Liên Ai cố gắng ngồi dậy, cơn đau khắp người khiến nàng cau mày. Chấn động của không gian hỗn loạn đã làm gãy xương sườn và chân, nghiêm trọng hơn là nàng còn cảm thấy nội tạng đã bị tổn thương.
"Tiểu tử kia vẫn đi được sao?" Nhìn thấy dấu tích rời đi của Trần Lạc lưu lại trên mặt đất, Liên Ai nghi hoặc nói: "Hắn cũng chịu chấn động của không gian hỗn loạn, vậy mà không chết."
Có điều nghĩ tới một kiếm của Trần Lạc lại có thể phá huỷ mặt nạ của nàng, cũng phải biết rằng chiếc mặt nạ kia có thể chịu được một kích toàn lực của Đại Nho. Hơn nữa Văn Tâm lại chủ động dung hợp với hắn, trên mặt Liên Ai lộ vẻ hứng thú.
"Vốn dĩ muốn bắt hắn để luyện Văn Tâm ra, ai ngờ lại là kẻ thú vị. Không uổng công ta hạ cổ lên hắn trong lúc không gian hỗn loạn!"
Liên Ai cau mày, lúc trước nàng cho rằng Trần Lạc hẳn phải chết, lo rằng thi thể của hắn sẽ bị cuốn tới nơi khác nên mới không màng đến nguy hiểm mà hạ Truy Tung cổ lên hắn. Lại không ngờ Trần Lạc không chỉ có thể sống sót được, thậm chí còn không bị thương.
Trên người hắn nhất định có bí mật!
Lúc này Liên Ai không thể đứng dậy, há miệng, một luồng ánh sáng trắng từ miệng nàng bay ra. Luồng ánh sáng trở nên lớn hơn, sau đó hoá thành một yêu quái to cỡ một người, hoá ra là một con bọ ngựa yêu.
"Ta phải dưỡng thương, ngươi đi theo mùi của Truy tung cổ, bắt tiểu tử kia lại!" Liên Ai ra lệnh.
Hai chân trước của bọ ngựa yêu giao nhau, hai lưỡi đao kêu răng rắc, làm tư thế ôm quyền, xoay người để lộ hai đôi cánh sau lưng đang rung lên, bay về phía Trần Lạc đã rời đi.
Bây giờ Liên Ai mới mở một cái bình nhỏ bên hông mình, bên trong bò ra một con bích tằm toàn thân như ngọc, khi nó di chuyển liền phun ra tơ tằm lục sắc quấn quanh thân nàng.
Ước chừng nửa khắc, bích tằm đã dệt ra một cái kén màu xanh lục bao phủ Liên Ai. Sau đó, toàn thân bích tằm biến thành màu đen, cuối cùng "ầm" một tiếng, nổ tung thành một bãi máu sền sệt.
Cổ môn kỳ trùng -- Hoán Mệnh Xuân Tàm!
. . .
Trần Lạc hơi hối hận.
Ngày hôm qua hắn đả thông kinh mạch trên hai chân trước.
Hiện tại chạy trốn hết một chặng đường, cảm giác hai chân như không còn là của mình. Ngược lại cảm thấy hai cánh tay có cảm giác mạnh mẽ hữu lực.
Nói không chừng trồng cây chuối mà chạy còn nhanh hơn bây giờ.
Ừm, trong《 Đại Thoại Tây Du 》cũng có một công pháp như vậy. . .
Trần Lạc ngồi ở một nơi khô ráo trên đất, đấm đấm cái chân đâu nhức của mình. Hắn tính thử một chút, từ hôm qua đến nay, có lẽ đã chạy được bốn, năm chục cây số.
"Không đủ an toàn!" Trần Lạc thầm tính toán: "Nếu là kiếp trước thì ta đã trốn được rồi. Nhưng đây là thế giới tiên hiệp, không chừng người ta có thể bay đến đấy. . ."
Nhìn phía trước vẫn là hai vách đá cao chót vót, Trần Lạc ảo não: "Có phải chọn sai hướng rồi không?"
Nhưng tình huống này cũng không thể quay đầu lại được.
"Bỏ công mài đao có khi còn chẻ củi nhanh hơn, cố gắng đả thông thêm kinh mạch, có lẽ cơ hội chạy thoát sẽ cao hơn." Trần Lạc nghĩ.
Nói là làm, Trần Lạc tìm một nơi tương đối kín đáo, lại ngồi xếp bằng, chuẩn bị tiếp tục đả thông kinh mạch. . .
"Thái Âm. . . không được!"
Vốn dĩ Trần Lạc định tiếp tục đột phá chính kinh, nhưng đột nhiên nghĩ đến, theo truyền thừa võ đạo, 6 chính kinh thêm 2 kỳ kinh liền xem như đã tiến vào Thông Mạch cảnh, đơn giản là hạ phẩm. Nhưng Thông Mạch cảnh lại có tác dụng nâng cao tố chất thân thể rất lớn.
"Trước thông 2 mạch Nhâm Đốc, sau từ từ đả thông kinh mạch khác là được."
"Hơn nữa, 2 mạch Nhâm Đốc này còn là ước mơ khi bé của biết bao nam hài tử nha!"
Trần Lạc lập tức tiến vào trạng thái tập trung, tìm vị trí của Nhâm mạch. Lúc này sương mù trong cơ thể Trần Lạc bởi vì đã được đả thông 6 mạch, nên kích cỡ từ một quả bóng rổ thành một quả bóng chuyền.
Trần Lạc tiếp tục huy động sương mù bảy sắc, rút ra một luồng rót vào trong Nhâm mạch.
Sau nửa khắc, hắn cau mày.
Đả thông kỳ kinh này, độ khó và tiêu hao gấp đôi so với chính kinh.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đã được ba canh giờ, trong cơ thể của Trần Lạc vang lên tiếng "bủm".
Nhâm mạch, thông!
Trần Lạc đứng dậy, đi về phía trước hơn mười thước, lại ngồi xuống lần nữa.
Không sao, chỉ thả rắm thôi.
"Cách bài trừ tạp chất của kỳ kinh đúng là không thích hợp để bế quan tu luyện. . ." Trần Lạc thầm chửi bậy, tiếp tục đả thông Đốc mạch.
Bọ ngựa yêu vỗ cánh bay thẳng.
Là cổ trùng hộ vệ được tôn chủ ban cho chủ nhân, nó hiểu rõ đây là cơ hội để lập công.
Từ khi tu vi của chủ nhân đạt được lục phẩm mệnh cổ, những thất phẩm cổ vệ như bọn chúng đã trở thành vậy hy sinh.
Không phải chủ nhân không muốn điều động nhiều cổ vệ để truy tung, nhưng dường như ngài đang bị thương, chỉ có thể điều động một cổ vệ mà thôi.
Và điều may mắn này rơi xuống đầu nó.
Chỉ cần lập công, theo tính tình của chủ nhân nhất định sẽ ban thưởng, có lẽ sẽ là tài nguyên để tiến hoá trở thành Lục phẩm linh cổ. Không giống như những đồng loại khác, mơ hồ bị gọi ra sau đó lại mơ hồ chết đi.
Nó là một con bọ ngựa yêu có lý tưởng sống!
Về phần mục tiêu, chỉ là một phàm nhân thôi.
Có chút gian xảo, có thể đánh lén được chủ nhân, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phàm nhân.
Nghĩ đến đây, phần lưng của bọ ngưa yêu cố gắng phát lực, lại bay nhanh hơn.
Càng sớm bắt được mục tiêu, có khi phần thưởng lại càng hậu hĩnh.
. . .
Bốn canh giờ nữa lại trôi qua, lại có tiếng "bủm" quen thuộc vang lên.
Đốc mạch, thông!
Trần Lạc di chuyển sang một chỗ khác, lúc này mới cảm nhận được biến đổi trên thân thể.
Ừm, rất tốt, cảm giác đói khát và đau nhức toàn thân đã biến mất, chỉ còn lại sinh lực vô tận khắp trong thân thể.
Ngẩng đầu nhìn, có thể thấy rõ đường vân trên nham thạch ở xa, thậm chí bên tai còn nghe thấy tiếng gió yếu ớt.
Trần Lạc thử nín thở, hắn phát hiện cho dù mũi và miệng không hề hô hấp, nhưng lỗ chân lông trên thân thể lại có quy luật mở ra khép lại, bản thân cũng không có cảm giác bị ngạt thở.
