"Tống lão đệ, xem ra là ta nông cạn, đoán sai rồi." Hoàng tam ca dùng yêu khí truyền âm với Tống Thư Hàng: "Luyện Huyết đan này không phải do đội vận chuyển nào làm rơi."
Cho đến bây giờ, bọn họ mới phát hiện Luyện Huyết đan nhặt được ở dọc đường là do một con ếch trên bả vai của một thiếu niên phun ra.
"Không phải rất tốt sao, chúng ta cứ theo sau nhặt là được. Cách xa một chút đừng để họ phát hiện." Trên mặt Tống Thư Hàng lộ vẻ vui mừng, chỉ là y không để ý đến lạnh lẽo trong mắt của Hoàng tam ca.
Không giống với Tống Thư Hàng quanh năm sống với nhân loại, Hoàng tam ca đã đi qua dã lộ "Xã hội yêu", làm không ít chuyện bẩn thỉu, nếu không làm sao lại biết rõ vị trí của hắc thị như vậy.
"Tống lão đệ, sợ cái gì." Hoàng tam ca cười: "Ngươi xem, kẻ kia không có chút khí nào, chỉ là phàm nhân; còn con ếch xanh kia có lẽ cũng chỉ mới mở linh trí, vẫn còn ở Tịnh Huyết cảnh, giỏi lắm thì ở đỉnh thiên Thuần Huyết cảnh. . ."
Giọng nói của Hoàng tam ca đầy cám dỗ: "Ta là Luyện Huyết cảnh, ngươi là Thuần Huyết cảnh. Nếu hai chúng ta liên thủ cùng nhau làm một chuyến. . ."
"Ngươi nhìn cái túi nhỏ trên lưng con ếch kìa, chắc chắn là bảo vật, ai mà biết trong đó có bao nhiêu Luyện Huyết đan hay trân phẩm khác chứ. Nói không chừng làm xong chuyến này, chúng ta có thể tìm một chỗ xưng gia rồi!"
Tống Thư Hàng cau mày, cẩn thận nói: "Tam ca, không được. Nếu trên tay nếu tính mạng nhân tộc thì sẽ dính phải huyết quang của họ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn chỗ dung thân ở Đại Huyền."
"Chuyện này có gì khó. Chỉ cần có tiền, mua một viên Thanh Tâm Đan, là có thể rửa sạch huyết quang rồi."
"Nhưng nếu cái túi của con ếch xanh là bảo vật, vậy chứng tỏ đối phương có gia thế thâm hậu, sao chúng ta đắc tội nổi?"
"Lời này của ngươi sai rồi, nơi này là đâu chứ? Núi Phù Vân! Trước không thôn sau không tiệm, chúng ta làm xong chuyến này lập tức rời đi. Ai mà tra được là chúng ta hạ thủ chứ?"
"Thế nhưng lỡ như bọn họ tìm Đại Nho Nho môn hoặc Chân Nhân Đạo môn để truy tìm thì sao?"
Sắc mặt của Hoàng tam ca dần mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Tống Thư Hàng: "Tống lão đệ, phú quý đưa tới tận cửa, sao còn khước từ? Cùng lắm thì chúng ta trốn đến Yêu thổ phương Bắc hoặc phương Nam, tiêu dao tự tại."
"Nhưng mà. . ."
"Nhưng mà cái gì!" Hoàng tam ca ngắt lời Tống Thư Hàng, nói: "Ban đầu muốn chia một nửa cho ngươi nên mới rủ ngươi cùng làm. Chẳng lẽ ngươi cho rằng một mình ta không đối phó được với bọn chúng hả? Đã như vậy, ngươi không muốn ra tay thì thôi, đợi ở đây đừng có động tới. Xong việc sẽ chia cho ngươi một phần!"
Tống Thư Hàng còn muốn khuyên tiếp, huyết hồng sắc trong mắt của Hoàng tam ca sáng lên, cái đuôi sau lưng lay động, một thanh trường kiếm từ trong đuôi xoã tung bay ra, bị gã chộp lấy: "Cứ quyết định vậy đi, ta không thể bỏ chuyến này được!"
Dứt lời, Hoàng tam ca cầm kiếm lén đi lên phía trước.
Nhìn bóng lưng của gã, Tống Thư Hàng hơi lo lắng. Y vốn là một con tùng thử trên cây trong thư viện, nghe phu tử giảng "Nhân" mà khai trí thành tinh, lại làm hộ vệ cho nhân tộc đã mười mấy năm, thực sự không thể đứng nhìn họ bị thương. Mặc dù Hoàng tam ca có thể xem là một tồn tại yếu ớt trong Luyện Huyết cảnh, nhưng lại luyện thành công thiên phú yêu thuật "Xú khí huân thiên", phàm nhân hễ ngửi phải sẽ trúng độc, căn bản không thể phản kháng.
"Thôi vậy, cần cản thì vẫn phải cản, cùng lắm thì mười mấy viên Luyện Huyết đan ta nhặt được coi như là quà nhận lỗi đưa cho tam ca vậy!" Tống Thư Hàng thầm quyết định, đang định xông lên thì tình hình đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy Hoàng tam ca nấp cách Trần Lạc không xa, cầm kiếm xông lên muốn đâm vào lưng hắn. Mà Trần Lạc dường như có mắt sau lưng, nghiêng người tránh mũi kiếm của gã. Huyết văn sau lưng Hoàng tam ca loé lên, một luồng khí toả ra từ thân thể của gã rồi nhanh chóng bao vây Trần Lạc và ếch xanh lại. Gã lại đâm kiếm vào trong khối khí.
"Tam ca dừng tay! Ta. . ." Tống Thư Hàng hét lớn, còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên thấy một cánh tay thò ra từ trong khối khí hôi thối. Ngón tay tạo thành kiếm chỉ ấn vào trường kiếm trong tay Hoàng tam ca, sau đó kẻ kia bình yên vô sự từ trong khối khí đi ra, ngón tay như vuốt bóp lấy cổ họng của gã rồi nhấc lên cao.
"Đại. . . đại nhân tha mạng!" Giờ phút này Hoàng tam ca mới nhận ra bản thân đã đá phải thiết bản. Mặc dù gã là Luyện Huyết cảnh nhưng tiêu chuẩn đánh giá thực lực quan trọng nhất của Yêu tộc vẫn là huyết mạch. Mùi thối luôn thành công nay lại mất đi hiệu quả, gã cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất.
"Cho ta một lý do để tha cho ngươi!" Trần Lạc lạnh lùng nói. Vì đề phòng Liên Ai, Trần Lạc vẫn không giải trừ dung hợp của mình với Đại Tông. Cho nên lúc hai con yêu tinh bàn bạc để đánh lén bọn họ là hắn đã phát hiện ra. Còn về phần khí độc này. . . Nói đùa, hiện giờ Trần Lạc đã tiến vào Thông Mạch cảnh, căn bản không cần dùng miệng mũi để hô hấp.
Tuy nhiên, Trần Lạc vẫn bất ngờ khi liếc nhìn ếch xanh trên bả vai mình, nó có vẻ không ngạc nhiên gì với những chuyện vừa xảy ra, mùi thối kia cũng không hề ảnh hưởng đến nó.
"Ta. . . Ta. . ." Suy nghĩ của Hoàng tam ca xoay nhanh, muốn thuyết phục đối phương tha mạng. Nhưng đột nhiên gã cảm thấy tim mình đập rất nhanh, huyết dịch trong cơ thể như muốn nổ tung. . .
Ếch xanh đột nhiên ngồi chồm lên, lè lưỡi liếm không khí: "Ộp. . . (Có mùi trùng!)"
Vào lúc này, Trần Lạc bỗng nhiên phát hiện hai mắt của chồn tinh đỏ ngầu, toàn thân cũng bắt đầu trướng lên.
"Ộp! (Ném đi!)"
Trần Lạc dùng sức hất tay, cùng lúc đó ếch xanh lập tức cúi đầu, cái túi sau lưng nó bay ra một cái mai rùa lớn bao lấy cả hai. Làm xong hết thảy, thân thể của Hoàng tam ca bị ném ra không tới ba thước, gã hét lên một tiếng, toàn thân đột nhiên nổ tung rồi hoá thành một trận mưa máu. Xung kích của vụ nổ khiến mai rùa do ếch xanh triệu hoán ra bị vỡ nát, đánh thẳng vào người Trần Lạc. Hắn vô thức xoay người, bảo vệ ếch xanh, xung kích đập vào lưng khiến Trần Lạc bay ra ngoài rồi va vào một cái cây to rồi mới dừng lại.
Lúc này từ xa truyền đến một tiếng vỗ tay, Trần Lạc chật vật đứng dậy, nhìn về hướng phát ra tiếng động, liền thấy một bóng người mảnh khảnh đi về phía mình.
"Liên Ai!" Trần Lạc giật mình. Mặc dù đối phương đã đổi y phục khác, dùng khăn che mặt nhưng hắn vẫn nhận ra là nàng ta.
"Tiểu ca ca, ngươi thật tuyệt!" Liên Ai đi ngang qua Tống Thư Hàng, giờ phút này y hoàn toàn choáng váng trước vụ nổ của Hoàng tam ca, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Mà Liên Ai thậm chí không thèm liếc Tống Thư Hàng một cái, như thể tùng thử tinh Thuần Huyết cảnh này chỉ là một con kiến dưới chân nàng.
"Cả xác thịt của yêu vật Luyện Huyết cảnh cộng thêm Bạo Liệt cổ của ta cũng không thể khiến ngươi bị thương. Ta càng ngày càng có hứng thú với ngươi rồi. . ."
Liên Ai nhìn con ếch trên tay Trần Lạc, cười khẩy nói: "Xem ra ngươi có bạn mới. Không giới thiệu một chút sao?"
"Ộp? (Kẻ thù?)"
Trần Lạc nhìn Liên Ai rồi hít một hơi thật sâu, đột nhiên quay người ——
Chạy!
Trong nháy mắt hắn đã chạy xa được hàng chục thước.
Liên Ai cũng không vội, trên mặt lộ vẻ thoả mãn của một con mèo khi bắt được chuột. . .
. . .
Trần Lạc mang theo ếch xanh chạy như điên, hỏi: "Ếch đại gia, trên người ngươi có bảo vật cường đại có thể đối phó với yêu nữ kia không?"
"Ộp! (Không có!)"
"CMN, liên quan tới sống chết thì đừng có hẹp hòi, không ta ném ngươi ra làm bia đỡ đạn đấy!"
"Ộp! (Không có thật!)"
"Ngươi đường đường là Yêu thiếu hào môn mà trên người không có đồ phòng thân sao?"
"Ộp. . . ộp. . . (Ta bỏ nhà đi, bảo vật lợi hại đều có cấm chế. Ta mà mang theo không phải chỉ đường cho bọn họ à?)"
"Ngươi. . ."
Trần Lạc quay đầu thấy Liên Ai chắp tay sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức, hai chân toả ra ánh sáng một bước qua mấy thước, tốc độ không chậm chút nào, sát sao đuổi theo bọn họ.
"Trốn không được rồi!" Trong lòng Trần Lạc trầm xuống, cũng biết tình hình không tốt, bắt lấy ếch xanh giơ lên cao.
"Ộp! Ộp! Ộp! (Đồ xấu xa, nàng là kẻ thù của ngươi! Thả ta ra!)"
Trần Lạc vung tay thật mạnh, ném con ếch về phía trước, hét lớn một tiếng: "Chạy!"
Con ếch bay lên không trung, nhìn Trần Lạc với ánh mắt khó hiểu.
Hắn không quan tâm đến nó nữa, nếu con ếch đã không giúp được gì, vậy không nên liên luỵ đến nó.
Trần Lạc xoay người, nhặt một nhánh cây dưới đất lên, đối mặt với Liên Ai.
Liên Ai vì Văn Tâm mà muốn đối phó với hắn, hắn cũng bởi vì Văn Tâm mà thu được võ đạo.
Nhất trác nhất ẩm, phúc họa tương y.
Cái gì nên đến thì vẫn phải đến.
Cổ sư lục phẩm sao?
Vậy thì liều mạng một trận thôi!