• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quy muội xu vô vọng, vô vọng xu đồng nhân, đồng nhân xu đại hữu. Giáp chuyển Bính, Bính chuyển Canh, Canh chuyển Quý..." Lúc Trần Lạc theo Tiểu Hoàn chạy tới phòng khách, bèn thấy thiếu niên lam lũ được cứu về nửa dựa vào bên giường, miệng cứ đọc lui đọc tới...

"Thiếu gia, ngươi xem, hắn đã như vậy một canh giờ liền, đọc được cái gì ta cũng nghe không hiểu. Có phải xú hòa thượng kia đã hạ nguyền rủa gì ở trên người hắn hay không?" Tiểu Hoàn nhìn về phía Trần Lạc.

Trần Lạc chăm chú lắng nghe một lúc, trong lòng tự hỏi: “Lời này sao lại quen tai đến vậy?" Lại nghe một hồi, cho đến lúc nghe được "Tam tăng nhi thành ngũ, ngũ tăng nhi thành cửu", chợt nhận ra.

Đây chẳng phải là đại cương của “Độc Cô Cửu Kiếm" mà Phong Thanh Dương truyền thụ cho Lệnh Hồ Xung trong <Tiếu Ngạo Giang Hồ> sao?

Quả nhiên, Trần Lạc phát hiện trong tay của thiếu niên kia có mấy trang giấy đầy chữ, đưa mắt nhìn sang, đúng là bản viết tay <Tiếu Ngạo Giang Hồ> do mình viết.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Trần Lạc chỉ vào bản viết tay hỏi Tiểu Hoàn.

"Thiếu gia, lúc trước mỗi lần huynh viết xong văn chương không phải cũng để muội chỉnh lý đóng sách, sau đó huynh đi tìm tiên sinh chỉ giáo sao? Thời điểm muội đi thư phòng dọn dẹp nhìn thấy văn chương mà huynh mới viết, bèn tiện tay lấy ra."

"Kết quả hắn nhìn thoáng qua, sau đó liền không dừng được, đợi xem hết toàn bộ, thì trở thành dáng vẻ này..."

Tiểu Hoàn nói xong, kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc: “Chẳng lẽ nguyền rủa là do thiếu gia huynh hạ cho hắn!"

Trần Lạc giơ tay lên cốc đầu của Tiểu Hoàn một cái: “Nói bậy, thiếu gia của huynh là hạng người vậy sao?"

Tiểu Hoàn gật đầu: “Thiếu gia không có bản lãnh kia!"

Trần Lạc muốn bán quách nha đầu này đi, để ở nhà sẽ tức chết người.

"Về sau văn chương trong thư phòng của ta không được cầm đi." Trần Lạc thuận miệng dặn dò, đến gần thiếu niên kia. Đây là truyện của Kim lão tiên sinh, cho dù ai đọc rồi cũng sẽ không quên được, huống chi đây là một thế giới sa mạc văn hóa. Ước đoán “Độc Cô Cửu Kiếm" trùng kích có chút lớn đối với hài tử này.

"Nhạc Bất Quần tới rồi!" Trần Lạc hướng về phía đối phương hô một tiếng, đối phương quả nhiên biến sắc, thoát ra khỏi ý nghĩ về "Độc Cô Cửu Kiếm", lúc này mới thấy rõ Trần Lạc trước mặt.

Thiếu niên kia từ trên giường xoay người xuống, khấu bái nói: “Bái kiến ân công..." Trần Lạc dự định đỡ gã lên, lại phát hiện thân thể đối phương rất nặng, mình kéo lên không nổi.

"Tố chất thân thể của nhân loại ở thế giới này đều tốt như vậy sao? Mấy giờ trước rõ ràng chỉ còn thoi thóp thở." Trần Lạc âm thầm suy nghĩ, lại nhìn Tiểu Hoàn đứng ở một bên.

"Không đúng, thế giới này vẫn có nhiều điều kỳ lạ."

"Ngươi trước đứng dậy nói chuyện." Trần Lạc trên tay phát lực, thiếu niên kia cũng có cảm giác, vội vã đứng lên, sắc mặt cung kính.

"Ngươi cảm thấy thân thể thế nào? Hai ngày này không thể ăn uống thả cửa, nếu không sẽ ăn hỏng dạ dày." Trần Lạc dặn dò, lại hỏi: "Ngươi tên là gì? Nhà ở nơi nào?"

Thiếu niên kia vội vã trả lời: “Hồi bẩm ân công, tại hạ Kỷ Trọng, nhà ở Bắc cảnh, lần này muốn đi Chiết Liễu thư viện ở Trung Kinh cầu học."

Trần Lạc hơi giật mình, Trung Kinh còn có tên Vạn Thắng Kinh, là đô thành của Đại Huyền, vì nằm ở trung tâm thiên hạ, nên gọi là Trung Kinh. Mà Chiết Liễu thư viện trong ký ức tiền thân của Trần Lạc đó là một trong tám đại thư viện ở Trung Kinh, đặt ở kiếp trước, cũng phải cấp bậc Thanh Bắc(Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh).

"Ngươi là sĩ tử của Nho gia? Cảnh giới gì?"

"Tại hạ chính là môn đồ của Nho gia, hiện nay là nho sĩ đệ tam trọng, Thành Thi cảnh."

Thành Thi cảnh!

Trần Lạc nghi ngờ nói: “Vậy làm sao lại vì 100 lạng bạc ròng mà bị tăng nhân kia làm khó?"

Kỷ Trọng đỏ mặt lên: “Kiếm bạc khó quá."

Trần Lạc khó nói: “Vậy sao ngươi lại từ Bắc cảnh tới đây?"

