"Văn tướng, có diệu pháp tăng trưởng quốc vận sao?" Hoàng đế Diệp Hoàn vội vàng xông vào Trường Minh cung, Hầu An ôm một đôi "giày rồng" trong tay, theo sát sau lưng.
"Bẩm bệ hạ, không phải tăng trưởng quốc vận, mà là giảm thiểu quốc vận hao tổn." Trong Trường Minh cung, một lão nhân tóc bạc mặt hồng khom người.
Lão nhân này, chính là một trong tứ tướng của Đại Huyền, là chủ quản văn vận Văn Xương các, Văn tướng Nhan Bách Xuyên.
Diệp Hoàn vội vã lôi kéo Văn tướng ngồi xuống, dò hỏi: "Mời Văn tướng nói rõ."
Văn tướng cười nhạt: "Chuyện này phải nói từ viên Văn Tâm vô chủ kia. Bệ hạ còn nhớ, ngày đó trong đường có nhắc đến một người, tên là Trần Lạc."
Diệp Hoàn gật đầu: "Căn cứ theo đường báo, gian tế yêu tộc bị bắt, tìm được Văn Tâm, người này có công lớn. Ta đã hạ chỉ ở đại đường, ban tước phong thưởng. Chắc hẳn là một tước vị huyện Nam."
Văn tướng rút từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Diệp Hoàn: "Hiện giờ sợ là phải tăng tước vị rồi."
Diệp Hoàn nghi hoặc tiếp nhận văn thư từ tay Văn tướng, không vội mở ra, mà nhìn ông ta: "Văn tướng có ý gì?"
Văn tướng cũng không vòng vo, nói thẳng: "Đệ tử của Nguỵ Diễm giữ chức ở huyện Vạn An, hắn lo lắng cho đệ tử, nên đã tự mình chủ trì đại lẽ Văn Tâm chọn chủ. Sau khi đến Vạn An, Nguỵ Diễm bất ngờ phát hiện Trần Lạc vậy mà viết một thiên chân ý văn chương, có thể ngưng tụ ra thư linh có năng lực ăn quỷ, gọi là Chung Quỳ."
"Hai canh giờ trước, Ngụy Diễm đưa thư đến Thanh Điểu ti, gửi bản chân ý văn chương kia cho ta. Ta triệu tập trăm người thường đọc thử, thế mà thật sự có mười mấy người khiến tiểu quỷ du linh không dám tiếp cận."
"Về phần những người còn lại, không phải do văn chương. Chắc là thời gian ngắn ngủi, nếu ngày ngày đều đọc cũng sẽ có hiệu quả như thế."
"Bệ hạ, khí vận triều ta nếu có mười phần, hai phần trong đó dùng để bảo vệ bách tính khỏi nỗi khổ hoạ quỷ. Nếu văn này truyền khắp thiên hạ, người người đều đọc, chẳng phải tiết kiệm được hai phần khí vận cho vương triều sao?"
Diệp Hoàn mừng rỡ: "Lời ấy là thật?" Nói xong vội vàng mở văn thư ra, nhanh chóng đọc hiểu một lần, sau đó nhắm mắt cảm ứng.
Một lát sau, Diệp Hoàn mở mắt: "Quả thực quốc vận có chấn động nhỏ, phương pháp này đúng là khả thi." Sau đó y nói tiếp: "Thế nhưng Văn tướng, con dân Đại Huyền thông hiểu nhã văn chỉ có ngàn vạn người, triều ta lại có hơn trăm ngàn vạn bách tính, có cách nào khiến bọn họ cũng có thể lĩnh hội phương pháp này?"
Văn tướng như đã tính trước, nói: "Bệ hạ, mời xem kỹ văn này. Nguỵ Diễm có truyền thư nói qua với ta, thời đại và nhân vật trong văn đều do Trần Lạc hư cấu mà ra. Nhưng cuối văn lại nhắc tới một cách, đó là dùng thánh thủ vẽ lại cảnh tượng Chung Quỳ ăn quỷ vào trong tranh, để tránh quỷ tà."
"Lão thần có một hảo hữu, khả năng vẽ vô cùng tuyệt diệu, không bằng mời hắn làm theo Ngô Đạo tử vẽ một bức Chung Quỳ ăn quỷ như trong án văn, nếu có hiệu quả, lại thông cáo thiên hạ."
"Văn tướng nói lời này rất hợp ý trẫm, việc này liền giao cho Văn Xương các xử lý. Chỉ là. . ." Diệp Hoàn sờ cằm, "Văn tướng đã điều tra qua bối cảnh gia thế của Trần Lạc chưa?"
Văn tướng lấy trong tay áo ra một bản hồ sơ, đặt trước mặt Diệp Hoàn: "Bệ hạ anh minh. Trần Lạc này, tổ phụ là nhân sĩ Túc Châu, theo tiên đế chinh Nam, bởi vì bệnh cũ tái phát nên đã ở lại Thanh Châu, huyện Vạn An. Cha hắn là Trần Bất Khí, từng là tiến sĩ khảo danh thứ hai mươi ba của khoa cử năm mười chín, sau đó từ quan không nhận, dùng tên giả Dương Tử Vân, du tẩu ở biên cương. Sáu năm trước, tiểu vương Man tộc tập kích biên giới, Trần Bất Khí cứu viện thành Tử Tang, hy sinh thân mình cứu nguy cho nước. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại Trần Lạc và tỷ tỷ Trần Huyên."
Vẻ mặt Diệp Hoàn nghiêm túc: "Hậu nhân trung liệt, ta nhất định trọng thưởng. . . Hầu An!"
Hầu An vội vàng tiến lên.
Diệp Hoàn tiếp tục nói: "Nghe chỉ, Trần Lạc trước có công tìm được Văn Tâm, sau có thư kỳ văn hộ quốc, ban thưởng Vạn An bá. . ."
Hầu An ghi nhớ, mở miệng nói: "Bệ hạ, Vạn An bá. . . Chính là muốn đem huyện Vạn An thành đất thực phong sao? Theo tổ chế, thần tử nếu như thực phong, thì không thể ở lại đất phong. Vậy có cần hạ chỉ khác để điều chuyển không?"
Diệp Hoàn liếc mắt nhìn Văn tướng, Văn tướng lắc đầu: "Lão phu không tiện nhiều lời."
Diệp Hoàn do dự một lát: "Vốn là phải vẽ tranh Chung Quỳ ăn quỷ, huống chi tiểu tử kia tạ ơn cũng cần vào kinh một chuyến, có thể viết ra dạng kỳ văn này, chắc hẳn là đại tài. Hạ chỉ nữa, lệnh Công Bộ giám xây dựng một nơi phồn thịnh ở kinh thành dùng tước vị Bá kiến tạo phủ đệ Vạn An bá. . ."
Hầu An vội vàng tiếp lời: "Bệ hạ, bây giờ kinh thành không còn nơi phồn thịnh. Nếu ở xa lại không nhận được long ân. Nô tài có một đề kiến, rất thích hợp cho Vạn An bá."
"Ồ? Nơi nào?"
"Phường Khánh An, phủ Khí Tương!"
. . .
Ánh nắng tươi sáng, nhưng tâm trạng của Trần Lạc lại không được tốt.
Trong mơ hắn thấy Trần Huyên dắt một nam nhân gương mặt mơ hồ đi đến trước mặt hắn, chỉ vào đối phương, nói: "Tiểu Lạc, đây là tỷ phu của đệ!"
Tâm trạng của Trần Lạc có thể miêu tả: Bông tuyết bồng bềnh, gió bắc dữ dội. . .
May mắn, đó chỉ là mộng!
Thế nhưng ——
Giấc mơ một ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực!
Phải điều chỉnh tâm tính!
Trần Lạc mở to mắt, trước mặt là một hoa lâm.
Đúng vậy, hiện tại Trần Lạc muốn ngủ cần trải qua hai giai đoạn. Đầu tiên là chìm vào giấc ngủ ở ngoại giới, tiến vào mộng cảnh hoa lâm, sau đó lại chìm vào giấc ngủ trong hoa lâm. Kiểu chia giai đoạn này, giống như rõ ràng rất buồn ngủ nhưng sau khi lên giường còn phải theo trình tự lướt Douyin hai tiếng.
May mà hắn không mất ngủ!
Trần Lạc lại mở mắt ra lần nữa, đập và mắt chính là khuôn mặt của một nam nhân.
"Công tử, ngài tỉnh rồi. . ."
Trần Lạc vô thức tung ra một quyền, người kia nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh khỏi công kích của hắn, vẻ mặt oan ức: "Công tử, sao ngài ra tay với ta!"
Lúc này Trần Lạc mới phản ứng lại, nam nhân này chính là Kỷ Trọng. Hôm qua hai người đã thoả thuận, Kỷ Trọng sẽ là hộ vệ bên cạnh hắn.
"Kỷ huynh, về sau lúc ta ngủ, tốt nhất đừng có xuất hiện bên cạnh ta." Vẻ mặt của Trần Lạc nghiêm túc.
"Vì sao? Thân là hộ vệ của công tử, lẽ ra ta bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh ngài chứ."
"Ta sẽ giết ngươi trong mơ."
"Sẽ không, ta đã nhìn ba canh giờ, công tử lúc ngủ rất thành thật, chỉ thỉnh thoảng nói mớ."
"Ta nói cái gì. . ."
"Khoa chỉnh hình*. . ."
Trần Lạc: (((;? ? ? ;)))
"Công tử, khoa chỉnh hình là cái gì?"
"Một môn trong y học, chuyên điều trị các chấn thương về xương."
Trần Lạc lười nói lời vô nghĩa với Kỷ Trọng, hắn đứng dậy khỏi giường, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hoàn đâu?"
Kỷ Trọng trả lời: "Hôm nay không ít hạ nhân về, Tiểu Hoàn theo Huyên tiểu thư và Bình thúc sắp xếp ở tiền viện."
Trần Lạc gật đầu, xem ra bọn hạ nhân trong phủ cuối cùng cũng trở về.
"Những tháng ngày buồn tẻ của phú nhị đại lại bắt đầu rồi sao?" Trần Lạc âm thầm đắc ý đi ra khỏi phòng, Kỷ Trọng vội vàng đuổi theo.
Trần Lạc cau mày: "Ta nói Kỷ Trọng này, thân thể ngươi vừa mới khởi sắc, sao không về phòng nghỉ ngơi đi. Hiện tại ta cũng không có nguy hiểm gì."
"Không cần. Công tử, không phải hôm nay ngài bảo sẽ viết tiếp《Tiếu Ngạo Giang Hồ》sao?
"Chuyện này. . . Ta đi rửa mặt rồi ăn điểm tâm trước đã."
Đột nhiên Kỷ Trọng bắt lấy tay Trần Lạc, hắn giật mình nói: "Kỷ huynh, ngươi. . ."
"Công tử, đừng lãng phí thời gian trên đường. Ta đưa ngài đi nhanh hơn!"
"Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong. . . Xuất phát!"
Mẹ nó, hậu viện rộng bao nhiêu mà ngươi còn dùng thiểm hiện xuyên tường!
*骨科: có hai nghĩa: khoa chỉnh hình trong bệnh viện hoặc tình cảm cấm luyến tỷ đệ.