Giọng nói kia vừa truyền ra, Thái Đồng Trần đứng sau lưng Nguỵ Diễm từng bước tiến về phía trước, khuôn mặt và thân hình dần dần thay đổi, khi bước đến cạnh ông ta đã biến thành một người khác. Dáng người gầy còm, nửa mặt có sẹo như thể bị lửa thiêu rụi.
"Bán Diện Đại Nho, Tô Liên Thành!" Kỷ Trọng hít một hơi: "Ông ta thực sự đến đây!"
Trong lòng Trần Lạc hiểu rõ, phỏng chừng vị Bán Diện Đại Nho này là dự phòng mà Nguỵ Diễm lưu lại. Hai vị đại nho liên thủ, chuyện ngày hôm nay hẳn là có thể kết thúc.
"Tô Liên Thành, hoá ra là ngươi." Dung ma ma biến sắc.
Tô Liên Thành không để ý, quay đầu nhìn về phía Nguỵ Diễm: "Ngụy huynh, yên tâm bức cổ, hai người này không thoát được!"
Ngụy Diễm gật đầu: "Hổ thẹn, bọn chúng giao cho Tô huynh vậy. . ." Dứt lời, ông ta khoanh chân ngồi xuống, thanh quang quanh thân lấp loé không yên, hiển nhiên bắt đầu huy động hạo nhiên chính khí trong cơ thể để bức cổ trùng.
"Cái đó. . . hình như bọn chúng thoát rồi. . ." Trần Lạc lên tiếng.
Tô Liên Thành nhìn lướt qua Trần Lạc rồi lắc đầu, từ từ duỗi tay phải về phía trước, lòng bàn tay hướng lên, mu bàn tay hướng xuống.
Càn khôn tại thủ, phiên phúc tùy tâm!
Chỉ thấy Tô Liên Thành đột nhiên lật tay lại, Trần Lạc cảm giác trời đất như chấn động, không gian Dung ma ma và nho sinh biến mất kia lại xảy ra vặn vẹo, thân ảnh của hai người từ đó hiện ra, giống như tất cả đều bị lật ngược.
Đại Nho thần thông: Thiên Phiên Địa Phúc.
"Ta nói, các ngươi không được đi." Tô Liên Thành hờ hững nói.
Dung ma ma lùi lại một bước, truyền âm cho nho sinh: "Cô nương, lão thân đã nhầm. Vốn tưởng người kia cũng giống như Nguỵ Diễm kia là Đại Nho tứ trọng hải, không nghĩ tới lại là Tô Liên Thành! Ta giữ chân hắn, cô nương tự rời đi."
Nho sinh kia lắc đầu: "Chẳng qua nơi này đã bị hắn dùng thuật Gia Quốc Thiên Hạ bao vây, ma ma hãy chuẩn bị thi triển Thiên Lý Trùng Động, ta sẽ cản chân hắn."
Hai người truyền âm không giấu được Tô Liên Thành, ông ta cau mày: "Nha đầu, khẩu khí không nhỏ. Năng lực lớn như thế cần gì phải che giấu!"
"Tán!"
Tô Liên Thành phun ra một chữ, chỉ thấy tầng giáp trụ pha lê trên người nho sinh vỡ ra theo chữ kia. Đợi đến khi đám người nhìn lại, đứng sau lưng thiếu phụ không phải là nho sinh nữa mà là một người khác, trên người mặc áo đen rộng, mặt đeo mặt nạ chỉ lộ nửa khuôn mặt. Nhìn thân hình hoá ra lại là một nữ nhân.
"Tiểu nữ Liên Ai, gặp qua Bán Diện Đại Nho Tô tiên sinh." Đối phương thi lễ rồi nói: "Chủ tớ chúng ta vì Văn Tâm này mà đến, vẫn chưa thương tổn ai. Thỉnh Tô tiên sinh để chúng ta rời đi, việc này coi như xong, thế nào?"
"Hoang đường!" Tô Liên Thành cười lạnh: "Hai ngươi các ngươi có nhiều bí mật, nhất định phải theo ta đến Thiên ngục ở trung kinh một chuyến!"
Tô Liên Thành dứt lời, sau lưng xuất hiện hư ảnh một quyển thẻ tre, hai khúc thẻ tre rời ra, đâm về phía hai ngươi như lợi kiếm.
Liên Ai quát: "Ma ma, chính là lúc này."
Ngay lúc đó, một tia sáng theo áo dài của Liên Ai bay ra, nàng nắm chặt tia sáng này, rõ ràng nó là một quyển trục. Liên Ai kéo quyển trục, một cỗ uy áp lập tức truyền ra, hai quyển trục va vào nhau, giống như tuyết trắng gặp bàn ủi, trong nháy mắt tiêu tán. Cùng lúc đó, quyển thẻ tre sau lưng Tô Liên Thành cũng tiêu tan.
Ánh mắt Tô Liên Thành ngưng trọng, nhìn quyển trục trong tay Liên Ai: "Lân Hoàng vũ thư, sao ngươi có. . ."
Tô Liên Thành chưa kịp nói xong đã bị Liên Ai cắt đứt: "Lân Hoàng có lệnh, khóa Đại Nho Tô Liên Thành!"
Liên Ai vừa dứt lời, quanh người Tô Liên Thành xuất hiện tám ký hiệu quẻ tượng "Càn, đoái, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn" quay nhanh tạo thành một vòng tròn sáng , khoá ông lại ở trong.
Ngụy Diễm thấy thế muốn đứng lên, Liên Ai hô một tiếng "Ma ma", bà ta lập tức thi triển Cấu Kiến Trùng Động rồi lấy một thanh chuỳ thuỷ đâm vào ngực trái của mình. Trùng độc trong cơ thể Nguỵ Diễm như bị kích thích, tốc độ ăn mòn càng dữ dội hơn, ông ta chưa kịp đứng vững lại ngã xuống.
Tô Liên Thành nhìn Ngụy Diễm: "Ngụy huynh đừng vội. Trong ngoài phong ấn này đều phòng, bọn chúng không thể động thủ với ta. Huống hồ đây không phải là võ thư chân chính, mà là đồ giả. Vài nhịp thở nữa là ta có thể phá. . ."
Gần như cùng lúc đó, Liên Ai cầm quyển trục quay đầu nhìn Dung ma ma: "Còn bao lâu?"
"Cô nương kiên trì, còn mười nhịp thở!"
Giờ phút này, quyển trục trong tay Liên Ai bắt đàu xuất hiện vết nứt.
. . .
Trên khán đài, từ lúc ban đầu giao chiến, nơi chiến đấu đã bị một luồng ánh sáng trắng bao phủ, chính là khí vận văn miếu bảo hộ. Mọi người trên đài hồi hộp theo dõi trận chiến khốc liệt tại quảng trường.
Kỷ Trọng đi tới trước mặt Trần Lạc: "Công tử, ta định trợ giúp Đại Nho. Ngài chú ý an toàn!"
Trần Lạc giữ chặt Kỷ Trọng, nhỏ giọng nói: "Ngươi chỉ là Thành Thi cảnh, xuống dưới không phải là nộp mạng sao?"
"Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, duy kỳ nghĩa tận, sở dĩ nhân chí*." Kỷ Trọng nói.
Được lắm, đây chẳng phải là tìm chết à!
Trần Lạc cũng tiến lên một bước, đứng cạnh Kỷ Trọng: "Nghe ta, chúng ta làm như thế. . ."
. . .
"Cô nương, còn năm hơi!" Dung ma ma hô.
Liên Ai gật gật đầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét to ——
"Tật!"
Nguyệt hắc yến phi cao,
Man vương dạ độn đào.
Dục tương khinh kỵ trục,
Đại tuyết mãn cung đao.
Liên Ai nghiêng đầu, nhìn thấy mười kỵ binh đang phóng tới chỗ mình.
"Không biết lượng sức!" Liên Ai hướng về phía kỵ binh phun nhẹ một hơi, hơi thở từ miệng nàng nhanh chóng hoá thành sương mù băng giá, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện bên trong không phải sương mù mà là tiểu trùng.
Những tiểu trùng tạo thành sương băng thổi qua đám kỵ binh giống như gặp băng đao tuyết kiếm, lần lượt tiêu tan. Cho đến khi tên kỵ binh cuối cùng ngã xuống cách Liên Ai mười thước, đột nhiên Kỷ Trọng xuất hiện, nhào về phía nàng.
"Độc Cô Cửu Kiếm —— Phá Khí Thức!"
Kỷ Trọng không dùng hạo nhiên chính khí tấn công nữa, mà thi triển Độc Cô Cửu Kiếm mới lĩnh ngộ. Liên Ai cau mày, không hiểu tại sao một cường giả Thành Thi cảnh lại từ bỏ dùng hạo nhiên chính khí tấn công, mà lại dùng phương thức của phàm nhân ra một chiêu như thế.
Thế nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới động tác của Liên Ai, vừa suy nghĩ, một con tiểu trùng kim sắc bay ra từ trong tay áo, đụng vào trường kiếm của Kỷ Trọng.
Trường kiếm vỡ nát, y phun một ngụm máu, bay ngược về phía sau.
Nhưng Liên Ai lại không ngờ phía sau Kỷ Trọng còn có một người, trường kiếm trên tay phải hướng xuống dưới, tay trái không ngừng bấm quyết, dưới sự che chắn của kỵ binh và Kỷ Trọng, lại được Chung Quỳ yểm hộ, đã tiếp cận nàng. . .
Thân thể Kỷ Trọng bay ngược về, lướt qua Trần Lạc, hắn nắm chặt tay trái, bắt lấy cơ hội ——
"Đại Tông Như Hà!"
Trường kiếm như rồng, tránh được cổ trùng mà Liên Ai thả ra, nhắm thẳng tới yết hầu của nàng. Liên Ai không kịp phản ứng, muốn lùi lại, nhưng kiếm quang giống như giòi trong xương, đuổi theo không bỏ.
"Nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa. . ." Trần Lạc thầm hét, nhưng không hề phát hiện có một tia hồng trần khí theo ý nguyện hắn thoát ra khỏi cơ thể, quấn quanh mũi kiếm.
Hồng trần khí kia như lưỡi rắn, bất ngờ đâm về phía trước. Liên Ai cảm giác yết hầu tê rần, kiếm khí hồng trần đã đâm rách da thịt nàng. Mặt nạ trên mặt Liên Ai vỡ vụn, sau đó một luồng ánh sáng phóng ra. Trần Lạc cảm nhận được lực lượng cường đại trong ánh sáng kia, nó ngăn cản trường kiếm trong tay hắn, kiếm vỡ nát, hắn cũng lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Nhất kích tất sát, thất bại!
Liên Ai cầm áo choàng che khuôn mặt không có mặt nạ, tức giận nhìn chằm chằm Trần Lạc, nàng không hề nghĩ tới, lần đầu tiên ra ngoài, kẻ khiến nàng cảm nhận được nguy hiểm không phải là Đại Nho mà là một phàm nhân không có chút "khí" nào.
"Chết tiệt! Đã nói nhân quả ắt phải diệt mà!" Trần Lạc thở dài, hắn tính hết tất cả, nhưng lại quên mất công dụng của cái mặt nạ.
"Tiểu tặc, ngươi muốn chết. . ." Liên Ai cả giận nói, nhưng vào lúc này, đột nhiên Văn Tâm bị nàng giấu trong tay áo bay ra, hoá thành ánh sáng xanh bắn về phía Trần Lạc.
Trong chớp mắt, thanh quang chui vào trong cơ thể hắn.
"Cô nương, đã xong!" Dung ma ma hô to.
Liên Ai liếc mắt nhìn lỗ đen trước mặt Dung ma ma, hô lên: "Ngươi đi trước!" Dứt lời phóng tới Trần Lạc.
Lúc này trong đầu Trần Lạc xuất hiện một lượng thông tin, tạm thời đứng bất động tại chỗ. Liên Ai túm lấy Trần Lạc, bay về phía lỗ đen.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Liên Thành gầm nhẹ một tiếng, ra sức giãy dụa, ánh sáng của bát quái hoá thành mảnh vụn. Tô Liên Thành ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng Liên Ai túm Trần Lạc bay về phía lỗ đen.
"Kiếm!" Tô Liên Thành quát một tiếng.
**Thập niên ma nhất kiếm,
Sương nhận vị tằng thí.
Kim nhật bả kỳ quân,
Khả hữu bất bình sự.
Một thanh tiểu kiếm bay ra từ mi tâm của Tô Liên Thành, ông ta vỗ ngực, phun ra một ngụm máu rơi xuống kiếm, tiểu kiếm bay về phía Liên Ai, nàng ý thức được lập tức kéo Trần Lạc đến trước mặt mình.
Ngụy Diễm trừng mắt: "Đừng!"
Cổ tay Tô Liên Thành khẽ động, tiểu kiếm thay đổi phương hướng bắn về phía lỗ đen, nó mơ hồ phát sáng như muốn nổ tung. Ánh mắt của Liên Ai lộ vẻ kiên định, túm lấy Trần Lạc lôi luôn vào lỗ đen.
Ngay lúc hai người bay vào lỗ đen, tiểu kiếm nổ tung, lỗ đen dường như bị vô số ánh sáng xé nát, mà cả hai người kia đã biến mất ở trong đó. . .
(*): Là 4 câu thơ trong bài Tuyệt Mệnh Thi của Văn Thiên Tường. Nguyên văn:
Khổng viết thành nhân,
Mạnh viết thủ nghĩa.
Duy kỳ nghĩa tận,
Sở dĩ nhân chí.
Độc thánh hiền thư,
Sở học hà sự?
Nhi kim nhi hậu,
Thứ kỷ vô quý.
Dịch:
Khổng nói thành nhân,
Mạnh nói giữ nghĩa.
Chỉ khi nghĩa trọn,
Mới là nhân tới.
Đọc sách thánh hiền,
Là học điều ấy.
So sau so trước,
Ngõ hầu không thẹn.
(**): Là 4 câu thơ trong Kiếm Khách của Giả Đào. Dịch:
Mười năm mài kiếm sắc,
Chưa một lần thử dùng.
Hôm nay xem ắt biết,
Nào có ai bất bình.