"'Hắn lại là hung thủ sát hại Lục sư đệ, ngày trước Lục sư đệ bình sinh thích nuôi khỉ, bởi vậy ta tìm hai con khỉ lớn để quấn dắt với hắn rồi thả trên núi Hoa Sơn.' Nàng nói xong, đưa tay nắm lấy cổ tay của Lệch Hồ Xung, thở dài nói: "Không ngờ Nhậm Doanh Doanh ta lại buộc hắn chung thân với loài khỉ không rời xa nữa.' Dứt lời nàng thản nhiên cười, dịu dàng vô cùng. . ."
Ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, Trần Lạc trong vô thức viết hết một đêm cho tới câu cuối cùng, lúc này mới lật mặt sau trang sách viết xuống một chữ "Hoàn".
Đến đây, toàn bộ《 tiếu Ngạo Giang Hồ 》đã viết xong.
Mắt của Kỷ Trọng xanh đen nhìn xấp bản thảo trên bàn, Trần Lạc đã dặn dò, viết xong mới có thể xem. Lúc này thấy sắc mặt của Trần Lạc nhẹ nhõm, vội hỏi: "Công tử, viết xong rồi?"
Trần Lạc gật đầu: "Đã xong!"
Kỷ Trọng mừng rỡ, đưa tay nhận lấy xấp bản thảo cuối, không nghĩ tới vừa mới chạm vào, đột nhiên trong bản thảo vang lên tiếng lợi kiếm ra khỏi vỏ, theo sau là một đạo kiếm quang bắn ra, Kỷ Trọng không chú ý, ngón tay liền bị cắt qua.
"Kiếm khí thật sắc bén!" Kỷ Trọng giật mình nói, chợt nghĩ đến một khả năng, nhìn về phía Trần Lạc: "Công tử, chẳng lẽ bản thư này có thể ngưng tụ thư linh sao?"
Trần Lạc ngó lơ Kỷ Trọng, chăm chú nhìn trang sách kia, tình huống này giống như lúc Chung Quỳ hiện thân, toàn bộ bản thảo《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》không gió mà bay, trôi nổi giữa không trung. Văn tự trên trang sách dần thoát ly, từng chữ bay ra. Gần trăm vạn tự hợp thành hai hình người, diễn luyện lên các loại võ công.
Đôi mắt của Kỷ Trọng trợn tròn, hắn vốn muốn ngưng tụ hạo nhiên chính khí lợi dụng hai mắt quan sát những công pháp đang diễn luyện, không nghĩ tới hai hình người được tạo từ văn tự đột nhiên phóng ra hai đạo kiếm khí, nhắm thẳng hai mắt. Kỷ Trọng né tránh công kích, vội tán chính khí trong mắt đi, hư ảnh kia mới dừng lại.
Nhưng Kỷ Trọng cũng không hổ là người si mê《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, toàn bộ động tác mà hư ảnh nhã văn thi triển y đều nhận ra.
"Đó là kiếm pháp Xung Linh!"
"Kiếm pháp Hoa Sơn!"
"Kiếm pháp Tung Sơn!"
"Kiếm pháp Võ Đang!"
"Kiếm pháp Hành Sơn!"
. . .
"Thánh nhân ơi, cả Độc Cô Cửu Kiếm!"
"Trời ạ, Quỳ Hoa Bảo Điển nữa!"
Xem đến đây, Kỷ Trọng không nhịn được mà kích động nắm lấy cánh tay của Trần Lạc: "Vậy mà thật sự có những chiêu thức này, có thể luyện được rồi!"
Trần Lạc nhìn chằm chằm hai hư ảnh đang diễn luyện những chiêu thức kia, trải quả các loại kinh lịch của kiếp trước nên hắn chẳng kinh ngạc, hắn chỉ đang chờ thư linh xuất hiện.
Lúc này Chung Quỳ lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trần Lạc, khẽ nói: "Thư linh đang diễn pháp, chúa công, thư linh của thư tịch này không bình thường."
Trần Lạc khẽ gật đầu, mãi đến tận một nén hương sau, hai đạo hư ảnh mới ngừng động tác, sau đó dung hợp lại với nhau, hoá thành một viên cầu được văn tự bao bọc, lơ lửng giữa không trung.
Trần Lạc vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào viên cầu, nó liền xuất hiện vết rạn, vết rạn từ từ lan ra, một luồng ánh sáng bảy sắc từ trong viên cầu bắn ra.
Theo vết rạn càng lúc càng lớn, viên cầu văn tự bỗng nhiên nổ tung, hoá thành những mảnh văn tự rơi như mưa vào các trang giấy. Trang giấy tự hoá thành một chồng ngay ngắn, rơi xuống bàn sách.
Bấy giờ giữa không trung lơ lửng một đám sương mù bảy sắc, giống hệt đám sương bảy sắc trong cơ thể Trần Lạc. Đúng lúc này, một cái móng vuốt thò ra khỏi sương mù.
Móng vuốt?
Trần Lạc sửng sốt, thế mà lại là móng vuốt, hơn nữa nhìn còn hơi giống móng mèo.
Cái đệm thịt đó, trắng trắng mềm mềm. . .
Không đúng, vấn đề không phải ở đấy! Thư linh《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》đâu? Đây là cái gì?
Ngay lúc Trần Lạc còn đang miên man suy nghĩ, trong sương mù truyền ra một tiếng kêu thanh thuý --
Meo ~
Có phải sai ở đâu không?
Trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》làm gì có Nekomimi!
Không đợi Trần Lạc tiếp tục suy nghĩ, thân ảnh trong sương mù rốt cuộc cũng nhô đầu ra.
Quả nhiên!
Cái đầu tròn, hai tai cụp xuống, trên trán có kí hiệu hình kiếm, toàn thân đen nhánh, không chút tạp màu. Đôi mắt dễ thương phản chiếu ánh nến trong phòng!
Đây là một hắc miêu!
Chỉ thấy hắc miêu ưu nhã bước ra khỏi màn sương bảy sắc, đầu tiên nhìn khắp thư phòng, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Kỷ Trọng và Chung Quỳ, cuối cùng mắt dừng lại trên người Trần Lạc.
"Meo -- "
Hắc miêu tiến về phía trước một bước, nhảy lên đỉnh đầu Trần Lạc cuộn thành một đoàn, mà đám sương mù bảy sắc kia cũng bay về phía hắn, sau đó nhập vào cơ thể Trần Lạc.
"Công tử, Đó là. . . thư linh gì?" Kỷ Trọng cố gắng nín cười, còn tưởng rằng tiêu diêu khoáng đạt như《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》sẽ xuất hiện dạng thư linh gì đó, ai ngờ lại là một tiểu manh vật.
Hắc miêu trên đỉnh đầu Trần Lạc lườm Kỷ Trọng, nó nhớ kỹ người này, mỗi lần nhìn nó đều có dáng vẻ thích thú. Giờ lại chế giễu nó?
Hắc miêu nhún chân sau muốn nhào tới cào Kỷ Trọng, kết quả bị Trần Lạc tóm phần gáy nhược điểm của nó, nâng lên trước mặt hắn.
Đôi mắt của hắc miêu tròn sáng như bảo thạch, tứ chi rũ cụp trên không trung, dáng vẻ ủy khuất nhận mệnh.
Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của tiểu manh vật, Trần Lạc thở dài, không phải là một thư linh phi phàm sao? Sao lại biến thành bộ dạng này!
"Tiểu gia hỏa, ngươi có năng lực gì?" Trần Lạc trêu một câu, không nghĩ tới đột nhiên trong lòng vang lên một giọng nói trong trẻo của nữ đồng: "Chủ nhân, ta rất lợi hại!"
Trần Lạc giật mình, nhìn về phía tiểu hắc miêu: "Là ngươi nói?"
Tiểu hắc miêu nhẹ gật đầu, sau đó hóa thành một đạo hắc quang, vọt vào trong cơ thể Trần Lạc.
Trong đầu của Trần Lạc hiện ra một đoạn thông tin, lập tức hiểu lai lịch của con hắc miêu thư linh này.
"Hóa ra là ngươi!" Trần Lạc thầm cảm thán một câu, quay đầu nhìn Kỷ Trọng: ""Kỷ huynh, đánh với ta hai chiêu, được không?"
Kỷ Trọng sững sờ: "Công tử, ngài là người bình thường!"
"Thử một lần! Ngươi đánh thắng ta, thì bộ võ hiệp kế tiếp của ta sẽ cho ngươi xem đầu tiên!"
"Còn có bộ tiếp sao?" Kỷ Trọng mừng rỡ, "Đi!"
. . .
Tiểu viện bên ngoài thư phòng, Kỷ Trọng cười như không cười nhìn Trần Lạc, nói: "Công tử, hiện tại nhận thua còn kịp đó!"
Trần Lạc mỉm cười: "Trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》có một môn võ công, không ai luyện được. So với Độc Cô Cửu Kiếm và Quỳ Hoa Bảo Điển còn lợi hại hơn, ngươi biết là gì không?"
"Nào có võ công như vậy? Cho dù ngài là tác giả, cũng không thể nói bậy." Hạo nhiên chính khí bao phủ toàn thân Kỷ Trọng: "Ta không khi dễ công tử, chỉ dùng một thành thực lực."
Kỷ Trọng dứt lời, tay chỉ vào Trần Lạc, mở miệng nói: "Tật."
Nguyệt hắc yến phi cao,
Man vương dạ độn đào.
Dục tương khinh kỵ trục,
Đại tuyết mãn cung đao.
Chữ "Tật vừa dứt, trước người Kỷ Trọng ngưng tụ ra một hư ảnh cưỡi ngựa, tay cầm trảm mã đao, phóng tới chỗ Trần Lạc. Mặc dù Kỷ Trọng nói chỉ dùng một thành thực
lực, nhưng toàn thân căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể xua tan hư ảnh, không đến mức làm bị thương Trần Lạc.
Chỉ theo công tử đánh cược giải sầu một chút mà thôi!
Thế nhưng lúc này sắc mặt của Trần Lạc nghiêm túc, trường kiếm tay phải chỉ xéo, bấm năm ngón tay trái, khẽ đếm đến năm, nắm lại thành quyền, sau lại duỗi ngón cái rồi đến ngón trỏ, cuối cùng mở bàn tay ra, lại gập ngón cái và ngón trỏ lại. . . Nói thì rất rườm rà, nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt, động tác có điểm giống kết ấn trong một bộ anime nào đó.
Nhìn thấy động tác của Trần Lạc, Kỷ Trọng giật mình, tựa hồ đã đọc qua miêu tả dạng chiêu thức này trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, nhưng không nhớ nổi. . .
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hư ảnh kia vọt về phía Trần Lạc, vung đao bổ xuống, trong mắt hắn loé lên tia sắc bén.
"Ngay lúc này!"
Đột nhiên Trần Lạc lách người, từ góc độ không tưởng tượng nổi tránh được công kích của hư ảnh, chạy vọt về phía Kỷ Trọng, nhưng hướng chạy không thẳng mà là một đường cong quỷ dị.
Kỷ Trọng biến sắc, quát: "Ngự!"
《 Vịnh Hình Thiên 》xuất hiện một lần nữa, nhưng trường kiếm của Trần Lạc lại lách qua hư ảnh Hình Thiên phòng ngự, tránh khỏi hư ảnh Tinh Vệ đang lao tới, mũi kiếm dừng trước yết hầu của Kỷ Trọng. . .
"Ngươi chủ quan!" Trần Lạc thu hồi trường kiếm.
"Cái gì? Chuyện gì vừa xảy ra?" Kỷ Trọng ngoài ý muốn, mặc dù y có nương tay, nhưng đòn cuối cùng của Trần Lạc khiến y cảm giác không thể tránh được.
"Giới thiệu thư linh của ta một lần nữa." Trần Lạc nói, hắc miêu hiện lên trên đỉnh đầu của Trần Lạc, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Kỷ Trọng.
"Tên của nó là: Đại Tông Như Hà!"
Trần Lạc còn định nói tiếp, đột nhiên cảm thấy trong đầu như bị ngàn cây châm đâm phải, đau đớn vô cùng, lập tức hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. . .