"Đại Tông Như Hà... tìm thấy rồi!" Kỷ Trọng đã lật giở bản thảo của 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》, rốt cuộc tìm được xuất xứ, chỉ thấy trong bản thảo viết——
"Một chiêu này có thể coi là tuyệt nghệ cao thâm nhất trong kiếm pháp của phái Thái Sơn, mấu chốt không phải kiếm chiêu bên tay phải, mà định đoạt ở tay trái. Tay trái không ngừng cong ngón tay tính toán, dù là vị trí phương vị của địch nhân, võ công môn phái, thân hình dài ngắn, binh khí lớn nhỏ, cùng với độ cao của ánh nắng, v.v… tính toán hết sức phức tạp, một khi tính toán đúng, kiếm đánh ra, không bao giờ trật."
Kỷ Trọng giật mình: "Lại vẫn là chiêu thức này..." Ngay sau đó hắn lại nhìn ngắm Trần Lạc nằm ở trên giường, "Khó trách tâm thần của công tử mệt mỏi, trực tiếp xỉu. Nhưng nếu là như vậy, ngủ một giấc thì không có sao.
Kỷ Trọng mới không dám nói với Trần Huyên là Trần Lạc vì so kiếm với mình, kết quả ngất đi. Mình rõ ràng là hộ vệ, lại đánh xỉu cố chủ, thật quá mất mặt.
Biết Trần Lạc không có nguy hiểm gì, Kỷ Trọng cũng chỉ yên tâm thoải mái cầm lên xấp bản thảo sau cùng, đọc nó một cách thích thú.
...
Trong biển hoa mộng cảnh, Trần Lạc xoa xoa đầu của mình, cho dù tiến vào nơi này, hắn vẫn cảm giác đầu có chút đau nhói.
"Chủ nhân, mới một lần phát động, ngươi liền té xỉu, thần hồn của ngươi cũng quá yếu..."
Hắc miêu bước quanh Trần Lạc, thỉnh thoảng dùng cổ cọ cọ bắp chân của Trần Lạc. Trần Lạc cầm con mèo đen đặt ở trên đùi, vừa vuốt ve vừa hỏi: "Có tác dụng phụ lớn như vậy, sao ngươi không nói với ta?"
Hắc miêu giãy giụa ở trong tay của Trần Lạc: "Ta không biết. Rõ ràng là một phép tính rất đơn giản..."
Trần Lạc vỗ mông của Hắc miêu một cái: "Còn mạnh miệng..."
"Chủ nhân ngươi bắt nạt mèo!" Hắc miêu trở mình, "Ầm" một tiếng biến mất, không biết trốn đến nơi nào.
"Còn rất nóng tính!" Trần Lạc cười khanh khách, không để ý tới Hắc miêu, tự mình kiểm tra lại mức độ hữu dụng của một chiêu này đối với bản thân.
Dựa theo miêu tả về chiêu số, "Đại Tông Như Hà" gần như có thể cũng coi là thần công ngụy "Nhân quả luật", công phu tương tự vậy thì Trần Lạc chỉ nghĩ đến Tiểu lý phi đao của Lý Tầm Hoan. Tuy ở trước khi xuất chiêu "Đại Tông Như Hà" cần một khoảng thời gian tính toán, địch nhân càng mạnh, cần thời gian càng dài, sau khi xuất chiêu sẽ còn sinh ra cắn trả đối với thần hồn.
"Đây không phải là một kỹ năng cần ngâm xướng thời gian, lúc phát động chụp máu tất trúng sao?" Trần Lạc tổng kết một chút, từ tình huống hiện giờ hắn đang ở trong biển hoa, thân thể của hắn trước mắt chỉ có thể chịu đựng một lần cắn trả như vậy. Trước mắt một chiêu này xem ra chỉ có thể là dùng để làm lá bài tẩy liều mạng.
"Hình như ngón tay vàng không mạnh như mong đợi..." Trần Lạc bộc bạch một câu.
Nhưng Trần Lạc cũng không quá thất vọng, dù sao cũng là tiểu thuyết võ hiệp trong đê võ thế giới, có thể được một chiêu thức "Nhân quả luật " như vậy cũng không tệ. Tiến nhanh chân chính vẫn phải chờ vào sau Tiên Hiệp cảnh cùng Tiêu Dao cảnh.
Cái gì Túng Địa Kim Quang*, Vạn Kiếm Quy Nhất, Thất Thập Nhị Biến, Tam Đầu Lục Tí, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã... nghĩ một chút cũng khiến cho tâm trí người ta hướng về.
Chẳng qua là, làm sao từ Hồng Trần cảnh thăng cấp đây?
Trần Lạc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kêu một tiếng: "Đại Tông!"
Tiểu Hắc miêu vô căn cứ xuất hiện ở trên bả vai của Trần Lạc: "Ác độc chủ nhân, ngươi đang gọi ta sao?"
Nghe tiểu Hắc mèo dùng giọng bé gái ngạo kiều nói, cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu của tiểu Hắc miêu: "Tốt lắm, sau này sẽ gọi ngươi là Đại Tông."
"Nếu chủ nhân ngươi kiên trì như vậy, ta sẽ miễn cưỡng tiếp nhận danh tự này."
"Đừng làm rộn, nói chút chánh sự. Ngươi là thư linh thượng đẳng, biết phải làm sao mới có thể tháo bỏ hạn chế thư tịch của Tiên Hiệp cảnh cùng Tiêu Dao cảnh sách sao?"
Trần Lạc nói, còn dùng ngón tay chỉ con đường bị phong tỏa của hai cảnh giới.
Tiểu Hắc miêu nhìn một cái, khinh bạc nói: "Đần chủ nhân, tu vi Hồng Trần cảnh đến đỉnh điểm, tự nhiên tiến vào cảnh giới kế tiếp."
"Vậy phải thế nào Hồng Trần cảnh mới có thể tu luyện tới đỉnh điểm chứ?"
"Dĩ nhiên là sử dụng Hồng Trần khí tu luyện lạc..."
"Hồng Trần khí, đó là cái gì?"
Cái đuôi của Tiểu Hắc miêu nhẹ nhàng quơ đến trước mắt của Trần Lạc, hơi lay động, phủi lớp sương mù bảy màu lấm tấm.
"Ngươi nói là cái này?" Trần Lạc đưa mắt nhìn, ngay sau đó trong tay ngưng tụ ra một đoàn sương mù bảy màu, lúc này sương mù bảy màu lớn hơn trước không ít, to khoảng bằng quả bóng rỗ, đang hấp thu một đoàn sương mù bảy màu lớn do lúc Hắc miêu hiện hình mang lại.
"Cái này gọi là Hồng Trần khí?"
Hắc miêu quan sát, cực kỳ tự nhiên leo lên trên đầu của Trần Lạc, nói: "Đây chính là Hồng Trần khí, chủ nhân viết mỗi quyển sách ở Hồng Trần cảnh, cũng sẽ ở trong cơ thể sinh ra một luồng Hồng Trần khí, ngoài ra sau khi viết xong, thư linh sẽ mang đến nhiều Hồng Trần khí trong một lần."
"Tức là thời điểm viết sách có tiền nhuận bút, viết xong còn có phần thưởng..." Trần Lạc chủ động vắt óc phiên dịch.
"Hồng Trần khí nên tu luyện thế nào?" Trần Lạc lấy tiểu Hắc miêu từ trên đầu xuống, vừa vuốt vừa nói.
Hắc miêu bày ra một tư thế thoải mái, thanh âm vang lên ở trong đầu của Trần Lạc: "Chủ nhân trước phải tìm được một 'Đạo' sử dụng Hồng Trần khí, mới có thể dùng nó tu luyện."
“'Đạo'? Đó là cái gì?"
Hắc miêu nhảy ra khỏi tay của Trần Lạc, nhảy đến trước mặt của Trần Lạc, ngồi xổm xuống, vung lên móng vuốt, xuất hiện hình ảnh chỉ có Trần Lạc và nó nhìn thấy, trong hình là một con sông, trong con sông thỉnh thoảng có cá nhảy ra khỏi mặt nước.
"Nếu chủ nhân ngươi thành tâm đặt câu hỏi, vậy ta nói với ngươi nói một chút. Ngươi nhìn bức họa này mặt..." Hắc miêu liếm móng của mình, nhưng thanh âm vẫn vong vọng ở trong lòng của Trần Lạc: "Hồng Trần khí chính là vá ở trong sông, mà chủ nhân ngươi chính là người bên bờ sông."
Lúc này hình ảnh thay đổi, bên bờ xuất hiện một bóng người, trông vô cùng yếu ớt, chảy nước dãi nhìn cá trong sông.
Sắc mặt của Trần Lạc âm trầm: chảy nước miếng có chút khoa trương...
"Chủ nhân muốn tu luyện, giống như muốn ăn cá để no bụng, nhưng ngươi không biết bơi, phải làm gì đây? Ngươi cần công cụ."
Bên cạnh người trong hình đột nhiên xuất hiện một cây cần câu, bóng người cầm lên cần câu bắt đầu câu cá, cuối cùng câu được một rổ cá, bóng người vui vẻ xách cá rời đi, sau đó hình ảnh tan biến.
"Chủ nhân nhìn hiểu chưa? Cây cần câu kia chính là 'Đạo', là phương pháp để ngươi lấy được cá! Có phương pháp, chủ nhân có thể tu luyện."
"Thấy thì thấy rồi, nhưng 'Đạo' này đang ở đâu?"
" 'Đạo' phải phù hợp với quy tắc vận chuyển của phương thiên đạo này, chủ nhân cảm thấy thư linh dị thế giới như ta sẽ biết sao?"
" Ừ... tức là nói ngươi cũng không biết?"
"Meo ——"
"Không cho phép bán manh..."
Ngay lúc Trần Lạc đang trêu chọc Hắc miêu, trong đầu đột nhiên cảm ứng được một tin tức, nghi ngờ nói: "Độc Cô Cửu Kiếm? Chuyện gì xảy ra?"
...
Ngoại giới, Kỷ Trọng trông đầy kinh ngạc. Vừa này y vừa đọc xong trang sách cuối cùng, trên trang sách của《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 đột nhiên hiện lên hư ảnh một tiểu kiếm. Sau đó tiểu kiếm này bắn vào đầu của Kỷ Trọng.
Mà ở trong ý thức của Kỷ Trọng, đột nhiên có thêm phương pháp tu hành《 Độc Cô Cửu Kiếm 》!
Kỷ Trọng đưa tay ra, chỉ cần vừa nghĩ, một màn sương mù bảy màu to cỡ hạt đậu nành bèn ngưng tụ ở trong tay của Kỷ Trọng!
.
Chú thích:
* Tung Địa Kim Quang: xuất xứ từ một loại Tiên gia đạo thuật trong tiểu thuyết tiên hiệp《 Phong Thần Diễn Nghĩa 》 vào đời Minh, Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền cho Ngọc Hư thập nhị tiên , ngày đi mấy ngàn dặm
* tam đầu lục tí, ngôn ngữ của phật gia , chỉ pháp tướng của phật, xuất xứ từ 《 lịch đại thần tiên thông giám 》.