"Ngăn chặn khí bẩn ở ngoại giới sao?" Trần Lạc ngay lập tức nghĩ tới điểm quan trọng.
Trần Lạc nhìn viên đá bên cạnh, giơ chân lên đạp mạnh xuống, viên đá kia giống như đậu hũ bị hắn giẫm nát.
Trần Lạc giật mình, cảnh tượng như vậy hắn đã thấy Kỷ Trọng biểu diễn qua, nưng trước đó y phải dùng hạo nhiên chính khí bao phủ chân thì mới có thể làm được, Trần Lạc thầm chửi bậy "Võ trang thô bạo" một lúc.
Ngay khi Trần Lạc kinh ngạc khi thấy cơ thể được nâng cấp, giọng nói của Chung Quỳ bất ngờ vang lên.
"Chúa công, dường như mỗ gia vừa thức tỉnh thiên phú mới!"
Trần Lạc sửng sốt, sau đó mừng như điên hỏi: "Thiên phú gì?"
"Khu quỷ! Hiện tại mỗ gia có thể điều khiển ngũ tiểu quỷ!"
Trần Lạc phản ứng, mặc dù Chung Quỳ ăn quỷ, nhưng quả thật có vô số tiểu quỷ dưới trướng nghe lệnh. Nói như vậy, mỗi lần hắn tăng tu vi, sẽ có một ngày, Chung Quỳ thật sự biến thành đại phán âm phủ trong truyền thuyết. . .
"Chủ nhân, cả ta nữa!" Hắc miêu hiện lên trên vai của Trần Lạc: "Bản miêu cũng tiến hoá rồi!"
"Nói đi. . ." Trần Lạc tuyệt đối không ngờ tới, đột phá của mình có thể khiến tập thể thư linh thăng cấp.
"Chính là cảm ứng càng thêm nhạy bén, thời gian tính toán mỗi lần chủ nhân ra đòn sẽ giảm bớt, dù không ở trong trạng thái tấn công thì ngài vẫn nhạy cảm với thay đổi của mọi thứ xung quanh. . . Được rồi, chủ nhân tự cảm nhận thử xem. . ."
Hắc miêu vừa dứt lời lại biến về trong thân thể Trần Lạc. Đột nhiên hắn cảm giác được không khí di chuyển xung quanh, sự tồn tại của bốn phía được phản ánh trong đầu của Trần Lạc dưới một dạng năng lượng khác.
"CMN, đây là chuyện gì? Ta. . ."
Trần Lạc thầm cảm thán trong lòng, nhưng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, theo phản xạ có điều kiện lùi lại mấy bước. Một tia sáng lạnh quét qua chỗ hắn đứng lúc trước, trước ngực của Trần Lạc cũng bị cắt qua.
Trong hư không truyền một câu kinh ngạc.
Trần Lạc cau mày, nhắm hai mắt lại, cảm ứng được không gian bên trái xuất hiện dao động, nghiêng người tránh đi, quả nhiên tia sáng lại xuất hiện bên trái hắn, trượt thêm lần nữa.
Trần Lạc đá một cước, một thân hình bị hắn đá từ trạng thái ẩn thân mà ra. Trần Lạc nhìn, hoá ra là một con bọ ngựa yêu.
Trùng yêu!
Sắc mặt của Trần Lạc lạnh lẽo, hỏi: "Liên Ai phái ngươi đến?"
Thanh âm của bộ ngựa yêu lạnh như băng: "Tục danh của chủ nhân không phải kẻ như ngươi được phép gọi. . ."
Song đạo trên tay nó cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh chói tai: "Thúc thủ chịu trói, nếu không lần ra đòn tiếp, song đao của ta sẽ chặt đầu của ngươi!"
Trần Lạc nhìn chằm chằm song đao trên tay bọ ngựa yêu, đột nhiên khoé miệng khẽ nhếch, từ dưới đất nhặt một nhánh cây lên.
"Đúng lúc gặp được ngươi, ta cũng muốn thực lực của mình!"
Bọ ngựa yêu nheo mắt lại, đằng đằng sát khí, vung song đao vọt về phía Trần Lạc.
Tay của hắn cầm nhánh cây, nhìn bọ ngựa yêu đang vọt tới, coi nhánh cây trong tay như kiếm mà chỉ về phía trước.
"Độc Cô Cửu Kiếm · Phá Đao thức!"