• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có điều. . . đây là cái gì?"

Trần Lạc duỗi một ngón tay ra, ý niệm khẽ động, chỉ thấy một sợ khí thể như sương, loé ra bảy màu quấn quanh đầu ngón tay của hắn như rắn.

Lúc viết gần năm vạn chữ, Trần Lạc phát hiện trong cơ thể xuất hiện một đám sương bảy màu cỡ hạt đậu nành, lại cẩn thận cảm nhận, mới phát hiện mỗi khi viết xong một chữ 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》, sẽ có một đám sương nhỏ sinh ra trong người.

Bây giờ đã hoàn gần một phần ba toàn thư, đám sương cỡ hạt đậu nành kia cũng ngưng tụ được cỡ ngón tay.

"Đây là khí?" Trần Lạc hơi nghi hoặc, theo hắn biết, "Khí" chính là cơ sở tu hành của thế giới này, cần thông qua ngâm tụng kinh điển mới thu được, vậy nên trong thiên hạ có ba đạo khí.

Màu xanh, là hạo nhiên chính khí của Nho môn.

Màu tím, là tiên thiên nguyên khí của Đạo môn.

Màu vàng, là luân hồi chân khí của Phật môn.

Ngoài ba loại khí này còn có "Bán đạo khí", là khí vận của vương triều, lấy ngũ đức vương triều chia màu, tỉ như Kim Đức đại diện cho Đại Huyền triều, màu sắc tương ứng là trắng.

Trừ cái đó ra, thiên hạ không còn "Khí" khác.

"Thiếu gia, thiếu gia. . ." Tiểu Hoàn đột nhiên xông vào thư phòng, doạ đám sương mù bảy màu nhanh chóng chui vào trong người Trần Lạc.

"Sao vậy?"

"Bên ngoài. . . Bên ngoài có người, chết dưới cửa nhà chúng ta." Tiểu Hoàn một tay chỉ về hướng cửa, một tay ấn lồng ngực của mình, thở hổn hển nói.

"Đi ra xem. . ." Trần Lạc đứng dậy đi ra ngoài. Buổi sáng khi Trần Huyên và Trần Bình ra ngoài đã đem theo gần hết người trong phủ đi cùng, hạ nhân chưa kịp gọi về, cho nên lúc này trong nhà chỉ còn hai người Trần Lạc và Tiểu Hoàn. Chuyện này cũng chỉ có thể để hắn xử lý.

"Son phấn của tiểu thư đã dùng hết, ta định mua một ít, nhưng vừa mở cửa đã thấy hắn ta nằm ngay trước cửa nhà chúng ta, làm ta sợ muốn chết." Đi tới cửa, Tiểu Hoàn chỉ vào con sư tử đá trước cửa. Trần Lạc thật sự nhìn thấy một người dựa vào sư tử đá, đầu rũ xuống, dáng vẻ như sắp tắt thở. Tự nhiên xung quanh cũng không ít người xem náo nhiệt.

Trần Lạc từ từ đến gần đối phương, Tiểu Hoàn từ phía sau nắm lấy tay áo của hắn, nói nhỏ: "Thiếu gia, chúng ta báo quan đi. Thân thể ngài vừa tỉnh, lỡ như quỷ hồn của hắn lại nhập vào ngài thì phải làm sao?"

Trong lòng Trần Lạc ấm áp, tiểu nha hoàn này nhìn qua thì tuỳ tiện, không nghĩ tới trong lòng thật sự quan tâm mình, quả nhiên bộc theo chủ nhân. Vừa định cho Tiểu Hoàn một nụ cười tươi để cảm ơn thì lại nghe nàng nói: "Ngài bị nhập cũng không sao, nhưng trong phủ còn mỗi mình ta, ta sợ. . ."

Quả nhiên vẫn là Tiểu Hoàn mà mình biết!

Trần Lạc phớt lờ Tiểu Hoàn, đi đến bên cạnh người kia, thành thật mà nói, có Chung Quỳ hộ thân, hiện tại hắn chẳng sợ bất kỳ tiểu quỷ nào.

Trần Lạc cẩn thận quan sát đối phương, khuôn mặt bẩn thỉu, nhìn qua như mười bảy mười tám tuổi, cũng trạc tuổi mình, là một thiếu niên, trong tay cầm một thanh kiếm gãy, y phục rách rưới lộ ra thân thể đầy vết thương.

"Người số khổ. . ."

Trần Lạc vươn tay thăm dò hơi thở của đối phương, nhưng không cảm nhận được hô hấp, lại sờ mạch đập của người kia, cũng không cảm giác được mạch đập nhảy lên.

"Chết rồi. . ." Trần Lạc thở dài, đứng dậy, đang định bảo Tiểu Hoàn thuê người qua đường đi báo quan, đột nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ phát ra cỗ thi thể trên mặt đất ---

"Ục. . ."

Trần Lạc sửng sốt, vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói một câu: "Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường chỉ cần phương pháp nấu ăn đơn giản nhất."

"Da bánh bao súp phải thật mỏng, thậm chí là trong suốt, há mồm cắn một cái, nước súp thơm ngon chảy vào miệng, cắn miếng thịt thấm nước, không béo không ngấy, rất ngon miệng. . ."

"Ục. . ."

"Thịt heo sữa Lương Sơn phải nướng cả da, da heo non mịn béo ngậy là tinh hoa của heo sữa, nướng với nhiệt độ tốt nhất cho đến khi có màu vàng nâu. Miếng thịt nạc lớn ăn kèm với ớt, đậu thành, hạt vừng nghiền thành đồ chấm, chưa kể đến hương thơm. . ."

"Ực. . ." Tiểu Hoàn đứng bên cạnh cũng nuốt nước bọt, mặc dù nàng không biết bánh bao súp và thịt heo sữa Lương sơn mà thiếu gia nói là cái gì, nhưng những lời này kết hợp với giọng nói kỳ lạ của thiếu gia, Tiểu Hoàn bất giác mà chảy nước miếng.

Gần như đồng thời, thi thể vốn "đã chết" kia đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy ống tay áo của Trần Lạc, yếu ớt nói: "Còn hai đoạn nữa. . ."

"Tiểu Hoàn, đi lấy một bát cháo!" Trần Lạc phân phó một câu, Tiểu Hoàn ngây ra một lúc, vội vàng chạy vào Trần phủ, một lát sau nàng ôm cái bát chạy tới, đưa cho hắn: "Thiếu gia, chỉ hơi nguội!"

"Không sao!" Trần Lạc cầm lấy cái bát nhỏ, đưa tới bên miệng người kia, "Nghe thấy không? Ta cho ngươi ăn chút cháo, ngươi từ từ nuốt xuống. . ."

Nói xong, Trần Lạc đang định đút cháo vào miệng thiếu niên lam lũ kia, đột nhiên trong miệng y loé lên kim quang, ngăn cháo lại bên ngoài.

"Nam Mô A Di Đà Phật. . ." Một tiếng niệm phật vang lên sau lưng Trần Lạc, "Tiểu thí chủ không cần hao tâm tổn trí, hắn không ăn được bất cứ thứ gì đâu!"

Trần Lạc khẽ nhíu mày, thuận theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa là một hoà thượng mặt trắng khoác áo cà sa, chắp tay trước ngực thi lễ với mình.

"Đệ tử Phật môn!" Trong lòng Trần Lạc hơi động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phật môn ở thế giới này, nhìn qua vẫn có chỗ giống Phật môn ở thế giới của hắn.

"Đại sư, vì sao lại thế?" Trần Lạc thành tâm đặt câu hỏi.

Vẻ mặt của tăng nhân không đổi, nói: "Bần tăng đã hạ 'Bế khẩu thiền' với hắn, trong vòng mười ngày, hắn không được ăn cơm uống nước."

Tiểu Hoàn cau mày, đứng ra: "Hoà thượng ngươi định giết người? Người bình thường mười ngày không ăn không uống chẳng phải sẽ chết à, không sợ quan phủ bắt ngươi sao!"

Tăng nhân mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, nói: "Vị thí chủ này vay ba trăm lượng bạc của bần tăng, đánh cược với bần đạo. Trong vòng mười ngày không ăn một hạt gạo, không uống một giọt nước, nếu như làm được, thì xoá nợ, nếu như không làm được, phải bần tăng làm sư phụ, cùng bần tăng trở về Phật vực phương Tây, làm một tiểu sa di."

"Nếu không chịu được, lại không nhận thua với bần tăng, thì sẽ chết đói chết khát, coi như dùng mạng của hắn trả nợ, hai chúng ta không thiếu nợ nhau."

"Hiện giờ, cách hạn ước định còn hai ngày."

Trần Lạc định nói, Tiểu Hoàn đã mắng: "Tên hoà thượng nhà ngươi, đừng có gạt người! Tiểu ca này y phúc rách rưới, ngay cả một thanh kiếm cũng không nguyên vẹn. Ngươi nói hắn mượn ba trăm lượng của ngươi, vậy bạc đâu?"

Nghe Tiểu Hoàn nói, người xem náo nhiệt xung quanh cũng sôi nổi hẳn lên, chỉ trỏ tăng nhân. Tuy nhiên, hoà thượng kia cũng không lo lắng, chậm rãi nói: "Huyện Thiên Tùng có một cặp huynh đệ, ca ca giữ ngựa cho đại hộ nhân gia. Đệ đệ lên ngựa chơi, lại khiến cho ngựa sợ hãi hất ngã đệ đệ. vì cứu bào đệ, ca ca đã bắn ba mũi tên, giết chết ngựa tốt. Đại hộ nhân gia mở miệng đòi ba trăm lượng bồi thường, nếu không sẽ báo quan. Đệ đệ áy náy, yết giá bán thân công khai ở ven đường, giá ba trăm lượng."

"Ba trăm lượng, có thể mua được hai mươi hài tử như hắn, đương nhiên sẽ không có người mua." Hoà thượng bình thản nói, không chút cảm xúc, "Có người mở sòng bạc nói cho hắn biết, cắt ra bán càng đắt hơn cho với nguyên người."

"Chặt một ngón tay, mười lượng; đâm mình một đao, hai mươi lượng; một lỗ tai ba mươi lượng, một con mắt tám mươi lượng. . ."

"Lúc vị tiểu thí chủ kia xông vào sòng bạc, đệ đệ đã mất hai lỗ tai, một con mắt, thật đáng thương... Người trong sòng bạc bị hắn đánh chết. Đệ đệ còn nắm lấy tay tiểu thí chủ, nói bọn chúng không đưa tiền cho nó!"

"Lúc này tiểu thí chủ mới vay ba trăm lượng từ bần tăng, tính cả tài vật đáng tiền và y phục trên người, đều cho đối phương!"

"Tiểu thí chủ thiện tâm như thế, quả nhiên hữu duyên với Phật gia ta. . ."

"Duyên con mẹ ngươi!" Trần Lạc mắng một tiếng, "Ba trăm lượng này ta thay hắn trả, ngươi nhanh giải khai pháp thuật!"

Tăng nhân khẽ lắc đầu: "Không được, bần tăng không cần tiền tài, chỉ cần đệ tử!"

Sắc mặt của Trần Lạc lộ vẻ tức giận: "Một ngàn lượng!"

Tăng nhân vẫn lắc đầu: "Tiền tài đối với ta như rác rưởi, chỉ cần hắn chịu đựng được mười ngày, bần tăng tuyệt không làm khó dễ."

"Hắn sắp chết rồi!"

"Bần tăng biết, nhưng hắn đã đánh cược với bần tăng. Hắn thắng, xoá bỏ ba trăm lượng, hoặc là thành đệ tử của ta, hoặc là dùng mạng trả nợ!"

Nói xong, tăng nhân nhìn về phía thiếu niên kia: "Thí chủ, hiện tại người chỉ cần gật đầu, bần tăng lập tức giải khai pháp thuật!"

Thiếu niên được Trần Lạc nói tỉnh không còn sức lực quay đầu, môi mở ra một chút ——

Phi!

. . .

Đột nhiên Trần Lạc không tức giận nữa, chỉ lạnh lùng nhìn tăng nhân, gọi một tiếng: "Tiểu Hoàn!"

Tiểu Hoàn vội vàng đến bên cạnh Trần Lạc, hắn nói thầm vài câu với nàng, Tiểu Hoàn ngây ra một lúc, nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn quay người chạy đi.

Trần Lạc mặc kệ tăng nhân, đến gần thiếu niên kia, nhẹ nhàng vỗ bả vai của đối phương: "Cố thêm chút nữa, ta có thể giúp ngươi. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK