• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Lạc, đệ trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, thuận tiện gọi giúp tỷ Tiểu Hoàn tới đây, tỷ cùng với nàng đi đến huyện nha một chuyến, chuyện về yêu ma quan phủ sẽ không thể không quản." Trần Huyên cầm lấy tay Trần Lạc, mở miệng nói.

Trần Lạc nhìn Trần Huyên, trong lòng thở dài một cái. Hắn đời trước là một người bình thường, không bao giờ quản chuyện của người khác, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đáng tiếc là không có thiên phú, đọc suốt mười năm vẫn không có thành tựu gì, suốt ngày chỉ mơ mộng đẹp, được đặt tên là sâu gạo gia chủ. Sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều do Trần Huyên phụ trách, cho nên bây giờ Trần Lạc dù cho Trần Lạc có triệu hoán ra được Chung Quỳ, nhưng Trần Huyên vẫn theo bản năng coi trước mắt là đệ đệ phế vật của mình, tự nhiên sẽ không cho hắn đi báo quan.

"Tỷ, hay là để ta đi, tỷ cũng cực khổ cả một ngày rồi." Trần Lạc trả lời. Trần Huyên cặp mắt đã không nhìn thấy gì, cho dù có Tiểu Hoàn đi cùng, Trần Lạc cũng có chút không yên lòng.

"Đệ mới vừa tỉnh lại, sức khỏe còn chưa ổn định. Tỷ cùng với Tiểu Hoàn đi là được, yên tâm đi không có chuyện gì đâu!"

Trần Huyên đang nói chuyện, chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi: "Tiểu thư, mắt của người... mắt của người có phải mù rồi không?"

Thì ra là Tiểu Hoàn lúc trước té xỉu, chẳng biết từ lúc nào, đã vội vã chạy tới, lúc này cặp mắt nàng nhìn chằm chằm con ngươi của Trần Huyên.

Trần Lạc chỉ cảm thấy Trần Huyên nắm tay mình càng chặt hơn!

Trần Huyên rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, biết mắt mình đã mù, cũng không giải thích gì nữa.

"Bộ dạng này của tỷ đúng là không thuận tiện ra mặt. Như vậy đi, Tiểu Hoàn, ngươi đi kêu Bình thúc, để cho Bình thúc đi cùng Tiểu Lạc đến quan phủ một chuyến." Trần Huyên vừa đuổi Tiểu Hoàn đang khóc đi, vừa phân phó.

Trần Lạc gật đầu, Bình thúc tên là Trần Bình, là quản gia của Trần phủ. Nghe nói là báo đáp ân cứu mạng của cha Trần Lạc, nên mới ở lại Trần phủ, là một người hầu trung thành hiếm có...

"Quyết định như vậy đi." Trần Huyên nhanh chóng ra quyết định, lại dặn dò: "Tiểu Lạc, Thái tri huyện rất thích uống trà, trong thư phòng có một hộp trà “Tử Long Đảm” của Đàm Châu, đệ hãy dùng nó làm lễ vật. Ngoài ra đệ hãy nhớ canh cửa của huyện nha là cháu của Lý sư gia, không thể khinh thường cũng không nên quá mức lễ độ, để cho Bình thúc thưởng một lượng bạc là được. Người đi ra dẫn đường tám thành là Lý sư gia, đệ nói với hắn có đồ cổ của tiền triều ngày khác mời hắn giám định. Sau này ta sẽ sắp xếp người mang “Giám hồ bút” đến nhà hắn…”

Nghe Trần Huyên giao phó, Trần Lạc mới biết thì ra báo quan còn phức tạp như vậy, ngược lại phải nói báo quan không thể không chú trọng những thứ này, dù quan lại Đại Huyền trong sạch, Trần Huyên vội vã muốn mời quan phủ giải quyết chuyện hổ yêu, để cho Trần phủ được bình an. Muốn làm nhanh thì không thể đi báo quan phủ bình thường, mà phải dựa vào quan hệ.

Trần Lạc cẩn thận ghi nhớ những gì Trần Huyên nói trong đầu, sau khi đỡ Trần Huyên về lại thư phòng, Tiểu Hoàn mới đến báo Bình Thúc đã chờ sẵn ở thư phòng. Trần Lạc mới từ biệt, dặn dò Tiểu Hoàn phải chăm sóc tốt cho Trần Huyên, xoay người đi tới thư phòng.

"Tiểu Hoàn, ngươi có cảm thấy Tiểu Lạc thay đổi rồi không?" Trần Huyên nghe được tiếng bước chân rời đi của Trần Lạc, lúc này mới lên tiếng hỏi. Nàng cảm nhận được đệ đệ ngây thơ cuồng vọng trước kia của mình với bây giờ có chút khác, nhưng là loại biến hóa này làm cho đệ ấy lại thân cận thêm với mình một chút, còn có cảm giác đã trưởng thành, làm cho nàng không biết đây là tốt hay xấu.

"Biến hóa? Không gầy hay béo, không cao không lùn, không đen không trắng... không có gì thay đổi mà!" Tiểu Hoàn vừa dọn dẹp phòng vừa trả lời.

"Ngươi đúng là không tim không phổi!" Trần Huyên cười mắng một tiếng.

"Ta thấy tiểu thư ngươi mới là không tim không phổi, ánh mắt cũng mù, vẫn còn đi quản những chuyện này" Tiểu Hoàn chu mỏ một cái, có chút ủy khuất nhìn về phía Trần Huyên. Tiểu Hoàn lớn lên với Trần Huyên từ nhỏ, tình cảm như chị em, lúc này bên trong phòng chỉ có hai người, nói chuyện đương nhiên sẽ tự nhiên hơn.

Trần Huyên ngây cả người, thở dài một cái. Trần Lạc chỉ biết "Ngân châm độ hồn" là thuật cấm kỵ của "Thiên môn thập tam châm", sau khi thi triển sẽ mất một trong ngũ giác, nhưng hắn cũng không biết Trần Huyên tu hành không phải bản hoàn chỉnh của "Thiên môn thập tam châm", sau khi thi triển "Ngân châm độ hồn" sẽ mất đi thị giác.

Từ khi Trần Huyên cắm cây thứ nhất vào đầu thì nàng đã biết kết quả, nhưng nàng vẫn làm như vậy. Mặc dù không trực tiếp giết chết con trành quỷ kia, tới khi “Chung Quỳ” xuất hiện, mới tiêu diệt được nó, cho nên lúc này mới không có thêm người chết.

"Trong miệng Tiểu Lạc có 'Định hồn ngọc' mà cha để lại, không hư hại gì, vậy chắc chắn Tiểu Lạc không phải cao nhân đoạt xác phụ hồn, vẫn là Tiểu Lạc trước kia. Cha nói thời khắc sinh tử là thời cơ tốt nhất để ngộ đạo, cũng có thể là trải qua chuyện này tiểu Lạc đã thông suốt cũng nên..." Trần Huyên suy nghĩ.

Ngay tại thời điểm Trần Huyên đang suy nghĩ, Trần Lạc đang ở trong thư phòng tiến hành kiểm tra thân phận.

"Thiếu gia lúc còn bé đã từng bẻ gãy của lão một cái răng, thiếu gia có còn nhớ là lúc mấy tuổi không?"

"Sáu tuổi. Nhưng mà không phải ta bẻ, là lão trong lúc cõng ta đi chơi té nên mới gãy..."

"Thiếu gia học quyển kinh văn đầu tiên do lão ĐƯA, thiếu gia có còn nhớ đó là quyển gì không?"

"Là《Xuân Thu》do cha ta sao chép, nhưng mà ta xem không hiểu, dưới cơn nóng giận đã xé đi. Ngài nói dối cha ta là bị chó cắn rách..."

"Lão nô chơi thân với một người ở bên ngoài, thiếu gia có còn nhớ đó là ai không?"

"Chó má, lão chơi thân chính là đại thím đầu bếp của chúng ta. Ta khi còn bé thích ăn nhất là đường cao do thím ấy làm, lão lấy việc công làm việc tư mời thím ấy về làm đầu bếp của phủ chúng ta. Chuyện này cũng đã mười sáu năm rồi, lão không leo lên được giường của thím ấy, ta mới không tin lão là Trần Bình!"

"Hự hự..." Lão giả trước mặt Trần Lạc ho khan hai tiếng, dùng đôi mắt vẩn đục của mình quan sát Trần Lạc, trong lúc bất chợt kêu rên một tiếng, nhào tới, ôm Trần Lạc vào trong ngực, giọng nghẹn ngào: "Thiếu gia, thật sự là người sao thiếu gia... quả nhiên là lão gia phù hộ, để cho thiếu gia người chết mà sống lại, thiếu gia, lão nô có lỗi với người a..."

Lão giả này dĩ nhiên chính là quản gia của Trần Phủ Trần Bình, Trần Lạc đã sớm nhận ra thanh âm người hô cầm máu chó mực đổ vào mình, và bảo hạ nhân đóng đinh mình vào quan tài chính là lão. Nhưng mà nhìn lão nhân khóc như vậy hắn cũng không nổi nóng với lão được, cũng chỉ có thể trấn an lão.

Ước chừng sau một hồi nói chuyện, Trần Bình cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, nghe Trần Lạc nói về chuyện trành quỷ hại người xong, vội vàng lau nước mắt trên mặt, nói: "Tiểu thư nói đúng, chúng ta nên đi báo quan.Trước mắt người làm trong phủ đều đã bị tiểu tư đuổi đi, chỉ còn được mấy lão tá điền bọn ta. Để ta đi gọi mấy người thân thể cường tráng, hộ tống thiếu gia đến quan phủ."

"Bình thúc chờ một chút!" Trần Lạc gọi lại Trần Bình, nói: "Cứ như vậy mà đến quan phủ, đến đó họ hỏi gì chúng ta cũng không biết, thì cũng hơi phiền toái một chút, tốt nhất chúng ta cứ điều tra trước đã sau đó đi báo quan cũng không muộn."

"Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hổ yêu này thao túng trành quỷ mưu hại Trần gia ta, chắc chắn có thù với Trần gia. Bình thúc ngươi ở Trần gia đã lâu, ngươi suy nghĩ thử một chút chúng ta có đắc tội hổ yêu nào hay không?"

Trần Bình ngẩn người một chút, ở trong đầu cố gắng hồi tưởng, nói: "Ta Trần gia bình thường rất an phận, sao lại đắc tội yêu quái được? Lão gia khi còn sống rất thích dạo chơi tứ phương, nhưng trừ yêu diệt quỷ sẽ có một thân phận khác sẽ không làm liên lụy đến nhà, Hổ yêu này..."

Trong lúc bất chợt Trần Bình tựa hồ nghĩ tới điều gì, vỗ đùi một cái nói: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện đó..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK