"Lý sư gia, có chuyện còn phải lãnh giáo ngài." Trên con đường núi gập ghềnh, Trần Lạc vì không muốn nhớ đến chuyện của hổ yêu, bèn tìm một đề tài để rẽ mạch suy nghĩ của mình.
"Trần gia chủ cứ hỏi không sao."
"Trước ta thấy ngài đấu pháp cùng hổ yêu, vì sao chỉ đọc lên một chữ, là có thể có hiệu quả cả thủ chiến thi?" Nói đến đây, Trần Lạc lại nghĩ tới một chữ Xuất của Lý sư gia, cảnh tượng kim đao hiện lên đầy hào hùng.
"Ha ha ha ha, là chuyện này à..." Lời của Trần Lạc dường như chạm đến chỗ nhột của Lý sư gia, Lý sư gia thoải mái cười to, nói: “Là do tại hạ quên nhắc, trước chỉ nói với Trần gia chủ về tu hành của yêu tộc, lại không kể về con đường tu hành của Nho Môn ta."
"Xin lắng tai nghe."
"Nho Môn tu hành, cũng phân cảnh giới rõ ràng."
"Đệ nhất cảnh, gọi là 'Tự Kiến cảnh', cái gọi là 'Đọc sách trăm lần, kỳ nghĩa Tự Kiến', là chỉ chân chính đọc thông một bộ kinh điển Nho Môn, trong cơ thể có thể sinh ra 'Hạo nhiên chính khí' ."
"Nho sinh 'Tự Kiến cảnh', linh mâu nhìn ban đêm, người không dính bụi, tai hoạ lui tránh."
"Đệ nhị cảnh gọi là 'Lạc Bút cảnh', có thể thông qua viết nhã văn, dẫn dắt hạo nhiên chính khí rời thân thể, đây cũng là căn bản của chiến thi từ. Cho nên nho sinh đạt đến cảnh giới này đều có năng lực công kích thông qua chiến thi từ."
"Đệ tam cảnh gọi là 'Thành Thi cảnh', nho sinh cảnh giới này, cần sáng tạo một bài nhã văn thi từ đạt được thiên đạo công nhận, mới có thể đột phá. Sau khi đạt đến cảnh giới này, thiên đạo sẽ ban thưởng, nho sinh nắm giữ năng lực 'Xuất khẩu thành chương'. 'Xuất khẩu thành chương' có thể cô đọng một bài chiến thi từ thành một từ cụ thể. Mặc dù không đọc lên toàn thơ, nhưng thiên đạo vẫn hiểu thi ý của từ ẩn chứa này, từ đó tạo thành sức chiến đấu mạnh hơn nhanh hơn của nho sinh."
"Dĩ nhiên trên đời không thiếu thiên tài, có người mới vừa tiến vào Lạc Bút cảnh, nhấc bút là có thể tự nghĩ ra nhã văn thơ, liên phá hai cảnh, cho nên cũng có người gọi chung hai cảnh giới này, khen viết 'Bút lạc kinh phong vũ, thi thành quỷ thần khiếp'."
"Tại hạ bất tài, 5 năm trước mới tiến vào đệ tam cảnh, lại hao tốn ba năm, mới đưa《 Kim đao thơ 》của thất tuyệt thánh thủ Vương tông sư dung nhập vào trong một chữ, xấu hổ a xấu hổ..."
Trần Lạc thầm ghi nhớ, yêu tộc có "Tịnh Huyết", “Thuần Huyết", “Luyện Huyết"; Nho Môn có "Tự Kiến",“Lạc Bút", “Thành Thi"; đây đều là tu hành con đường trụ cột, cũng không biết Đạo Môn, Phật Môn có gì khác biệt, còn có Man Tộc phương bắc luôn là tử địch của nhân tộc trong lời đồn, lại là dạng hệ thống tu luyện gì?
Cũng không phải Trần Lạc bỗng dưng nổi máu tò mò, mà là lúc này cũng bắt đầu cân nhắc con đường tu hành ngày sau của mình. Chung Quỳ từng nói, năng lực của y gắn bó chặt chẽ với năng lực của mình. Chắc hẳn nếu triệu hoán những thư linh khác, cũng là như vậy.
Cũng không biết ở trong biển hoa mộng cảnh kia, những tạp thư không tồn tại trên thế giới này nhưng rộng lớn như đại dương kia, có thể giúp mình mở ra một con đường tu hành khác biệt hay không?
Nhưng lúc này cũng không gấp, hắn chuyển kiếp đến thế giới này tính tới tính lui cũng chỉ mới 5-6 canh giờ mà thôi, giải quyết chuyện trước mắt, sau này còn nhiều thời gian thăm dò suy nghĩ.
Thu hồi những suy nghĩ mông lung, Trần Lạc tiếp tục mang Lý sư gia lặn lội trong Tây Tú Sơn, hoặc giả là trước đó dò xét khí vận, lại hoặc giả là Lý sư gia đại phát thần uy chém giết hổ yêu, đoạn đường này không có dã thú nào quấy nhiễu.
Đi dọc theo con đường lên dốc một lúc, Trần Lạc thấy ở sườn núi quả nhiên có một hang động lõm xuống, Trần Lạc ra hiệu với Lý sư gia, Lý sư gia gật đầu, nhẹ giọng ngâm tụng: Nhật xuất vụ lộ dư,Thanh tùng như cao mộc.
(dịch thơ: Mặt trời mọc khói sương đâu
Lá tùng bóng lộn như dầu mới bô.- Thần nghệ Siêu Sư viện độc thiền kinh của Liễu Tông Nguyên)
Vừa ngâm xong, chỉ thấy một đoàn quang cầu nho nhỏ chậm rãi hiện lên ở sau ót của Lý sư gia, chiếu sáng cảnh tượng mười bước quanh mình.
Trần Lạc lợi dụng ánh sáng mặt trời do Lý sư gia triệu hoán đi vào trong hang động, Lý sư gia cũng theo sát. Bên trong huyệt động có vài bộ quần áo cũ nát, Trần Lạc nhìn lướt qua, nhận ra đây chính là quần áo của Chu Dũng.
Trần Lạc liếc nhìn một vòng hang động, cuối cùng đi tới một khu loạn thạch, bưng từng viên đá ra, lại móc dao găm đào một lúc, rốt cuộc thấy một mật hạp đen thui. Trần Lạc lấy ra mật hạp, đưa cho Lý sư gia: "Chính là thứ này."
Lý sư gia nhìn mật hạp, trên đó bao phủ một tầng hạo nhiên chính khí, cẩn thận mở ra mật hạp.
Trong phút chốc, một ánh sáng màu xanh còn đường hoàng hơn hạo nhiên chính khí trên thân của Lý sư gia trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ hang động, ở trong ánh sáng xanh có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh ngâm tụng kinh nghĩa.
"Bất Hủ Văn Tâm!" Lý sư gia thấy vật trong hạp, sắc mặt đại biến, Trần Lạc nghi ngờ đến gần một bước, hạo nhiên chính khí trên người Lý sư gia đột nhiên xao động, cứ như coi Trần Lạc là đối tượng công kích.
"Lý sư gia!" Trần Lạc kêu, Lý sư gia quay đầu lại nhìn về phía Trần Lạc, Trần Lạc sợ hết hồn, bởi vì hắn từ trong mắt của Lý sư gia phát hiện sát ý tàn bạo. Ước chừng mấy giây sau, Lý sư gia đột nhiên hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình của bản thân, đóng lại nắp mật hạp. Khi nắp hạp khép lại, ánh sáng xanh ngất trời cũng bị khóa chặt trong mật hạp...
"Trần gia chủ, mới nãy tại hạ tâm trạng không yên, đã đắc tội nhiều. Bất Hủ Văn Tâm này rất quan trọng, chuyện này ta phải nhanh chóng thông báo đại nhân. Trần gia chủ, ta mang ngươi rời hậu sơn trước, ngươi cùng người nhà tự trở về nhà đi!"
Trần Lạc gật đầu, đang muốn trả lời, Lý sư gia trực tiếp tiến lên cầm lấy cánh tay của Trần Lạc, trong miệng ngâm tụng "Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong"! Trần Lạc chỉ cảm thấy mình giẫm trên một đám mây mềm nhũn, gió tạt vào mặt khiến gương mặt đau rát, không mở mắt ra được. Cho đến lúc loại cảm giác này biến mất, mới phát hiện mình đã đứng ở bên ngoài Tây Tú Sơn, Trần Bình đứng ở trước mặt mình, mà Lý sư gia đã không thấy bóng dáng.
(dịch thơ: Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ
Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình. - Thuỷ điệu ca đầu - Hoàng Châu Khoái Tai đình tặng Trương Ác Thuyên của Tô Thức)
"Hay thật, vào núi 2 giờ, trở lại 5 phút." Trần Lạc thầm than, nhìn về phía Trần Bình, hỏi: “Bình thúc, ngươi có biết Bất Hủ Văn Tâm không?"
"Bất Hủ Văn Tâm a, đây chính là đồ tốt!" Trần Bình vừa đánh xe, vừa nói với Trần Lạc: “Lão gia từng nhắc với ta, có thể ngưng tụ vật kia, đều là đại nho hữu vọng thành thánh!"
"Nho gia không giống với Phật Đạo hai nhà, trừ cảnh giới tu hành ra, còn có một cảnh giới khác biệt, độc lập với cảnh giới tu hành."
"Lập ngôn, lập công, lập đức, lão gia nói cái này gọi là tam bất hủ!"
"Chỉ phải hoàn thành một loại trong đó, có thể ngưng tụ văn tâm! Có văn tâm, có tiềm chất thành thánh! Cho dù người chết rồi, cũng có thể giống như Phật Môn xá lợi và Đạo Môn đạo cốt vậy, lưu lại Bất Hủ Văn Tâm có thể truyền thừa, mang theo những gì đã học được trong đời, diệu dụng vô cùng."
"Thế sao? Dị bảo mà hổ yêu tiếp thu là Bất Hủ Văn Tâm?"
Trần Lạc khẽ gật đầu, “ừ" một tiếng.
Trần Bình nghe vậy, lại quất ngựa: "Yêu tộc gan lớn bằng trời, đây chính là chí bảo của nhân tộc chúng ta. Khó trách hổ yêu kia chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, đã dính thiên khiển chi lực của nhân tộc."
"Nhưng mà thiếu gia, dù sao cũng đoạt về rồi. Còn như ai cấu kết dực hổ nhất mạch, viên Bất Hủ Văn Tâm kia là của vị đại nho nào, những thứ này không liên quan với chúng ta. Chúng ta chỉ để ý giải quyết uy hiếp của hổ yêu là được."
Trần Lạc nghĩ thấy cũng phải, mình chẳng qua là vừa gặp kỳ hội, tìm được Bất Hủ Văn Tâm mà thôi, liên quan đến đại lão Nho gia cảnh giới tam bất hủ, cũng không đến lượt mình bận tâm. Có tâm tư này, còn không bằng suy nghĩ chuyện tu luyện của mình cùng đôi mắt của Trần Huyên...
"Đúng rồi, Bình thúc, nếu hổ yêu đã diệt, có phải có thể gọi hạ nhân trở lại hay không? Ngôi nhà lớn như vậy, đi nửa ngày không thấy được một người luôn cảm giác là lạ..."
"Đúng vậy, mặt đất bên ngoài thành còn chưa được xới, phải xới chứ, nếu bỏ lỡ mùa vụ, sẽ thất thu."
"Ta có chút không nhớ rõ, ta có mấy nha hoàn? Thiếp thân nha hoàn là ai ? Thông phòng nha hoàn là ai?"
"Thiếu gia, đầu óc của ngươi hồ đồ rồi. Ngươi chỉ có một mình, cuộc sống thường ngày đều là Tiểu Hoàn phục vụ."
"Cái này... mắt của chị ta không tốt, Tiểu Hoàn nên tập trung chăm sóc tỷ ấy, ngày mai tuyển cho ta một nha hoàn, thôi bỏ đi, ngươi gọi người tới để ta chọn..."
"Thiếu gia, việc này hay là hỏi tiểu thư đã."
"Hỏi làm gì? Ta là gia chủ, ngay cả chuyện này cũng cũng không làm chủ được?"
"Cái đó... thiếu gia, chuyện này, thật không làm chủ được..."
Đang lúc đôi chủ tớ Trần Lạc cùng Trần Bình hăng say thảo luận chuyện nha hoàn, Thái Đồng Trần đã trải qua ngồi ở trung đường nghe xong báo cáo của Lý sư gia.
Lý sư gia tức giận nói: "Đại nhân, Bất Hủ Văn Tâm chính là tâm huyết cả đời của đại nho ngưng thành, lại có người đem ra giao dịch với yêu tộc, có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, phải báo lên triều đình, nghiêm tra tới cùng!"
Thái Đồng Trần cũng rất căng thẳng, gật đầu đáp: "Đây là đương nhiên. Chẳng qua là ngươi chưa từng nghĩ sao, Bất Hủ Văn Tâm mà các đại học cung cùng thế gia cung phụng cũng có hạn, chỉ cần hơi có động tĩnh, sẽ bị người phát hiện. Tính luôn hổ yêu dây dưa sát hại trên dưới Trần phủ, thời gian văn tâm mất trộm ít nhất một tháng trở lên. Nhưng vô luận triều đình hoặc là nho lâm cũng không xuất hiện bất kỳ tin đồn nào, đây gần như là không thể! Trừ phi..."
Lý sư gia nghĩ tới điều gì, mặt liền biến sắc: "Ngài đang nói..."
Thái Đồng Trần khẽ gật đầu: "Ở thời điểm chúng ta không biết, có một vị đại nho, qua đời..."