• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm tối xong, Trần Huyên lại mang theo bọn hạ nhân trở về chỉnh lý lại nội vụ, Trần Lạc buồn chán lôi kéo Kỷ Trọng đi ra ngoài dạo phố. Điều này làm cho Kỷ Trọng cực kỳ oán niệm.

"Thời gian quý báu, không luyện chữ, dạo gì mà dạo chứ!" Kỷ Trọng nhỏ giọng oán trách.

Trần Lạc liếc Kỷ Trọng: "Ngươi nói cái gì?"

"Không, không có gì..." Kỷ Trọng vội vàng xua tay, hỏi: "Ta đang nghĩ Quỳ Hoa Bảo Điển so với Độc Cô Cửu Kiếm, ai lợi hại hơn."

Vẻ mặt của Trần Lạc kỳ quái nhìn Kỷ Trọng: "Nếu Quỳ Hoa Bảo Điển lợi hại hơn, ngươi luyện sao?" Nói xong, ý vị thâm trường mà nhìn lướt qua nơi nào đó của y. Kỷ Trọng lập tức cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, vội vàng lắc đầu: "Không luyện, đánh chết cũng không luyện."

Sau đó Kỷ Trọng lại thở dài nói: "Thật không ngờ, một đám người thường không biết tu hành lại có thể tạo nên một câu chuyện giang hồ đặc sắc như vậy! Công tử thật là đại tài, đáng tiếc không phải đệ tử Nho môn ta, không thì nhất định sẽ trở thành Đại Nho!"

Trần Lạc tự lược bớt lời nịnh hót của Kỷ Trọng, hỏi: "Kỷ Trọng, trên đời này có phương pháp tu hành võ phu không?"

Khó trách Trần Lạc luôn cảm thấy hệ thống tu hành của thế giới này thiếu gì đó, nghĩ lại, trước lúc Thánh Nhân, Thiên tôn, Phật Đà hiện thế, nhân tộc đã sống sót như thế nào, rèn luyện thân thể hẳn là mới phương thức tu luyện cổ xưa của nhân loại.

"Võ phu?" Kỷ Trọng ngây ra một lúc, nghĩ rồi nói: "Chính là con đường chuyên luyện thân thể?"

Trần Lạc gật đầu.

Kỷ Trọng suy tư một lát, nói: "Nhất mạch Man Thần của Man tộc chọn con đường tu hành này. Ta từng gặp qua một kẻ liều lĩnh, cảnh giới tương đương với nho giả Lạc Bút cảnh, có thể dùng thân thể chống lại các loại thi văn. Cuối cùng bị năm vị nho giả Lạc Bút cảnh vây giết."

"Khổ Hạnh cảnh của Phật môn cũng tu luyện thân thể, không thua Man tộc."

"Mặt khác trên giang hồ, lưu truyền rất nhiều thuật tứ chi, trong đó cũng có cao thủ thực sự luyện ra nội kình. Nhưng mà, vẫn không thể chịu được một chiêu của người tu hành, chỉ có thể xưng hùng với đám người thường mà thôi."

"Trừ những chuyện đó ra, ta chưa từng nghe qua loại tu luyện thân thể nào khác. Ngược lại vị công tử trong sách có nội lực thần công, rất có phong phạm tu hành, khá mới lạ độc đáo, đáng tiếc chỉ là câu chuyện."

Trong đầu Trần Lạc loé lên một đạo linh quang nhưng không bắt kịp, nghĩ một lát cũng đành từ bỏ.

. . .

Vừa trò chuyện, hai người vừa đi từ đường Tây An tới con đường Tử Thuỷ náo nhiệt nhất huyện Vạn An, hai bên đường là các loại cửa hàng, dọc đường không ít người bán hàng rong bày bán, có thể nói là chợ buôn bán CBD của huyện Vạn An.

Trần gia có ba cửa hàng tại con đường này, một là tiệm gạo, một tiệm vải, còn lại là tiệm cầm đồ. Trước đó bởi vì chuyện của hổ yêu mà ba cửa hàng đều phải đóng cửa, đến hôm nay mới khai trương lại.

"Đến cũng đến rồi, đi xem đi!" Trần Lạc thuận miệng nói một câu, kéo Kỷ Trọng đến tiệm gạo gần nhất, đột nhiên y cau mày, lách mình đứng trước mặt Trần Lạc, khẽ quát một tiếng: "Ngự!"

Kỷ Trọng vừa nói xong, Trần Lạc liền nghe thấy một bài thi từ trong đầu.

Tinh vệ hàm vi mộc, tương dĩ điền thương hải.

Hình thiên vũ cán thích, mãnh chí cố thường tại.

. . .

Đó là nửa bài《 Vịnh Hình Thiên 》 , trước mặt Kỷ Trọng xuất hiện một thân ảnh uy mãnh không đầu, trong tay vung khiên và rìu lớn. Chỉ nghe "đinh" một tiếng, dường như tấm khiên đã ngăn một đạo công kích, lập tức toàn bộ hư ảnh tấm khiên tan vỡ. Gần như cùng lúc, xuất hiện bóng một con chim tước ngậm cành cây bay ra, bắn về phía lầu hai của trà lâu ven đường. "Phanh", từ trong phòng nhã gian sát đường của trà lâu kia, một đại hán cao tám thước nhảy từ cửa sổ ra, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc. Đại hán chưa kịp đáp xuống đất đã vung tay, vô số vật thể nhỏ dài như ngân châm bắn về phía hắn.

Kỷ Trọng không chút lo lắng, mở miệng hô một chữ: "Phong!"

