• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là chuyện gì?" Trần Lạc vội vàng truy hỏi.

Trần Bình hơi hí mắt, nhớ lại điều gì, nói: "Hai năm trước, vào mùa thu hoạch, tá điền Vương Hỉ Quí ở Tiểu Khê thôn thành đông tìm đến phủ, báo là trong núi Tây Tú chạy ra một con cọp, tha mất vợ lão đi. Lúc ấy tiểu thư đang ở bên ngoài, nên ta liền báo cáo cho thiếu gia chuyện này."

Nói xong, Trần Bình liếc mắt nhìn Trần Lạc một cái, Trần Lạc ngẩn người một chút, đối với tính cách trước kia của hắn thì loại chuyện này chắc chắn không để trong lòng, cho nên trong trí nhớ cũng không có gì.

"Lúc ấy ta nói như nào?" Trần Lạc hỏi.

"Ngài để cho lão nô tự ý quyết định..." Trần Bình nói tiếp: "Lão nô liền tự làm chủ việc này, tìm một thợ săn tên Chu Dũng ở Tiểu Khê thôn, cho tên đó hai mươi lượng bạc, phái thêm mười mấy tráng đinh giúp y, đến núi Tây Tú tìm con cọp kia, vây giết nó."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc ấy Chu Dũng dò xét hang hổ đó, nói theo lý phải có hai con cọp, một đực một cái, giết là con cái, nhưng không thấy con đực đâu. Vì để đề phòng vạn nhất, ta cho người tìm quanh đó thêm mấy ngày, Chu Dũng không tìm được con cọp đực kia, sau đó đã trở về. Thiếu gia, ngài có nghĩ con hổ đó đã thành tinh, trở lại báo thù?"

Trần Lạc hơi trầm ngâm, thế gian này, dã thú thành tinh không phải điều kỳ lạ gì. Chưa nói tới có số tốt ăn phải thiên tài địa bảo gì không, chỉ nói đến tam môn Nho Đạo Phật, Đạo Môn giảng đạo, Phật Môn phổ độ, Nho Môn khai hóa, đều có tỷ lệ để dã thú khai mở linh trí, hóa thành yêu vật. Không chừng có một đạo nhân nào đó giúp nó, để cho con hổ chạy trốn kia có được đạo hạnh, hóa thành hổ yêu.

"Chu Dũng còn ở đây không?" Trần Lạc hỏi.

Trần Bình đột nhiên kinh ngạc nói: "Thiếu gia người nói đến ta mới nhớ. Sau khi Trần gia xảy ra chuyện, Chu Dũng kia cũng chạy vào trong núi một đi không trở lại, đến nay ước chừng đã được một tháng."

Trần Lạc lần nữa cau mày, khẽ quát một tiếng: "Chung Quỳ!"

Chỉ thấy bóng người Chung Quỳ hiện lên từ phía sau lưng Trần Lạc. Trước đó Trần Lạc đã kể cho Trần Bình nghe về Chung Quỳ, nhưng Trần Bình cũng không nghĩ tới mặt mũi đối phương lại xấu như vậy, trong lòng hoảng hốt, hai chân như nhũn ra, nhưng vì mặt mũi của quản gia Trần phủ nên vẫn cố gắng chịu đựng, chẳng qua là nghiêng mặt đi chỗ khác không nhìn thẳng vào Chung Quỳ.

Trần Lạc không chú ý đến biểu tình của Trần Bình, mà là hỏi Chung Quỳ: "Ngươi ăn trành quỷ kia, có phát hiện ra gì không?"

Chung Quỳ gật đầu một cái, nói: "Trành quỷ kia thành hình chưa lâu, cùng lắm mới chỉ hơn một tháng, chỗ sâu nhất của hồn phách vẫn còn một chút trí nhớ, mặc dù hỗn loạn, nhưng vẫn có thể nhận ra trước kia y kiếm sống nhờ săn thú..."

"Vậy có thể kết luận trành quỷ kia tám phần chính là Chu Dũng..." Trần Lạc trầm ngâm nói: "Vậy đầu hổ yêu hại Trần gia ta, chắc hẳn là đầu hổ đực đã biến mất kia."

"Vậy... phải làm sao bây giờ?" Trần Bình nói với Trần Lạc, vẫn đối đãi với Trần Lạc như thiên tài, đối với biểu hiện lúc này của Trần Lạc, ngược lại sinh ra cảm giác đây mới đúng là con trai của chủ nhân, theo bản năng hỏi.

Trần Lạc suy nghĩ chốc lát, nói: "Hổ yêu kia giết nhiều người như vậy, trên thân tất nhiên là huyết khí ngất trời, sẽ không dám đến gần huyện thành. Nếu là vốn là mãnh thú ở núi Tây Tú, chắc hẳn cũng đang ẩn thân trong núi Tây Tú."

"Ta nhớ cha đã từng nói, quan viên của Đại Huyền có thể kích thích quan ấn tiêu hao Đại Huyền khí vận, để dò xét yêu khí. Toàn bộ Vạn An huyện quá lớn, không phải nguy cấp, Thái Tri huyện nhất định không lấy khí vận dò xét khắp thành. Nhưng nếu chỉ là một tòa núi Tây Tú, Trần gia ta vẫn bỏ ra nổi."

"Bình thúc, người đi lấy hai ngàn hai trăm lượng bạc đến đây!"

"Hai ngàn hai?" Trần Bình trong lòng cả kinh, trước kia Trần phủ do Trần Huyên làm chủ sự, làm ăn lớn nhỏ, một năm cũng chỉ thu vào bốn ngàn hai, trừ đi chi tiêu hàng ngày, hàng năm ngân lượng vào kho cũng chỉ tầm hai ngàn năm trăm. Trần Lạc một lời nói đã lấy gần một năm thu nhập, chuyện này lại làm cho Trần Bình nghi ngờ Trần Lạc có phải bị người khác nhập vào rồi hay không.

"Thiếu gia, có cần phải hỏi tiểu thư một câu hay không?" Trần Bình do dự trong chốc lát, hay là dò xét thử một câu.

Trần Lạc khẽ cau mày, nói thật, hắn trước kia tiền tài cũng chưa bao giờ để trong lòng, mà chính kiếp trước hắn là một tên nghèo kiết xác, nhưng cũng không có khái niệm gì về bạc trắng, sở dĩ nói ra con số "2200" này, là con số ước chừng để cho huyện nha có thể điều động khí vận, hơn nữa giá niêm yết của các nhà giàu ở huyện thành cũng là một ngàn lượng bạc trắng.

Dĩ nhiên, huyện nha cầm tới lượng bạc còn phải chi ra nhiều thứ để gia cường thêm khí vận của vương triều, làm cho khí vận vương triều càng thêm hùng hậu.

Thấy phản ứng của Trần Bình, Trần Lạc cũng ý thức được hai ngàn hai đối với Trần gia cũng không phải một con số nhỏ, hắn định đi hỏi Trần Huyên thử, nhưng lại nghĩ lại, mình không phải trước kia là một tên phế vật sâu gạo sao, sao không thừa dịp vừa chết đi sống lại thiết lập một con người mới. Vì vậy sắc mặt nghiêm túc, nói: "Ta người gia chủ này, ngay cả hai ngàn lượng cũng không làm chủ được sao?"

Trần Bình nghe vậy cả kinh, lại thấy Chung Quỳ sau lưng Trần Lạc toét miệng cười nhìn mình, vội vàng khoát tay: "Lão nô tuyệt không có ý này, ta... vậy ta đi trương mục lấy ngân phiếu."

"Ừm, vậy ngươi đi đi, ta ở cửa chờ ngươi. Không cần kinh động đến những người khác, hổ yêu cũng không dám đánh vào huyện thành."

Trần Bình xoay người rời đi. Trần Lạc lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, từ lúc Chung Quỳ hiện thân đến giờ, thân là chủ của thư linh hắn có thể cảm nhận được khí tức của Chung Quỳ yếu đi.

"Ngươi thế nào? Trước đấu với trành quỷ bị thương?"

Chung Quỳ sững sốt một chút, cúi đầu với Trần Lạc nói: "Phiền chủ công quan tâm, Chung Quỳ vẫn bình thường. Chẳng qua minh địa này có chút cổ quái, đợi chủ công làm xong chuyện hổ yêu, Chung Quỳ bẩm báo cũng không muộn."

Trần Lạc nghe vậy, gật đầu một cái. Chung Quỳ vốn là phán quan âm phủ, Chung Quỳ mà mình ngưng tụ ra có thể tiến vào minh địa cũng không có gì lạ. Nhưng mà lúc này ưu tiên hàng đầu là xử lý hổ yêu, nên cũng không hỏi tới nữa.

Đi ra cửa Trần phủ, chính là phố Tây An một trong ba đường phố lớn nhất của Vạn An huyện, trên con đường này những nhà xung quanh đều là phú hộ hoặc là những nhà quyền quý, có xen lẫn mấy y quán cùng với trường học. Lúc này đang là canh ba, trên đường cũng không có mấy người, Trần Bình từ trong nhà dắt đến một chiếc xe ngựa, Trần Lạc bước lên xe, chui vào trong buồng xe, sau đó Trần Bình bắt đầu đánh xe, trong lòng suy nghĩ làm sao đối mặt với nhân vật kia—— Thái Tri huyện Thái Đồng Trần!

Vào lúc canh ba, ước chừng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, lấy kinh nghiệm của hắn từ kiếp trước, hắn sẽ không đi gõ cửa nhà lãnh đạo vào khoảng thời gian này. Dẫu sao đây cũng là thời gian tư mật, đối phương làm chuyện gì đều có thể.

Nhưng là lúc này không cho phép Trần Lạc lựa chọn, theo Chung Quỳ giải thích hổ yêu kia tạm thời còn chưa biết trành quỷ đã bị ăn. Nhưng nếu sau khi trời sáng hổ yêu chưa thấy trành quỷ trở về bên người, hổ yêu chắc chắn biết được trành quỷ đã xảy ra chuyện, khó nói sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Thứ hai Trần Lạc làm chuyện này cũng có nguyên nhân khác, chính là Thái Đồng Trần cùng với người cha đã chết kia của mình có quan hệ không tệ, nghe nói còn từng được cha mình chỉ điểm. Trần Huyên một người đàn bà có thể chống đỡ cả Trần phủ không ngã, còn có thể phát triển, trong này cũng có sự giúp đỡ của Thái Đồng Trần.

Trăng sáng sao thưa, huyện nha cách Trần phủ không hề coi là xa, ước chừng đi hai mươi tới phút, Trần Bình đánh xe ngựa chạy tới phía sau huyện nh. Dinh thự của Tri huyện ngay tại phía sau nha môn, tự nhiên ở phía sau huyện nha sẽ có một cửa chính. Trần Bình tiến lên gõ cửa, một lúc sau mới có một gã sai vặt đang xoa xoa hai hốc mắt tới mở cửa, chưa kịp lên tiếng mắng, liền thấy một thỏi ngân lượng đưa tới, vội vàng nuốt vào tiếng mắng, cười xòa tay trái nhận lấy bạc, tay phải nhận lấy bái thiếp sau đó cười một tiếng nói “chờ chút” sau đó đóng cửa đi vào.

Lúc này Trần Bình mới nghĩ ra vì sao Trần Huyên nói tìm Lý sư gia dẫn đường. Thời gian này chắc chắn tên sai vặt kia không dám tìm Thái Đồng Trần. Lý sư gia là phụ tá, chắc chắn có chỗ ở của mình ở dinh thự.

Chẳng qua là để cho Trần Lạc không nghĩ tới là, Lý sư gia còn chưa có đến, một đạo khí cơ đã đánh ác liệt vào sau xe, khi đánh vào xe ngựa của Trần Lạc buồng trong lập tức chia năm xẻ bảy. Trần Lạc chỉ thấy một người dung mạo đoan chính mặc trường sam, tay cầm trường kiếm, chỉ hướng mình, quát to ——

"Yêu nghiệt phương nào, dám can đảm đoạt xác của cháu ta. Ngươi lừa gạt được cháu gái ta, lừa gạt được một đám người ở, nhưng không lừa được Thái Đồng Trần ta —— "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK