Bóng dáng của kẻ được ánh trăng chiếu sáng kia chính là gã sóc tinh Tống Thư Hàng đi cùng với tên Hoàng Thử Lang Tinh - chồn tinh lông vàng lúc trước.
Gã ẩn mình sau gốc cây, len lén quan sát xung quanh một hồi, chắc chắn ả yêu nữ kinh khủng kia không quay lại nữa, và hai tên Trần Lạc cùng ếch xanh nhỏ không giả vờ bị thương mới cẩn thận đến gần.
“Đại cát, đại lợi…” Tống Thư Hàng vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay áp lên ngực của một người một ếch kia để xác định nhịp tim. Sau khi biết rằng hai tên kia vẫn còn sống thì ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:
“Không chết là may rồi. Hoàng tam ca muốn cướp đoạt bảo vật nên mới ra tay với hai người, nhưng huynh ấy đã bị hai người giết, coi như thanh toán xong ân oán nợ nần.”
Tống Thư Hàng lại tiếp tục lẩm bẩm: “Ta đây lấy mười viên Luyện Huyết Đan của hai người, coi như đã nhận chút ân tình. Tống Thư Hàng ta là người có có ơn tất báo. Nếu hai người chết, ta sẽ tống táng tử tế. Nếu hai người còn sống, ta sẽ không bỏ mặc.”
Tống Thư Hàng nhìn đống cành cây bị gãy đang nằm la liệt đầy đất, thò tay lấy một cây búa từ trong túi đang mang trên người ra, bắt đầu vung búa lên gõ đập chan chát. Một lúc sau, gã đã chế tạo xong một chiếc xe đẩy tay thô sơ. Tống Thư Hàng hài lòng nhìn thành quả vừa làm xong của mình, giơ tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Gã đã học lỏm được tay nghề làm mộc này trong thời gian mười năm làm hộ vệ cho người ta để kiếm tiền mua Luyện Huyết Đan.
Tống Thư Hàng vác Trần Lạc lên xe rồi nhỏ giọng thì thào: “Để hai người chê cười rồi, lão Tống ta đây chỉ thức tỉnh duy nhất một thiên phú tốc độ là “Tấn Tiệp" mà thôi. Ta chẳng biết cách sử dụng yêu lực để điều khiển vật.”
Gã lại đặt ếch xanh nhỏ vào ngực áo của Trần Lạc. Chú ếch nhỏ chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài. Sau đó dường như nhớ ra điều gì, gã chạy về trước tìm kiếm túi xách mà ếch xanh nhỏ đã mang lúc trước. Gã nhớ đến lúc trước ếch xanh nhỏ đã từng lấy ra ba viên Luyện Huyết Đan từ túi xách này, một chút tham lam thoáng hiện lên trong ánh mắt của gã nhưng đã bị gã kìm lại ngay lập tức.
“Mấy thứ quý giá bất nghĩa thế này đối với ta chỉ như gió thoảng mây bay…” Gã thở dài: “Lão sư, sao ngài lại khiến học trò khốn khổ cả đời thế này.”
Tống Thư Hàng đến gần xe đẩy tay, mang túi xách vào cho ếch xanh nhỏ rồi kéo chiếc xe đang chở hai người đi sâu vào trong núi Phù Vân…
…
Ở ngôi nhà tranh nhỏ nằm giữa thảm cỏ xanh biếc, có một lão già ngoài tám mươi với khuôn mặt già nua nhăn nheo và đôi sừng hình xoắn ốc nổi bật trên đầu. Lão đang chống gậy trúc bước tập tễnh ra gian ngoài, nơi đó có hai tên có hình thể khổng lồ, nửa thân trên để trần đang đứng chờ. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên ngực của bọn chúng có một nhúm lông trắng khá dài hình W và một đôi tai gấu hình trăng lưỡi liềm ở trên đầu. Sau lưng của cả hai tên đều đang cõng một đống cỏ xanh lớn như một ngọn núi nhỏ.
“Hùng Đại! Hùng Nhị! Lão thân làm sao ăn hết đống cỏ kia? Mau đặt xuống đi!”
“Ừm!” Hai con gấu tinh nhanh nhẹn đặt đống cỏ trên lưng xuống, cười hì hì đồng thanh đáp: “Xin chào Dương Sư”
Lão già có tên là Dương Dư với cặp sừng xoắn ốc phất tay nói: “Hai ngươi nói thật cho ta, các ngươi lại gây chuyện gì rồi?”
“Không có, không có.” Hùng Đại và Hùng Nhị vừa khoát tay vừa lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận: “Dương Sư, chúng ta chỉ tìm người xin giúp đỡ mà thôi.”
“Nhờ giúp chuyện gì?”
Hùng Đại và Hùng Nhị thay nhau ta một câu ngươi một lời, kể chuyện Trấn Huyền Ti và Lạc Đại Sinh Tiền Các đang treo thưởng tìm người cho Dương Sư. Sau đó Hùng Đại lại bổ sung: “Chúng ta đã sai đám đàn em tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy một cọng lông. Vì vậy hôm nay mới đến mời Dương Sư giúp đỡ suy tính xem nên đi đâu tìm đám người kia?”
“Hai cái tên đần này! Lão phu không biết bói toán, làm sao biết mấy người kia ở đâu mà tính?”
Hùng Đại gãi đầu, cười ngây ngô đáp: “Dương Sư là Yêu Nho hiếm thấy, lại có bản lãnh rất lớn. Nếu ngài không giúp thì ai giúp được huynh đệ ta?” Nói đoạn, Hùng Đại vỗ đầu Hùng Nhị một cái. Hùng Nhị vội vàng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lão già có cặp sừng xoắn ốc lườm hai tên gấu tinh một cái, không khỏi cảm khái rằng lão ở trong núi Phù Vân giảng Kinh Điển Thánh Nhân lâu như vậy, sao chỉ có mỗi hai con gấu đần này khai trí chứ? Lão tức giận nói: “Lấy địa đồ tới đấy!”
“Lấy địa đồ tới đây!” Hùng Đại quay đầu la lên một tiếng, mấy tiểu yêu đang đứng ở sau hai tên gấu đần này nháo nhào chạy lên phía trước mở một tấm địa đồ vẽ núi Phù Vân ra.
Dương Sư với đôi sừng xoắn ốc chống gậy trúc đi đến gần, vừa chỉ gậy trúc lên địa đồ vừa nói: “Ở khu vực sáu trăm dặm quanh núi Phù Vân, trừ Phù Vân Phường ra còn có mười hai yêu trại lớn nhỏ…”
Hùng Nhị ngắt lời: “Là mười ba yêu trại thưa Dương Sư… Nhị Hùng Yêu Trại của chúng ta đã thành lập được một tháng lẻ ba ngày rồi…”
Dương Sư trừng mắt nhìn Hùng Nhị một cái, nói tiếp: “Những yêu trại này chắc đã nhận được tin tức treo thưởng của Trấn Huyền Ti và Lạc Địa Sinh Tiền Các. Hẳn là chúng đã bắt hành động cả rồi.”
Hùng Đại gật đầu đồng ý: “Đúng thế! Cả núi Phù Vân này sắp bị bọn chúng lật tung rồi.”
Dương Sư gật đầu, lại tiếp tục phân tích: “Đầu tiên, không biết chắc vị Vạn An Bá của triều Đại Huyền kia có ở trong núi Phù Vân hay không, nên không vội tìm hắn. Bây giờ tìm vị Tiểu Các Chủ của Lạc Địa Sinh Tiền Các trước mới là thượng sách.”
Hùng Đại và Hùng Nhị đồng loạt gật đầu.
“Từ việc Kim Thiền bà bà không dùng mấy mối quan hệ với Đạo Gia của mình để nhờ thôi diễn vị trí của Tiểu Các Chủ kia, mà lại treo thưởng tìm người, ta dám chắc bà ấy biết rõ vị kia đang ở trong núi Phù Vân.”
Hùng Đại, Hùng Nhị: “Ừm, Ừm, Ừm"
“Mười hai yêu trại này, nơi nhỏ thì sáu bảy trăm, chỗ lớn thì hai ba ngàn, tổng cộng lại ít nhất có trên dưới hai vạn yêu chúng, trong đó bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước đủ loài yêu tộc. Vậy mà từng ấy yêu chúng toả ra tìm kiếm trong khu vực mấy trăm dặm nho nhỏ ở núi Phù Vân lại chẳng thấy gì, chứng tỏ vị kia không ở mấy nơi đó.”
Hùng Đại, Hùng Nhị: “Ừm, Ừm, Ừm"
“Ừm cái đầu nhà ngươi! Xem địa đồ!” Dương Sư quơ gậy trúc đánh lên người hai tên gấu đần một cái.
Hùng Đại, Hùng Nhị vội vàng nhìn bản đồ, chúng phát hiện những chỗ mà gậy trúc của Dương Sư đã chỉ qua đều bị một tầng ánh sáng xanh bao phủ, chỉ còn một nơi nhỏ bên phải vẫn còn như trước.
“Là Nhất Tuyến Hạp?” Hùng Đại lắc đầu: “Dương Sư, Nhất Tuyến Hạp là vùng đất cấm, bọn họ chắc chắn sẽ không ở đó…”
Hùng Nhị: “Đại ca nói rất đúng!”
Dương Sư sắp bị hai tên học trò ngu ngốc của lão làm tức chết, dùng gậy trúc chỉ vùng đất bằng phía trước Nhất Tuyến Hạp nói: “Ở đây! Nơi này! nơi này này! Nhìn thấy chưa?”
Hùng Đại, Hùng Nhị tựa như ngộ ra nói: “Ồ… Thì ra còn một khoảng đất trống ở đây này.”
Dương Sư chống gậy trúc ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, nói: “Hai ngươi mau đi đi. Những tên cấp dưới của mấy tên trại chủ kia thông minh hơn hai ngươi nhiều, không chừng bọn chúng đã tìm đến đó rồi…”
Hùng Đại và Hùng Nhị giật mình, gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi đây. Hôm nào lại đến thăm ngài,”
Hai tên gấu đần vừa dứt lời thì vắt chân lên cổ chạy như bay, mặc kệ đám tiểu yêu vẫn còn cầm bản đồ trên tay. Đám tiểu yêu giương cặp mắt đáng thương nhìn Dương Sư. Lão thở dài nói: “Đi đi, mang đống cỏ xanh này vào hầm ngầm cho ta.”
Dương Sư có vẻ còn chút lo lắng, ngẩng đầu lên gọi: “Tiểu Ô đến đây!”
Một con quạ bay xuống từ mái nhà đậu trên sừng của lão. Dương sư nói: “Ngươi đi theo trông coi hai đứa đần kia, đừng để bọn chúng là chuyện gì ngu ngốc.”
Con quạ đen kia gật đầu, vẫy cánh bay theo hướng hai tên gấu tinh vừa rời đi.
…
Giữa trưa, nắng chói chang.
Tống Thư Hàng kéo xe đẩy tay chở Trần Lạc và ếch xanh nhỏ đến dưới bóng cây nghỉ ngơi, dùng tay phe phẩy quạt gió liên tục.
“Hoàng tam ca đã từng nói, đi thẳng theo hướng này khoảng ba, bốn trăm dặm đường nữa sẽ đến Phù Vân Phường.” Tống Thư Hàng lại thầm nghĩ: “Ở nơi đó người qua kẻ lại đông đúc, chắc sẽ tìm được người có thể trị thương cho hai người kia. Làm vậy coi như Tống Thư Hàng ta đã trả hết ân tình của Luyện Huyết Đan. Sau đó ta sẽ về quê nhà, chuẩn bị thăng cấp rồi kiếm một cô vợ xinh đẹp, sinh mấy đứa con, coi như cuộc sống mỹ mãn…”
Bỗng nhiên, trong lòng Tống Thư Hàng có cảm giác ai đó đến gần, quay đầu lại quát lớn: “Kẻ nào đấy?”