Hoa chi xuân lão bất cấm hàn,

Nhất tịch cuồng phong đáo họa lan.

Phi tận phồn hồng ủy đài kính,

Minh triều do tác cẩm nhân khán.

Kỷ Trọng vừa dứt lời, từ hư vô sinh ra một trận gió lớn, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ. Trận gió mạnh trực tiếp phóng về phía ngân châm, trong nháy mắt, ngân châm kia giống như đoá hoa tàn lắc lư trước gió như không có trọng lực, bị gió thổi đến ven đường, nối tiếp nhau rơi xuống đất. Lúc này mọi người mới thấy rõ, thì ra những ngân châm đó chỉ là những sợi lông động vật.

Bên kia, đại hán đã đáp xuống đất, mũ trên đầu rơi xuống để lộ một đôi tai ngựa cực lớn.

"Mã yêu!" Người đi đường vội vàng tránh đi, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một tia sáng trắng, tạo thành vòng tròn muốn bao vây đại hán. Xem ra là Thái Đồng Trần phát hiện tình huống bên này, nên khởi động "Họa địa vi lao" lần nữa.

Thế nhưng đại hán lại không chút lo sợ, bắp đùi loé lên kim quang, toàn bộ thân thể bất ngờ thoát khỏi vòng sáng của Hoạ địa vi lao.

"Thần thông của tộc Mã yêu —— Dược không! Đây là một con mã yêu cấp luyện huyết." Kỷ Trọng khẽ nói với Trần Lạc, gắt gao bảo vệ hắn.

Thân hình mã yêu lắc một cái, hoá thành một con bạch mã màu trắng, hoa văn huyết sắc trên trán vô dùng dễ thấy. Mã yêu quay đầu nhìn thoáng qua Trần Lạc, định khởi động "Dược không" để rời đi, trên bầu trời của huyện Vạn An đột nhiên có tiếng hừ lạnh.

"Định!" Một chữ tựa như sấm sét nổ vang, khuếch tán ra không trung. Thân hình mã yêu dừng lại, khởi động "Dược không" thất bại. Đồng thời, bạch quang dưới chân mã yêu lại lấp loé, lúc này, bạch quang nhanh chóng bao vây quanh mã yêu, khiến nó không thể chạy thoát.

"Là thần thông 'Vi ngôn đại nghĩa', có Đại Nho xuất thủ!" Kỷ Trọng nói, Trần Lạc gật đầu, hắn vừa mới nghe ra, tiếng hừ lạnh kia là của Nguỵ Diễm.

Một đám mây xanh bay ra từ huyện nha, Thái Đồng Trần cầm quan ấn trong tay, đứng trên mây xanh, một lát sau đã tới đường Tử Thuỷ.

Thái Đồng Trần đáp xuống trước người Trần Lạc, quan tâm hỏi: "Không sao chứ? Có bị thương không?"

Trần Lạc lắc đầu, khi này Thái Đồng Trần mới đi đến chỗ mã yêu, đúng vào lúc này, đột nhiên không gian giữa Thái Đồng Trần và mã yêu xuất hiện lỗ thủng cỡ nắm tay, từ lỗ thủng đó đồng thời bắn ra hai tia ánh sáng đen, chia ra vọt tới trước mặt ông ta và mã yêu. Thái Đồng Trần giơ quan ấn muốn chống cự thì Nguỵ Diễm đã xuất hiện trước người ông ta, duỗi tay ngăn cản tia sáng. Mà tia sáng còn lại đã chọc thủng kết giới bạch quang được tạo thành từ khí vận, bay vào thân thể mã yêu. Da thịt trên người nó bị ăn mòn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, cuối cùng chỉ còn lại khung xương!

Nguỵ Diễm nhấc tay lên, nhìn lòng bàn tay vừa mới cản tia sáng, da tay liên tục co rút, dần xuất hiện hiện tượng thối rữa. Thái Đồng Trần kinh hãi: "Ân sư!"

Bàn tay của Nguỵ Diễm loé lên tia sáng xanh, tập trung lại một chỗ, chậm rãi đánh tan hắc khí.

"Vậy mà là minh khí!" Nguỵ Diễm cau mày, không để ý tới quan tâm của Thái Đồng Trần, đi đến trước người Trần Lạc: "Tiểu tử, ngươi biết con mã yêu kia?"

Trần Lạc khẽ lắc đầu, suy nghĩ trong đầu xoay nhanh: "Tiền bối, đối phương rất mạnh sao?"

"Mã yêu thì bình thường, nhưng kẻ đằng sau có chút môn đạo, lại có thể thi triển Minh Thổ sử dụng minh khí giết người. Từ khi nào mà ngươi đắc tội gia hoả có địa vị lớn như vậy?"

Trần Lạc suy nghĩ rồi nói: "Nếu nói có địa vị lớn, ta biết đối phương là ai."

Thái Đồng Trần vội vàng xông lên: "Ai?"

Trần Lạc định giải thích, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Không tốt, Trần Huyên ở nhà!"

Trần Lạc vội vàng xoay người chạy về, Kỷ Trọng nhanh chóng đuổi theo, Thái Đồng Trần nhìn về phía Ngụy Diễm, lại bị ông lườm lại: "Ta nghĩ đại khái là ai rồi, xem tiểu tử kia có nghĩ giống ta không!" Nói xong, thân thể chớp động, liền biến mất.

Thái Đồng Trần nhìn Nguỵ Diễm bị Trần Lạc và Kỷ Trọng kéo đi, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận chua lè: Sư phụ, ngài không còn tâm hữu linh tê với ta nữa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK