Trần Lạc lặng im nhìn mỹ phụ kia.
Mỹ phụ khẽ mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ phân bua: “Tước gia và Thiếu chủ của chúng ta dung hồn với nhau chưa được bao lâu, vẫn còn kịp thi phép phân tách linh hồn, chắc chắn sẽ không gây hại đến tính mạng của Tước gia.”
Trần Lạc khẽ hừ một tiếng, đáp lại: “Mặc dù ta không tinh thông tu hành nhưng cũng hiểu rõ thần hồn quan trọng thế nào. Vậy mà ngươi dám khẳng định sẽ không tổn hại đến tính mạng của ta sao? Vậy sau khi thi phép, ta vẫn bình thường như bây giờ chứ? Đừng nói là không mất mạng, nếu đầu óc ngu si tàn phế một đời cũng coi là còn sống sao?”
Mỹ phụ lập tức lên tiếng: “Ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ thần hồn của Tước gia, nhưng vạn nhất có điều bất trắc, Lạc Địa Sinh Tiền Các chúng ta sẽ nguyện cung phụng ngài một đời vinh hoa phú quý!”
Trần Lạc lạnh lùng nhìn mỹ phụ, quay sang nói với Kim bà bà vẫn luôn im lặng ở một bên: “Kim nãi nãi, Trần Lạc ta đây không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng muốn ta đồng ý với điều này thì các người tốt nhất nên giết ta đi cho nhanh.”
Kim bà bà thở dài đáp lời: “Là Ngưng Băng không biết suy nghĩ, lão thân thay nàng nhận lỗi với cháu.”
Mỹ phụ có tên là Ngưng Băng kia dường như muốn nói thêm điều gì nhưng bị Kim bà bà trừng mắt thì đành ngậm miệng, ngoan ngoãn lùi lại đứng bên cạnh Kim bà bà, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Trần Lạc càng thêm hung tàn.
Trần Lạc không muốn dây dưa nhiều chuyện, hỏi: “Kim nãi nãi, thuật Dung Hồn này là gì? Nó có ảnh hưởng gì đối với Ếch huynh đệ vậy? Ngoại trừ thi phép phân tách linh hồn, không còn cách nào khác nữa sao?”
Kim bà bà giải thích: “Thuật Dung Hồn là bí thuật của Yêu tộc, là pháp thuật để Nhân tộc và Yêu tộc dung hợp linh hồn với nhau. Sau khi dung hợp thần hồn của hai bên thì “khí” của Nhân tộc và “lực" của Yêu tộc sẽ kết hợp với nhau tạo thành một sức mạnh cực kì cường đại cho Nhân tộc sử dụng, còn Yêu tộc có thể tinh luyện huyết mạch của mình nhờ vào “khí” của Nho - Đạo - Phật. Nói tóm lại đây là đôi bên cùng có lợi.”
“Tuy nhiên…” Kim bà bà thoáng do dự một hồi mới nói tiếp: “Một khi đã dung hợp thần hồn, nếu một bên tử vong thì bên còn lại sẽ bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa, nếu một bên có thiên phú thấp kém thì sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực của bên còn lại…”
Mỹ phụ kia tiếp lời: “Thiếu chủ của chúng ta là Thôn Tinh Thiềm huyết mạch ngàn năm mới xuất thế một lần, từ nhỏ Thuần Huyết, có thể sánh vai với các bậc Cổ Yêu. Nếu các hạ là Chủng tử - hạt giống của Đại nho, Đạo tử - người kế nghiệp của Đạo môn, hay Bồ tát chuyển thế của Phật môn thì may ra xứng với Thiếu chủ của chúng ta. Nhưng đằng này…”
Mỹ phụ không nói hết câu nhưng Trần Lạc hiểu được. Nói thẳng ra là đang chê hắn là tên “học trò kém cỏi" lại ngồi chung với “học trò xuất sắc”, bây giờ phụ huynh của “học trò xuất sắc” kia không vui vì sợ hắn làm liên luỵ đến đứa con nhà họ.
Nhưng hắn biết giải thích sao cho bọn họ hiểu đây? Nói với họ rằng Khí Hồng Trần của hắn sau này sẽ có tiền đồ vô lượng? Hay thả một tia Khí Hồng Trần sặc sỡ cho bọn họ nhìn?
Trần Lạc nhất thời không thể phân biệt được vị Kim bà bà mới gặp lần đầu này là thiện hay ác.
Nếu bọn họ không tin lời của hắn thì coi như xong, nhưng nhỡ đâu bọn họ tin là thật, bắt hắn lại để mổ xẻ nghiên cứu rồi báo lên Triều đình rằng hắn đã chạy trốn thì…
Vậy hắn tìm ai để đòi công bằng đây?
Nhưng mà, thế này thì quá uất nghẹn rồi!!!
Cả căn phòng phút chốc im lặng như tờ. Sau một hồi lâu Kim bà bà ho khan hai tiếng, chậm rãi đứng lên nói: “Tước gia không cần lo lắng. Lão thân đã phái người truyền tin cho Đạo môn hỏi xem có cách nào khác hay không rồi. Ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chờ người của Trấn Huyền Ti đến…”
Trần Lạc khẽ gật đầu. Vừa rồi Kim bà bà khi nói chuyện lại gọi hắn là “Tước gia", chứng tỏ thái độ xa cách sau khi không thuyết phục hắn không thành. Nhưng Trần Lạc hiểu được tâm trạng lúc này của bà, dù sao thì đứng ở trên lập trường của Kim bà bà thì hắn là kẻ huỷ hoại tiền đồ của cháu trai mình.
‘Bất kể việc gì cũng cần tự bản thân mình nỗ lực, suy nghĩ nhiều chuyện vô ích ấy làm gì, chăm chỉ tu hành mới là quan trọng nhất.
Nhắc đến mới nhớ, mình còn chưa đả thông hết sáu mạch chính kinh và sáu mạch kỳ kinh…’
…
Sau khi ra khỏi nơi nghỉ ngơi của Trần Lạc, mỹ phụ có tên là Ngưng Băng vừa đi trên đường vừa thì thầm thương lượng: “Bà bà, hay tối nay để con tự mình ra tay, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.”
Kim bà bà quay đầu nhìn căn lầu nhỏ mà Trần Lạc đang nghỉ lại, suy tư một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Thôi, thằng nhãi kia có thể khiến cho lão Thư Sinh của Văn Xương Các đích thân thôi diễn, hẳn không phải hạn tầm thường như chúng ta thấy. Đừng rước thêm phiền phức cho Đạo môn…”
Sắc mặt của Ngưng Băng tràn ngập lo lắng nói: “Nhưng Thiếu chủ…”
Kim bà bà ngắt lời: “Ngươi cũng hiểu rõ tình tình của tiểu súc sinh. Mặc dù nó phóng túng không theo khuôn phép, nhưng không đến mức làm chuyện điên rồ khác người. Ta tin rằng nó hiểu rõ lợi và hại của Thuật Dung Hồn nhưng vẫn thi triển cùng với Vạn An Bá, hẳn là có ẩn tình gì đó…”
“Con thấy Thiếu chủ là tuổi trẻ bốc đồng thì đúng hơn, dù sao nó vẫn còn nhỏ tuổi.”
Kim bà bà im lặng không đáp lời, trong đầu nhớ đến một bóng dáng.
Đó là mẹ ruột của ếch xanh nhỏ, là Thiên Vận Thiềm hiếm thấy nhất trong lịch sử của tộc Thiềm Oa. Bà ấy dùng khí vận của Thiên Đạo làm thức ăn, có thiên phú thần thông “Xu Cát Tị Hung". Nếu bà ấy không sinh thằng nhãi ranh kia thì e rằng có thể thọ đến mười vạn năm…”
Thiên phú thần thông “Xu Cát Tị Hung" sao? Trong đầu của Kim bà bà chợt loé lên một ý nghĩ nhưng sau đó bà lại lắc đầu phủ nhận nó.
Trần Lạc kia nhìn qua đã thấy rõ đến một thiên phú cũng chẳng có, sao có thể trở thành điềm lành trong vận mệnh của Thôn Tinh Thiềm được chứ?
“Tóm lại, đừng to gan làm bậy. Chúng ta chờ tin tức của Đạo môn đến xem có cách nào khác hay không.” Kim bà bà cảnh cáo một câu rồi đi khỏi viện nhỏ.
…
Tại phúc địa Thủ Dương Sơn của Đạo môn.
Trời trong rừng sáng, trăm sợi sương hồng quấn.
Gió vọng hang sâu, vạn dặm áng mây bay.
Núi Thủ Dương cao chót vót, địa thế hiểm trở, mây mù bao phủ quanh năm, vô số kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi cùng vô vàn linh cầm dị thú sống đầy trong núi.
Trên đỉnh núi có tám mươi mốt ngọn núi lơ lửng giữa không trung vây quanh một toà cung điện bằng bạch ngọc, dẫu ai đến cũng phải trầm trồ khen ngợi: “Quả thật là một chốn bồng lai tiên cảnh!”
Lúc này ở trong toà cung điện bạch ngọc kia có bảy người đang ngồi vây quanh, trên tay ai nấy đều cầm một ngọc giản truyền tin. Một lúc sau, lão giả ngồi ở vị trí đầu não cất tiếng: “Pháp thuật trấn quỷ của Đại Huyền lại có căn nguyên như vậy, chư vi sư đệ, sư muội nghĩ thế nào?”
Một vị lão giả khác ngồi bên trái lão lên tiếng: “Nếu Đại Huyền đã có pháp thuật trấn quỷ của chính mình thì Đạo môn chúng càng thêm thoải mái. Lão phu thấy đây là chuyện tốt.”
Một vị đạo cô xinh đẹp ngồi đối diện lắc đầu phản bác: “Lời ấy của Thanh Dương sư huynh sai rồi. Từ trước đến nay, Đạo môn chúng ta luôn đứng đầu trong việc diệt trừ yêu ma quỷ quái. Chúng ta nguyện ý làm hay không là một chuyện, chỉ duy nhất chúng ta có thể làm lại là chuyện khác!”
Một vị lão giả có dáng người thấp bé, áo quần lôi thôi uống một ngụm rượu, cười phụ hoạ: “Đã qua bốn trăm năm rồi, vậy mà Thanh Huyền sư muội vẫn bá đạo như xưa. Lão phu rất thích tính tình này của muội!”
Đạo sĩ trung niên có vẻ ngoài vô cùng nghiêm khắc ngồi bên cạnh nhấc chân đá lão giả lôi thôi một cước nói: “Tất cả đều đã là Thiên Sư rồi, sao huynh còn nói mấy lời ba hoa chích choè như thế? Huynh cẩn thận đấy, bằng không Thanh Huyền sư muội lại phá nát động phủ của huynh lần nữa. Đến lúc đó đừng đến chỗ của đệ ăn chầu uống chực!”
“Tính ra trong vòng một trăm năm trở lại đây, Thanh Huyền sư tỷ đã phá nát sáu động phủ của Thanh Phong sư huynh rồi. Ta thấy hai người họ có vẻ rất thích thú việc này. Thanh Viễn sư đệ không cần mất công quan tâm bọn họ làm gì.” Một lão già mập mạp nhẹ nhàng mỉm cười, kéo đạo sĩ trung niên lại.
Một vị đạo trưởng có dáng vẻ như nông dân trợ mắt nhìn vị lão giả tên Thanh Phong, nói: “Á à, Thanh Phong huynh tốt lắm! Lần trước sư đệ ta đây ngỏ lời mượn động phủ của huynh cho đám đệ tử thí luyện, lúc đó huynh lại than thở bảo mình không có động phủ, từ chối đệ một phen. Huynh vứt giao tình huynh đệ hơn năm trăm của chúng ta cho chó ăn rồi sao?”
“Sư đệ, đệ tuyệt đối đừng hiểu lầm. Lúc đó sư huynh thật sự không có động phủ nào cả. Thanh Huyền sư tỷ của đệ đã đập nát một cái của ta, lại còn cướp luôn động phủ dự phòng của ta cho đệ tử của nàng rồi.”
“Thanh Phong! Huynh nói rõ ràng cho ta! Rõ ràng đó là động phủ huynh bồi thường cho ta. Thanh Viễn! Lúc đó đệ cũng có mặt ở đó, đệ nói xem sự thật có đúng như vậy không?”
…
Vị Đại Thiên Sư Thanh Vi đang ngồi ở vị trí đầu tiên đưa tay vuốt lông mày, bất đắc dĩ nhìn đám sư đệ sư muội đã mấy ngàn tuổi của mình đang đùa giỡn với nhau. Nếu để người ngoài biết được bảy vị Thiên Sư của Long Hổ nhất mạch trong Đạo môn mỗi lần tụ tập lại đều có dáng vẻ như vậy, hẳn là tôn nghiêm của Đạo môn sẽ rớt xuống ngàn trượng.
‘Thôi, quên đi vậy, trước khi sư tỷ vũ hoá đã căn dặn ta chăm sóc tốt đám sư đệ sư muội này, phải kiềm chế, phải bình tĩnh, không được tức giận…’
Thanh Vi nói: “Mọi người yên lặng đi.”
Không ai thèm đáp lại.
Thanh vi lại cao giọng lập lại lần nữa: “Yên lặng đi.”
Mấy vị sư đệ, sư muội của lão vẫn say sưa trò chuyện, chẳng ai thèm quan tâm.
“Yên lặng!”
Lòng bàn chân Thiên Sư Thanh Vi phóng ra một đạo Chưởng Tâm Lôi đánh lên mặt đất khiến toàn bộ cung điện bằng bạch ngọc rung lắc dữ dội. Đám người đang nói cười ầm ĩ ngay lập yên tĩnh trở lại.
Thanh Vi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình, lên tiếng: “Việc này…”
Đám người đồng thanh đáp: “Cứ theo ý của đại sư huynh là được!”
‘Ta không nhịn được nữa!’
Thanh Vi ném mạnh cây Chu Thiên phất trần trên tay xuống đất, quát một tràng: “Ta chưa nói cái *** gì? Mỗi lần họp, các ngươi có thể *** nghiêm túc không? Thọ nguyên mấy ngàn tuổi của ta sắp bị đám *** các ngươi làm hao sạch rồi! Các ngươi…”
Sáu vị sư đệ sư muội của Vi Thanh thấy đại sư huynh của mình đang nổi giận lôi đình thì ngoan ngoãn ngồi im, không dám nói lời nào, ai nấy đều âm thầm rút ra một tờ Lưu Ảnh Phù giấu trong tay áo làm phép…
Thanh Vi: “...”
‘Thật *** muốn từ chức!’