"Dọc theo đường đi quan phủ đều có treo giải thưởng, ta bắt người lãnh tiền thưởng... Nhưng sau khi tiến vào Trung Nguyên, trị an thật quá tốt..."

Trần Lạc: ...

Nhìn khuôn mặt có chút non nớt của đối phương, Trần Lạc đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Đây là thiếu niên nha!

Trần Lạc hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"17!"

Trần Lạc kích động, Lý sư gia của huyện nha đã hơn sáu mươi tuổi rồi, cũng chỉ cùng một tầng thứ với đối phương. Xem ra bản thân vừa nhặt được một thiên tài.

Bàn tay vàng bên người, Đại Nho gia trì, giờ lại cứu được một thiên tài -- đây là đãi ngộ xứng đáng dành cho nhân vật chính!

Chỉ là chị gái được cấp thay cho cô dâu nuôi từ bé, kịch bản tồi tệ!

Trần Lạc nhìn Kỷ Trọng trước mắt, càng ngày càng thấy hài lòng, cố gắng hết sức để cho giọng của mình nhẹ nhàng hơn, nói: “Không cần gấp đi Trung Kinh, ở nhà của ta nghỉ ngơi cho khoẻ. Lúc này trong phủ thiếu người, ngươi có chuyện gì cứ nói với Tiểu Hoàn."

Kỷ Trọng lại cung kính thi lễ, nói: “Ân công nặng lời, ân cứu mạng tại hạ không cần báo đáp. Nếu như ân công không ngại, Kỷ Trọng nguyện theo hầu ân công một năm, để đền đáp ân cứu mạng."

Trần Lạc có chút mơ hồ. Có ý gì? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại định ăn nhờ ta một năm? Ngươi không đi Chiết Liễu thư viện học thêm để trở thành đại năng, ta đầu tư thiên tài nhà ngươi không phải uổng phí sao?

Nhưng Trần Lạc lại thay đổi cách nghĩ, tốt xấu là một Thành Thi cảnh, ở bên cạnh mình một năm còn có thể nuôi dưỡng chút cảm tình. Thời gian một năm, đủ để mình nghĩ ra cách dùng sương mù bảy màu kia, đến lúc đó tự bảo vệ mình không còn là vấn đề.

Nghĩ tới đây, Trần Lạc vội gật đầu: “Như vậy cũng tốt, thời gian một năm, cũng đủ để ngươi hoàn toàn khoẻ hẳn. Chúng ta không bằng kết bái..."

Trần Lạc còn chưa dứt lời, Kỷ Trọng đã vội vàng thi lễ: “Kỷ Trọng không dám trèo cao, nguyện làm thư đồng của ân công, vì ân công mài mực rửa bút..."

Sắc mặt của Trần Lạc có chút cổ quái, việc này không phải nên để nữ hài tử xinh đẹp làm sao?

"Chỉ là..." Kỷ Trọng lại mở miệng nói, nhưng có vẻ muốn nói lại thôi.

"Ngươi có yêu cầu gì?" Thư đồng hay không phải thư đồng cũng không sao, dù là hộ vệ cũng tốt, ngược lại cũng không phải thật để thiên tài người ta làm người hầu. Nhưng xem ra gã còn có yêu cầu khác.

"Chính là... văn chương mà ân công viết..." Kỷ Trọng liếc nhìn bản thảo viết tay của <Tiếu Ngạo Giang Hồ>: “Không biết phần sau ở đâu? Kỷ Trọng đã trầm mê trong đó, khó có thể tự kềm chế..."

Trần Lạc nhìn Kỷ Trọng, Kỷ Trọng lại mắc cở đỏ bừng mặt, cúi đầu.

Ngươi đỏ mặt cái éo gì! Còn nữa, cái gì phải báo ân cứu mạng, ta coi như hiểu rồi, ngươi căn bản là định đọc chùa tiểu thuyết võ hiệp của ta đúng không?

Trần Lạc thầm khinh bỉ, nét mặt lại tràn đầy nụ cười: “Phần sau? Éo có phần sau..."

Kỷ Trọng: A? Không có?

...

Dinh thự của Thái Đồng Trần.

Ngụy Diễm múa bút như bay, lần nữa viết lại < Chung Quỳ hơi truyện> của Trần Lạc, dùng ống giấy niêm phong lại, giao cho Thái Đồng Trần, phân phó: “Mau mau dùng phương pháp gữi thanh điểu ty 'Vân trung cẩm thư', ta muốn Văn Xương các trong hôm nay thấy được thiên văn chương này."

Thái Đồng Trần tiếp nhận văn chương, hiếu kỳ hỏi: “Ân sư, vì sao phải sao chép một bản nữa? Chẳng lẽ thư pháp của Lạc nhi khó coi sao? Con thấy dù không bằng người trước, nhưng so với người sau thì hơn xa."

Ngụy Diễm trợn mắt nhìn Thái Đồng Trần, cẩn thận gấp gọn bản sao của Trần Lạc, bỏ vào trong ngực, cất kỹ.

"Đây là văn bản gốc, lão phu muốn trân trọng nó."

Thái Đồng Trần khó tin nhìn Ngụy Diễm, nín nửa ngày, nói: “Tiểu đồ mấy ngày trước cũng viết mấy thiên văn chương, cảm thấy vô cùng hài lòng. Ân sư có muốn giữ không ạ?"

"Văn chương của ngươi đều là ta dạy, ta cất món đồ chơi đó làm gò?"

Món...

Đồ chơi...

Haizz...

Thái Đồng Trần cảm giác được nội tâm bị đâm mạnh một nhát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK