• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vén rèm xe lên, Lý sư gia cùng Trần Lạc từ trong xe ngựa bước ra, một tòa núi non xanh biếc đập ngay vào mắt.

Tây Tú Sơn là một ngọn núi ở phía đông huyện Vạn An, nó có diện tích bằng một phần mười huyện Vạn An, cỏ cây rậm rạp, chim muông thú vật rất nhiều, không ít cư dân trong huyện Vạn An đều sinh sống dựa vào Tây Tú Sơn.

"Trần gia chủ, tại hạ hỏi một câu nữa, ngươi có thể chắc chắn phải dò xét Tây Tú Sơn? Đông chủ nhà ta nói, cho dù ngươi lấy thêm ra ba ngàn lượng bạc trắng, muốn thứ hai lần vận dụng khí vận, cũng phải chờ đến một tháng sau..."

Trần Bình nhìn về Trần Lạc, Trần Lạc nheo mắt nhìn Tây Tú Sơn trước mắt, nhanh chóng xâu chuỗi đầu mối quan trọng ở trong đầu một lần, cuối cùng gật đầu: "Tra!"

Lý sư gia lúc này thu hồi nụ cười híp mắt trên mặt, chuyển sang nghiêm túc. Y lấy thụ quyền lệnh do Thái Đồng Trần viết từ trong tay áo, dán vào trên quan ấn. Chỉ thấy chỉ thư kia nhanh chóng bốc cháy, nhưng không thấy chút tro bụi nào bay lên, trong khoảnh khắc chỉ thư cháy hết, trên quan ấn của thất phẩm Tri huyện hiện ra lục quang, mà ở trên bản thể quan ấn, loáng thoáng có thể thấy một bức dư đồ của huyện Vạn An.

Lý sư gia đưa ra một ngón tay, nhẹ điểm lên hai vị trí được đánh dấu trên dư đồ của Tây Tú Sơn, trong phút chốc Trần Lạc cảm giác được một hơi thở từ trên trời hạ xuống, bao phủ cả tòa Tây Tú Sơn.

Gần như đồng thời trong Tây Tú Sơn truyền tới trận trận thú hống ưng khiếu, Lý sư gia lơ đễnh, giải thích với Trần Lạc: "Khí vận như nước trong, dưới nước trong, bất kỳ tạp chất nào liếc qua là thấy ngay..."

Lý sư gia vừa dứt lời, chỉ thấy ba đạo bạch quang thanh lãnh ở trong rừng núi bắn ra, 3 chùm ánh sáng giống như bạch ngọc trụ phân biệt chia ra hư ảnh của lộc, tước, ly, Lý sư gia nói: "Đây là 3 yêu thú dùng ánh trăng trui luyện bản thân, không mang theo sát nghiệt, được《Đại Huyền luật>> che chở..."

Ngay đúng lúc này, lại có một đạo ánh sáng từ trong Tây Tú Sơn phóng lên cao, cột sáng kia đỏ thẫm, xen lẫn một tia màu đen, chắc phải to gấp đôi có thừa so với ba đạo cột sáng màu trắng trước đó.

Lý sư gia biến sắc: "Thật can đảm! Đỏ sọc đen, không chỉ trải qua nhân tộc huyết quang, còn mang nhân tộc thiên khiển chi lực... đây là một con nghiệt yêu!"

Trần Lạc lúc này cũng nhìn chằm chằm cột sáng kia, chỉ thấy một hư ảnh vặn vẹo trong cột ánh sáng, dần dần rõ ràng, bất ngờ là một lão hổ há miệng to như chậu máu.

"Sư gia, chính là nó!"

Lý sư gia khẽ gật đầu: "Súc sinh này biết khí vận của mình bị phong tỏa, lại không tránh không núp, trực tiếp hướng về phía chúng ta..." Nói xong, giao tướng quân ấn cho Trần Lạc: "Ngươi cầm quan ấn, có thể được khí vận bảo vệ! Ở bên cạnh quan chiến là được, chớ tiến vào vòng chiến."

Lý sư gia mới vừa giao phó xong, chỉ nghe một tiếng hổ gầm chấn động thiên địa truyền tới, chỉ thấy từ sơn đạo phương xa, một con hổ vằn khổng lồ dài hơn 3 thước nhanh như điện từ trong Tây Tú Sơn vọt ra, chạy thẳng tới chỗ Trần Lạc.

Lúc này dáng vẻ hiền hoà dễ gần của Lý sư gia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ trang nghiêm không giận tự uy. Cả người y lượn quanh một tầng thanh quang mỏng manh, bỗng khiến người ta có cảm giác chính khí lẫm nhiên.

"Hạo nhiên chính khí!" Trần Bình lúc này đứng ở bên người Trần Lạc, nhẹ giọng nói. Trần Lạc khẽ gật đầu, hắn chăm chú nhìn con hổ vằn dữ tợn kia, bởi vì ở trên thân của mãnh hổ, hắn phát hiện một đường vân huyết sắc kỳ lạ!

Lý sư gia lúc này phóng khoáng cười một tiếng, bước ra một bước, cả người nhào tới mãnh hổ, chỉ nghe Lý sư gia một đường đi nhanh, một đường cao ca:

Hắc vân áp thành thành dục tồi, giáp quang hướng nhật kim lân khai. 2

Giác thanh mãn thiên thu sắc lý, tắc thượng yến chi ngưng dạ tử.

Bán quyển hồng kỳ lâm túc thủy, sương trọng cổ hàn thanh bất khởi. 9

Báo quân hoàng kim thai thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử.

(dịch thơ: Mây đen đè thành, thành muốn đổ

Ánh gươm tuốt vàng từng vảy cá

Tiếng tù và đỏ thắm trời thu

Biên giới tím, nhạn đêm xao xác

Kề sông Dịch cờ hồng cuộn nửa

Nặng trĩu sương, tiếng trống chìm sâu

Trước thềm vàng trung với đức vua

Cầm rồng ngọc vì Người quyết tử. – Nhạn Môn thái thú hành của Lý Hạ)

Trong lúc Lý sư gia ngâm tụng, sau lưng y xuất hiện hư ảnh một đạo chiến kỳ màu đỏ, chiến kỳ cuốn lại, từ trong hiện ra một hư ảnh tướng quân tay cầm trường thương, anh dũng lao về phía trước.

Hư ảnh của tướng quân chính diện đụng vào mãnh hổ, một cổ sóng trùng kích mãnh liệt văng tứ tán. Nhất thời cát bay đá chạy, cây đổ la liệt, quan ấn trong tay của Trần Lạc khẽ run lên, thả ra vật có hình dáng một mặt lệnh bài, che lấy trước người Trần Lạc.

Lý sư gia cùng mãnh hổ va chạm xong bèn mỗi người lui về sau mấy chục thước, lại lần nữa xông về đối phương.

"Quả nhiên, thế giới này cũng xuất hiện thơ ca tương tự, chẳng qua là địa danh thay đổi." Nghe được bài thơ quen thuộc, Trần Lạc nghĩ.

Lúc Trần Lạc còn đang suy tư, huyết văn trên thân mãnh hổ đột nhiên lóe lên một đạo ánh sáng, Trần Lạc loáng thoáng nhìn thấy không gian phía trên mãnh hổ vặn vẹo, lá rụng tung bay, tựa như do gió tạo thành một vuốt hổ, vồ tới Lý sư gia.

"Gió từ hổ, vân từ rồng. Hổ yêu lại này đem 'Khống phong' yêu thuật tiến hóa thành thần thông." Trần Bình kinh ngạc một tiếng, hắn đi theo Trần phụ mười mấy năm, đương nhiên cũng có kiến thức.

"Bình thúc, Lý sư gia có thể thắng sao?" Trần Lạc lúc này cũng hơi khẩn trương, Trần Bình còn chưa trả lời, chỉ nghe Lý sư gia trong miệng phun ra một chữ ——

"Đốt!"

Chữ này vừa ra khỏi miệng, đỉnh đầu của Lý sư gia bèn đại phóng kim quang, nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh kim đao, chặt vào vuốt hổ theo gió tụ ra kia.

Mà trong nháy mắt chữ "Đốt" nói ra, Trần Lạc rõ ràng chỉ nghe được một chữ, trong đầu lại tự động hiện lên một bài chiến thơ ——

Lưu mã tân khóa bạch ngọc an,

Chiến bãi sa tràng nguyệt sắc hàn.

Thành đầu thiết cổ thanh do chấn,

Hạp trung kim đao huyết vị kiền.

(dịch thơ: Cưỡi ngựa tứ lưu, yên bạch ngọc,

Sa trường ngưng chiến lạnh trăng cao.

Trống trận còn vang đầu thành vắng,

Đao vàng trong hộp máu chưa khô.- Xuất tái kỳ 2 – Vương Xương Linh)

Kim quang như sét xẹt qua bầu trời đêm, chỉ nghe một tiếng kêu rên, vuốt hổ trong nháy mắt bể tan tành, ngay cả mãnh hổ sặc sỡ cũng ngao ô một tiếng, lộn trên đất mấy vòng, lúc lần nữa bò dậy, từ phần gáy kéo dài đến bụng, xuất hiện một vết thương máu chảy dầm dề. Mãnh hổ nhìn Lý sư gia, lại nhìn ngắm Trần Lạc cách đó không xa, đưa ra quyết định, đầu hổ xông thẳng về phía Trần Lạc. Mà trong nháy mắt đó, tốc độ hình như lại tăng lên, chỉ trong nháy mắt chỉ còn cách Trần Lạc chưa tới trăm thước.

Lý sư gia dường như sớm có chuẩn bị, kim đao sắp tiêu tán trên đỉnh đầu đột nhiên lại lần nữa ngưng tụ, chẳng qua là thanh đao mới nhỏ hơn không ít. Lý sư gia vung ống tay áo, kim đao hóa thành một đạo kim quang, nhanh chóng bắn ra, mãnh hổ không tránh kịp, để cho kim đao bắn vào từ một bên xương bả vai, lại từ một bên kia khoang bụng trung bắn ra, đụng trên đất, hóa thành ánh sáng tiêu tán. Mãnh hổ kia cũng mất lực đạo, miễn cưỡng chạy về phía trước mấy bước, liền ngã rầm xuống đất, nhưng không tắt thở, hơi thở nặng nề giống như ống bễ vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Lạc cách nó chừng mấy chục thước, trên mặt toát ra sự không cam lòng nhân tính hóa.

Trần Lạc chậm rãi đến gần hổ yêu ngã xuống đất, nhưng cũng không dám quá gần, chỉ đứng cách nó mười thước, một tay bưng quan ấn, đối mặt hổ yêu, hỏi: "Ta hỏi ngươi, là ngươi phái trành quỷ giết hơn hai mươi người trên dưới Trần phủ ta?"

Hổ yêu hơi há miệng, phát ra giọng trầm thấp: "Ngươi hại vợ ta, ta tìm ngươi báo thù, lại có gì sai? Ngươi có biết lúc vợ ta bị giết, trong bụng đã mang hổ thai! Ngươi hủy nhà ta, ta diệt các ngươi, hợp tình hợp lý."

"Giỏi một ác nhân trước... không, ác hổ cáo trạng trước. Rõ ràng là vợ ngươi bắt cóc điền hộ nhà ta trước..."

"Trần gia chủ, cần gì phải tranh luận với nó." Lúc này Lý sư gia lại khôi phục bộ dáng cười hì hì, đi tới, nói: "Ác hổ cưỡng từ đoạt lý mà thôi. Đầu cọp mẹ chỉ là dã thú, nó chỉ là một yêu vật sản sinh linh trí, chưa xứng gọi là sinh mạng, dã thú lấy đâu cái gọi là vợ chồng một nhà. Nếu thật là như vậy, dã thú ăn cỏ thành yêu, há chẳng phải là trước hết giết tất cả yêu tộc ăn thịt? Chẳng lẽ tất cả thợ săn, bán thịt, đồ tể trên thiên hạ đều phải chết hết?"

"Huống chi, đây là một con nghiệt yêu!" Lý sư gia đi tới bên cạnh hổ yêu, dùng một chân, giẫm ở trên cổ của hổ yêu: "Nói, ngươi do thế lực nào phái tới Đại Huyền ta? Phật môn? Vạn Yêu Quốc? Hay là man tộc?"

Hổ yêu kia hơi nhắm mắt, cũng không trả lời nữa, tỏ rõ muốn chết.

Trần Lạc cũng bước lên trước, nhìn lướt qua hổ yêu, nhìn về phía Lý sư gia, hỏi: "Lý sư gia, nghiệt yêu là cái gì?"

Lý sư gia trả lời: "Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy trong huyết quang của nó mang theo một tia màu đen, là nhân tộc thiên khiển chi lực. Có thiên khiển chi lực quấn thân, chứng tỏ yêu vật từng hại người có công đối với nhân tộc ta. Yêu tộc như vậy, gọi là nghiệt yêu. Đại Huyền triều có lệnh: Nghiệt yêu phải giết!"

Hổ yêu kia cười lạnh: "Vạn Yêu Quốc mười vị thánh quân, ít nhất có bốn vị bị nhân tộc thiên khiển chi lực quấn thân. Ngươi Đại Huyền có dám phá Vạn Yêu Quốc, giết thánh quân? Còn không phải là vẫn kết thân cách, phái quý nữ tông thất gả cho chư vương của Vạn Yêu Quốc."

"Ngươi..." Lý sư gia hiếm thấy giận đùng đùng, nói: "Chỉ là hổ yêu, lại dám nghị luânh quốc sách của Đại Huyền ta?"

Hổ yêu không trả lời lại, chỉ hờ hững nhắm hai mắt lại, nhưng Trần Lạc phát hiện thân thể đồ sộ vủa hổ yêu bỗng trơt nên khô quắt. Lý sư gia phát giác không đúng, đưa tay kiểm tra, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào hổ yêu đã phát động Tự Tuyệt thuật "Huyết mạch khô kiệt", đã không còn sinh cơ.

Chắc hẳn chính là vì che giấu phát động, mới vừa rồi hổ yêu mới cố ý cùng bọn họ tranh luận, dời đi sự chú ý của Lý sư gia.

Đúng vào lúc này, trong đầu của Trần Lạc đột nhiên vang lên thanh âm của Chung Quỳ: "Chủ công, hồn phách của hổ yêu này có chút cổ quái, có lẽ mỗ gia có thể dò xét một ít tin tức..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK