• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiếu gia, thiếu gia, ta mua đồ về rồi. . ." Khoảng chừng một khắc sau, Tiểu Hoàn ôm một cái túi giấy lon ton chạy về, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc.

Tiểu nha hoàn thở hổn hển, chạy đến trước mặt Trần Lạc, lấy trong túi giấy ra thứ gì đó, nói: "Đây là lông ngỗng nhổ từ ngỗng nhà Vương đại nương, theo lời dặn của thiếu gia, đã chần nước sôi."

"Đây là bong bóng heo ta lấy từ chỗ Lưu đại gia, ta tự tay rửa, trong ngoài đã chà nhiều lần; còn đây là ruột ngỗng, cũng đã rửa sạch và ngâm rượu mạnh theo lời thiếu gia. . ."

"Còn có cái này. . ." Cuối cùng Tiểu Hoàn móc ra một cái bình lớn, "Muối xanh tốt nhất, theo lời thiếu gia, một phần muối, trăm phần nước, dùng nước đun sôi để nguội."

"Vất vả rồi!" Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Hoàn, Trần Lạc đưa tay vuốt mũi nàng một cái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn hơi ửng hồng, có chút kiêu ngạo: "Không phải việc khó, chỉ cần thiếu gia khiến cho xú hoà thương kia kinh ngạc, Tiểu Hoàn chạy ba chuyến nữa cũng được."

Nói xong còn nghiêng đầu sang phía tăng nhân "hừ" một tiếng.

Tăng nhân cũng không so đo với Tiểu Hoàn, mà nhìn đống đồ trong tay Trần Lạc, hỏi: "Thí chủ muốn dùng những tục vật này cứu người?"

Trần Lạc chỉ thản nhiên đáp: "Ngươi cứ nhìn đi!" Sau đó đổ nước muối vào bong bóng heo, lại dùng ống lông ngỗng và ruột ngỗng nối với bong bóng heo, tạo thành một bộ truyền dịch đơn giản.

. . .

Vừa rồi Trần Lạc kiểm tra qua thiếu niên, thấy thân thể đối phương cường tráng, cho nên hắn đoán nguyên nhân khiến y chết giả có thể là do mất nước, còn vấn đề thiếu năng lượng sau khoảng thời gian dài không ăn thì hẳn có thể chịu được thêm hai ngày nữa.

"Không còn cách nào khác, ở thời đại này ta chỉ có thể chuẩn bị nhiều nhất cho ngươi nước muối sinh lý, còn dịch dinh dưỡng hoặc đường glu-cô thật sự tìm không thấy. . ." Trần Lạc bất lực nói, "Nước muối này chắc có lẫn tạp chất, nhưng không còn cách nào khác."

Trần Lạc cầm một đầu ống lông ngỗng đã vót nhọn, nói với thiếu niên: "Phương pháp của ta có thể cứu ngươi, hoặc có thể hại ngươi, bây giờ ngươi vẫn có thể lựa chọn. . ."

Thiếu niên cố sức mở to mắt, nhìn chằm chằm Trần Lạc, dường như đã dùng hết sức lực, nói một chữ ——

Được!

Trần Lạc gật đầu: "Có hơi đau, chịu đựng một chút. . ."

Kiếp trước, Trần Lạc và bà ngoại nương tựa lẫn nhau, trước khi bà qua đời, mỗi ngày hắn có trách nhiệm tiêm cho bà, cho nên thủ pháp cũng coi như thuần thục.

"Ưm ——" Ống lông ngỗng đâm vào thân thể thiếu niên, cho dù đã suy yếu nhưng thiếu niên vẫn phát ra tiếng rên từ trong lỗ mũi, sau đó Trần Lạc cố ý khống chế tốc độ nước muối đưa vào, vẻ mặt của đối phương dần thả lỏng, lồng ngực chập trùng cho thấy hô hấp đã ổn định hơn.

"Thiếu gia, thành công rồi?" Khuôn mặt của Tiểu Hoàn lộ rõ vẻ mừng rỡ, Trần Lạc cẩn thận kiểm tra đối phương, khẽ gật đầu với nàng.

Đám người đứng ngoài quan sát cũng hò reo tán thưởng.

Lúc này vẻ mặt của tăng nhân hơi khác thường, y khẽ cảm ứng, phát hiện quả nhiên thân thể thiếu niên sắp chết kia vậy mà khôi phục sinh khí, không khỏi cau mày.

"Đáng chết, nếu chết bởi 'Bế khẩu thiền' của bản toạ, hoá thành hồn phách linh đồng toạ hạ chi quỷ của ta, sau này ta lập Phật quốc, tất nhiên là luân hồi hộ pháp của ta. Vậy mà bị tiểu tử này làm hỏng!"

Tăng nhân hơi híp mắt, trên thân xuất hiện một đạo kim cương hư ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức mở miệng, phát ra lôi âm Phật môn: "Phương pháp này gian lận, bần tăng không nhận!"

Đạo lôi âm này khiến mọi người có mặt đều chấn động đến mức thần hồn bất ổn, sau một lát xuất thần, tăng nhân nhân cơ hội này nhanh chóng tiến về phía trước, muốn mang thiếu niên đi.

Đúng lúc này, một vòng sáng đột nhiên xuất hiện dưới chân tăng nhân, bao phủ y lại, tăng nhân muốn đi về phía trước nhưng dường như gặp phải chướng ngại vật nào đó, bị kẹt lại trong vòng sáng.

Quan thuật Đại Huyền: Hoạ địa vi lao!

Mọi người định thần lại, chỉ thấy một cỗ kiệu nhìn như chậm nhưng thực ra nhanh như điện xuất hiện trước mặt, kiệu phu hạ kiệu, Thái Đồng Trần từ trong bước ra.

"Tham kiến đại nhân!" Đám người nhao nhao hành lễ, chỉ có tăng nhân đứng trong vòng sáng vẫn cố ra vẻ cao tăng.

Thái Đồng Trần nhìn Trần Lạc: "Hiền chất, đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Lạc vội vàng tiến lên nói rõ đầu đuôi sự việc, lúc này Thái Đồng Trần mới quay đầu nhìn về phía tăng nhân, ngón tay cong lại, tờ giấy cá cược trong ngực tăng nhân bay vào tay của ông ta.

Thái Đồng Trần nhìn kỹ, cười lạnh một tiếng, trên tay loé lên tia sáng xanh, tờ giấy lập tức hoá thành mảnh vụn.

Tăng nhân nhíu mày: "Huyện lệnh đại nhân, ngài có ý gì? Đại Huyền đối với khế ước tín nghĩa như vậy sao?"

Thái Đồng Trần chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt tăng nhân: "Khế ước tín nghĩa tự nhiên được luật pháp Đại Huyền ta bảo vệ, nhưng mà, văn bản pháp luật Đại Huyền quy định rõ ràng, phàm là khế ước tín nghĩa cần có con dấu nghiệm chứng của quan phủ mới có hiệu lực. Tờ giấy cá cược kia của ngươi, là vị đồng nghiệp nào của bản quan nghiệm chứng, quan phủ nào đóng mộc?"

"Như nếu không có, ngươi hạ chú thi pháp đối với con dân Đại Huyền ta, là tử tội!"

Tăng nhân nghe vậy, chắp tay trước ngực, thi lễ một cái: "Là bần tăng đối với luật pháp Đại Huyền không hiểu rõ, suýt nữa thì tạo thành sai lầm lớn. Bần tăng sẽ trở về Tây Vực Phật quốc, còn xin đại nhân dàn xếp."

Thái Đồng Trần còn muốn nói nữa, đột nhiên nhìn thấy ấn ký một đoá hắc liên hoa trên mu bàn tay của tăng nhân, ông ta biến sắc, ngừng một lát, lúc này mới phất ống tay áo, giải trừ "Họa địa vi lao", nói: "Giải khai pháp thuật, cứ thế mà đi."

Tăng nhân cũng không nói nhảm, đi đến trước mặt thiếu niên, miệng tụng một đoạn kinh văn, chỉ vào đối phương, chỉ thấy một vệt kim quang bay từ trong miệng của thiếu niên ra, nhập vào thân thể y.

Tăng nhân nhìn chằm chằm Trần Lạc, chắp tay trước ngực nói: "Hai vị thí chủ, khi bần tăng đến La Hán cảnh, chúng ta tự sẽ gặp lại!"

Tăng nhân nói xong, quay người rời đi, chỉ là đi được vài bước, liền hóa thành một đạo khói xanh, biến mất không còn tung tích.

Trần Lạc vội vàng ra hiệu cho Tiểu Hoàn đút cháo trắng khi nãy mang đến cho thiếu niên, còn bản thân thì đi đến trước mặt Thái Đồng Trần, hành lễ nói: "Đa tạ thúc phụ giải vây. . ."

Thái Đồng Trần khoát tay, cẩn thận nhìn bộ truyền dịch đơn giản mà Trần Lạc làm, hỏi: "Phương pháp này người học từ đâu?"

Đầu của Trần Lạc ong một tiếng, suy nghĩ xoay nhanh, tiến lên nói: "Trước kia, vị Đào Hoa tiên nhân uống rượu với ta đã nói qua phương pháp này."

"Hắn nói, người nhiều ngày không ăn, nhưng không thể nhiều ngày không có nước. Nếu thiếu nước mà ngã quỵ có thể dùng phương pháp khẩn cấp này. Chỉ là nước trên nhân thế đa phần không sạch, muối cũng không thuần, cho nên chỉ có thể dùng trong lúc cấp bách mà thôi!"

Thái Đồng Trần cảm thán một tiếng: "Thật là cao nhân! Hận không thể cùng Đào Hoa tiên nhân nâng cốc ngôn hoan. . ."

"Thúc phụ có công vụ gì sao? Có muốn vào phủ uống chén trà?" Trần Lạc vội vàng đánh trống lảng, nếu không lát nữa Thái Đồng Trần có hứng thú, bắt mình kể lại mọi chuyện, vậy chẳng phải lộ tẩy sao.

"Không cần, ta đặc biệt tới tìm ngươi." Lúc này Thái Đồng Trần mới nhớ tới chính sự, nói: "Nhanh chóng sửa sang dáng vẻ, theo ta đi gặp gia sư!"

"A, gia sư của ngài? Gặp ta?"

Thái Đồng Trần gật đầu: "Nhanh đi thu dọn đi, đừng coi nhẹ. Gia sư, là đại nho!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK