"Kiếm đến!"
Theo tiếng nói khẽ của Trần Lạc, chiếc túi nhỏ mà con ếch cõng trên lưng bây giờ đã rơi bên chân của hắn, miệng túi loé lên, một tia sáng đen bắn ra rồi bị Trần Lạc bắt được.
Đó là một thanh trường kiếm đen nhánh, trên chuôi kiếm có bảy điểm sáng, sắp xếp theo Bắc Đẩu thất tinh.
Trần Lạc nắm lấy trường kiếm, tùy ý buông xuống, những nơi mũi kiếm đi qua, ngay không gian cũng bị cắt ra theo từng đợt chấn động.
Trần Lạc cầm kiếm chạy về phía Liên Ai. Giờ khắc này, hắn cảm giác được trong cơ thể có lực lượng không thể khống chế, yêu lực mạnh mẽ dồi dào ở thân thể tựa như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
"Giả thần giả quỷ!" Liên Ai tự trấn tĩnh, ngưng tụ ra một lưỡi đao gió lớn hơn trước gấp mấy lần rồi quăng về Trần Lạc.
Yêu lực trong cơ thể của Trần Lạc tản ra, bao trùm lấy trường kiếm, hắn vung kiếm quét ngang. Lưỡi đao gió kia va chạm với trường kiếm, phát ra một tiếng động lớn, đao gió tiêu tán, trong nháy mắt sóng xung kích cực lớn nổ tung, đại địa dưới chân Trần Lạc bị phá huỷ gần một tấc, vất vả lắm mới tránh được gió lốc mãnh liệt có thể bẻ gẫy đại thụ ấy.
"Chỉ có vậy sao?" Trần Lạc lạnh lẽo nói, trên mặt xuất hiện mất vết thương do xung kích vừa rồi, máu tươi chảy xuống, nhưng hắn không quan tâm mà vẫn tiếp tục chạy về phía Liên Ai.
Liên Ai vô thức lui lại phía sau nửa bước, đột nhiên phát hiện bản thân thế mà bị khí thế của hắn làm kinh sợ, thầm tức giận, giống như một con phượng hoàng cao ngạo bị một con gà rừng doạ sợ. Nàng nghĩ đến đây, hít sau một hơi, phun về phía Trần Lạc. Một luồng bạch khí mang theo hơi lạnh thổi tới hắn.
Đây chính là sương mù trắng đã phá huỷ "Chiến thi khinh kỵ" của Kỷ Trọng ở quảng trường của văn miếu. Những tiểu trùng như băng tinh trong sương mù lao về phía Trần Lạc, những nơi nó đi qua đều bị đông cứng lại.
Cổ trùng lục phẩm —— Hóa Băng cổ!
Bước chân của Trần Lạc vẫn không ngừng, xoay chuyển trường kiếm trong tay, hướng thẳng về trước, kiếm không ngừng chuyển động giữa không trung, dường như xuất hiện vô số tàn ảnh, khi số lượng tàn ảnh đạt đến tối đa thì chúng ngưng kết thành một hư ảnh trường kiếm to lớn. Nơi mà nó đi qua đều bị phá huỷ, biến thành vùng bình địa.
"Độc Cô Cửu Kiếm · Phá Khí Thức!"
Hoá Băng cổ tạo thành sương mù băng đánh úp lại, đối diện trực tiếp với hư ảnh cự kiếm mà Trần Lạc thi triển, như thể một thanh sắt nóng được ném vào tuyết, lập tức băng vụ bị phá tan, đếm không hết số lượng Hoá Băng cổ bị cự kiếm chém phải.
Nhìn từ bên ngoài, Trần Lạc cầm kiếm đi xuyên qua sương mù trắng, những nơi hắn đi qua liên tục có tiếng nổ, như thể trong sương mù nở ra từng đoá hồng mai, vì hắn mở đường.
Liên Ai biến sắc, mặc kệ kiêu ngạo mà lùi lại phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với Trần Lạc, há miệng ra, ba đạo cổ từ miệng bay về phía hắn.
Cổ bay ra lập tức trở nên to lớn, hoá ra không phải trùng cổ, mà là xà cổ. Chúng hoá thành thanh, bạch, hồng ba con độc xà nhào về phía Trần Lạc.
Hoá ra Liên Ai thấy khí thế của Trần Lạc quá mãnh liệt nên muốn dùng xà cổ mềm dẻo để khắc chế hắn.
Không nghĩ tới Trần Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tới thật đúng lúc!"
"Độc Cô Cửu Kiếm · Phá Tác Thức!"
Yêu lực khổng lồ tuôn vào cơ thể của Trần Lạc, trường kiếm của hắn liên tục biến đổi, đợi khi đối phương mất sức, trong phút chốc mũi kiếm vọt tới, hoá thành băng thức. Chỉ trong nháy mắt, Trần Lạc thoát khỏi ba con độc xà, mà bọn chúng cũng bị hắn chém thành từng đoạn rơi trên mặt đất.
Khoảng cách lúc này giữa Trần Lạc và Liên Ai chỉ cách có mấy thước, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, trong lòng nàng dấy lên tia sợ hãi. Liên Ai dùng sức hất tung mái tóc của mình, mái tóc dài đến ngang eo bỗng nhiên tách ra, hoá thành từng cây châm thép ngâm độc phóng về phía hắn.
Đó là át chủ bài thứ nhất của Liên Ai: Thanh Ti cổ · Châm Sát Ngục.
Vô số châm thép sau khi thoát khỏi tóc của Liên Ai thì biến thành một bức tường châm, phong toả không gian trước mặt nàng. Chúng không ngừng thay đổi vị trí, chuyển động trước sau, khiến người ta hoa mắt.
Trần Lạc rốt cục cũng dừng lại, hai lỗ tai khẽ nhúc nhích, yêu lực mạnh mẽ bao phủ toàn thân hắn. Trần Lạc xoay cổ tay, khuỷu tay hơi cong, mũi kiếm tạo thành một vòng tròn nhỏ, là tư thế giảo kiếm.
Lúc này Liên Ai không ngừng động tác, nàng thả ra con át chủ bài thứ hai. Chỉ thấy Liên Ai móc chuỳ thủ bên hông, cứa vào ngón tay trỏ phải, nhỏ một giọt máu xuống. Khi giọt máu vừa chạm đất, lập tức hoá thành một con ác khuyển ba đầu.
Lục phẩm Huyết Thú cổ · Bá Phong!
Cùng lúc đó, vô số châm thép bắn tới Trần Lạc, hắn vung kiếm, vẫn như cũ là giảo kiếm, nhưng bởi vì giảo kiếm gây nhiễu loạn khí lưu, khiến cho không gian trống rỗng trong thân kiếm tạo ra lực hút. Khi châm thép phóng tới thì đều bị hút lại, chỉ mất một lúc, cả ngàn cây châm như thể một đầu long châm bị Trần Lạc quấn quanh thân kiếm.
"Độc Cô Cửu Kiếm · Phá Tiễn Thức!"
Trần Lạc điều khiển trường kiếm, hất long châm về phía Liên Ai, lập tức nó nổ tung, sau đó hoá thành vô số châm thép bắn tới nàng.
Lúc này Huyết Thú cổ Bá Phong mà Liên Ai triệu hồi lúc nãy vọt lên trước, châm thép đâm vào cơ thể của nó, nhưng lại bị huyết dịch sền sệt của Bá Phong vây ở trong.
Trần Lạc chém Bá Phong một nhát, lại thấy nó phân thành hai, hai con Bá Phong nhỏ xông tới chỗ hắn.
"Tiết kiệm chút sức đi, Bá Phong không thể bị giết." Lúc này dường như Liên Ai đã tìm lại mặt mũi, khôi phục dáng vẻ cao ngạo: "Bọn chúng sẽ luôn bị máu của người hấp dẫn, cho đến khi hoàn toàn thôn phệ ngươi."
Trần Lạc nghe vậy, không nói hai lời, dùng kiếm chém vào cổ tay của mình, máu chảy không ngừng. Hai con Bá Phong dường như càng thêm hưng phấn, nhào lên cắn hắn.
Trần Lạc tránh ở giữa, dùng yêu lực tụ máu thành huyết cầu, đột nhiên ném ra xa, sau đó lại dùng yêu lực tạm thời phong bế miệng vết thương của mình.
Hai con Bá Phong ngây ra một lúc, bỗng nhiên ngừng lại. Bọn chúng nhìn Trần Lạc, lại nhìn huyết cầu ở xa, lập tức dang chân đuổi theo huyết cầu.
Liên Ai: (;? д? )
"Kết thúc rồi." Trần Lạc lúc này cách Liên Ai chưa đến 5 thước, hắn tiến lên một bước, trường kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của nàng.
Ánh mắt của Liên Ai lộ vẻ dữ tợn: "Ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao?' Đảo ngược chủy thủ trong tay, bất ngờ đâm thẳng vào lồng ngực của mình, một tia sáng màu tím từ trên đỉnh đầu nàng bay lên, cùng lúc đó, sau lưng Liên Ai xuất hiện một hư ảnh hồ điệp tử sắc cao cỡ một người.
Hư ảnh hồ điệp nhanh chóng ngưng tụ, cánh bướm khép lại, bảo hộ Liên Ai ở trong.
Trường kiếm của Trần Lạc đâm vào cánh bướm, phản lực lớn bắn ngược lại, thuận theo mũi kiếm truyền đến cánh tay của hắn. Trần Lạc chỉ thấy tay tê rần, suýt nữa thì không cầm được kiếm.
Hồ điệp khép cánh lại, hoa văn quỷ dị trên trên cánh giống như một mặt quỷ vặn vẹo. Mặt quỷ đột nhiên há miệng, phát ra tiếng gầm rú với Trần Lạc. Hắn lập tức cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, ngũ tạng chấn động, ngay cả vết thương được yêu lực tạm thời phông bế cũng bị vỡ ra.
Bên trong truyền ra tiếng của Liên Ai: "Tiểu tử thúi, có thể chết dưới bản mệnh cổ của ta, ngươi nên cảm thấy may mắn!"
"Phi!" Trần Lạc phun ra một búng máu: "Ta và ngươi đấu tiếp, ta sẽ phá nát đôi cánh này rồi giết ngươi!"
Trần Lạc nói xong, giơ trường kiếm lên, liên tục đâm vào cánh.
. . .
"Ngươi là đồ trà xanh! Giả trang đại mỹ nữ cái gì! Ta X ngươi!"
"Ngươi không phải lợi hại lắm sao, có bản lĩnh thì ra đây đánh với ta! Đừng có trốn ở trong!"
"Suốt ngày mang mạng che mặt, ta thấy ngươi chính là đồ xấu xí!"
"Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ra đi, ta để ngươi giết!"
Trần Lạc vừa chửi rủa, vừa dùng trường kiếm tấn công vào cùng một chỗ trên cánh của hồ điệp, mà pháp thuật của hồ điệp mặt quỷ cũng không dừng lại, thất khiếu của hắn bắt đầu chảy máu. . .
. . .
Trần Lạc không biết mình đã tấn công bao lâu, phẫn nộ ngập tràn giúp hắn chống đỡ bản thân. Rốt cục, trường kiếm đâm vào nơi liên tục bị tấn công trước đó, cánh của hồ điệp lập tức thủng một lỗ. Đôi cánh hơi chấn động, sau hồ điệp hoá thành ánh sáng mà tiên tan mất, lộ ra Liên Ai bên trong. . .
Lúc này Liên Ai nhìn qua cũng không chịu nổi, hai mắt chảy ra huyết lệ, tóc đen biến thành trắng, khóe mắt xuất hiện mấy nếp nhăn như già đi vài tuổi.
Đối với sự tấn công của Trần Lạc, dường như nàng đã từ bỏ phản kháng, ngay lúc trường kiếm sắp đâm vào cổ, đột nhiên, một cái tay duỗi ra từ trong thân thể của Liên Ai, ngón tay chạm vào mũi kiếm. Trường kiếm hắc sắc dường như không thể bị phá huỷ, nay bị ngón tay chạm vào, ngay tức khắc bị mục nát, sau đó lan về phía Trần Lạc.
Trần Lạc giật mình, vội vàng buông kiếm trong tay ra, lui lại hai bước, chỉ thấy một bóng người từ trong thân thể của Liên Ai đi ra. Nàng nhìn bóng lưng của người vừa đến, kinh hỉ hô lên: "Sư tôn. . ."