Trần Lạc từ từ mở mắt, Kỷ Trọng nghe thấy động tĩnh, vội vàng xông tới.
"Công tử, ngài tỉnh rồi? Ta nói cho ngài một chuyện. . ." Kỷ Trọng một mặt kích động nói.
"Ngươi lĩnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm!" Trần Lạc nhanh chóng nói, khuôn mặt của Kỷ Trọng đông cứng lại, một câu bị ngăn ở cổ họng, nửa ngày mới lúng ta lúng túng mở miệng: "Làm sao ngài biết?"
Trần Lạc ngồi dậy, bày ra biểu cảm cao thâm khó dò: "Thư do ta viết, ngươi lĩnh ngộ được từ trong đó, sao ta lại không biết?"
"Thế nhưng chỉ có thể lĩnh ngộ được từ kinh điển mà thôi!"
Trần Lạc thản nhiên nhìn Kỷ Trọng: "Sao《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》không phải là kinh điển?"
Kỷ Trọng tựa như bị sét đánh, nhất thời đứng ngây ra. Trước kia y bị hành văn của《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》hấp dẫn, từng bước lọt vào câu chuyện bên trong mà khó tự kiềm chế, bây giờ nghĩ lại, mỗi nhân vật trong thư đều sinh động như thật, từng đoạn yêu hận tình cừu dường như đang ở trước mắt. Dạng thư như vậy vì sao không thể trở thành kinh điển?
Kỷ Trọng lại nhìn Trần Lạc, trong ánh mắt bất giác mang theo kính sợ. Mặc kệ y có đồng ý hay không nhưng y lại có thể lĩnh ngộ được từ trong thư, điều này nói rõ thiên đạo đã công nhận địa vị kinh điển của《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》. Mà người có thể viết ra kinh điển. . .
Tựa như lúc trước Kỷ Trọng đã giới thiệu qua với Trần Lạc, môn đồ Nho gia phải vượt qua một tầng sơn hải, đến phu tử "Truyền đạo cảnh" mới có tư cách viết sách lập thuyết. Mà ngoài Nho môn, người của Đạo môn và Phật môn có thể viết được điển tịch, vị phần đều không thấp.
"Công tử rốt cuộc là ai?" Kỷ Trọng lần đầu tiên thầm sinh ra nghi vấn.
Mà lúc này trong đầu của Trần Lạc đang hồi tưởng đối thoại của Đại Tông với mình khi nãy.
. . .
Thời gian quay lại nửa canh giờ trước, trong mộng cảnh hoa lâm.
"Chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên trong đầu ta lại có phương pháp tu hành Độc Cô Cửu Kiếm?"
Hắc miêu liếm láp móng vuốt: "Chuyện này có gì kỳ lạ? Có người lĩnh ngộ công phu này từ《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, ngài là tác giả, đương nhiên cũng sẽ tự mình lĩnh ngộ."
Vẻ mặt của Trần Lạc nghi hoặc: "Sách của ta có thể cho người khác lĩnh ngộ?"
"Đương nhiên. Khi đọc sách ngài viết có thể thu được hồng trần khí từ trong đó. Chỉ cần ngài tìm được đạo, những người khác cũng có thể học tập, dùng hồng trần khí để tu luyện."
"Chờ chút." Trần Lạc có chút không theo kịp: "Những người khác xem sách do ta viết cũng có thể lĩnh ngộ hồng trần khí?"
"Đây không phải là quy tắc của thiên đạo sao? Phàm là kinh điển, chỉ cần đọc đều có thể thu được lực lượng từ đó. Đương nhiên sách ngài viết cũng nằm trong phạm vi này!"
Trần Lạc bắt đầu rối. Chuyện này là sao? Cùng hưởng bàn tay vàng?
Đột nhiên động tác của hắc miêu dừng lại, song đồng thoáng mất tiêu cự rồi lại khôi phục bình thường. Nó nhìn Trần Lạc, lại lên tiếng: "Chủ nhân, bí cảnh chi linh bảo mà ta nói với người, không cần phải lo lắng."
"Chỉ cần chủ nhân ngài tìm được đúng 'Đạo', chính là lão tổ mở đường, nhất mạch thánh nhân."
Con đường này càng nhiều người đi, ngài sẽ càng trở nên cường đại."
"Cho nên, phải tìm 'Đạo'. Chỉ cần tìm được nó, bí cảnh sẽ thực sự trở thành trợ lực của ngài!"
. . .
"Đạo!" Trần Lạc tự lẩm bẩm.
"Công tử?" Nhìn thấy Trần Lạc trầm tư, Kỷ Trọng khẽ đẩy hắn. Trần Lạc lập tức lấy lại tinh thần, hỏi y: "Ngươi có thể thi triển Độc Cô Cửu Kiếm sao?"
Kỷ Trọng lắc đầu: "Chỉ có chiêu thức, không có pháp môn vận khí. Ta định dùng hạo nhiên chính khí thi triển, nhưng không thể dung hợp! Đúng rồi, công tử, ngài nhìn. . ."
Kỷ Trọng vươn tay, ngưng tụ ra sương mù bảy sắc cỡ hạt đậu: "Đây cũng là ta lĩnh ngộ được từ trong sách, cái này có thể làm gì?"
"Cái này sao, thật ra. . ." Trần Lạc đang định mượn cớ qua loa Kỷ Trọng, thì Tiểu Hoàn đột nhiên xông vào.
"Thiếu gia thiếu gia, Lý sư gia ở huyện nha tới bảo ngài đi tham dự đại lễ Văn Tâm chọn chủ với hắn. . ."
"Văn Tâm chọn chủ? Không phải ngày mai sao?" Trần Lạc sững sờ, nhìn Kỷ Trọng.
Kỷ Trọng lúng túng sờ đầu, nhỏ giọng nói: "Công tử, ngài so chiêu với ta, thần hồn bị ảnh hưởng, đã hôn mê một ngày một đêm rồi. . ."
. . .
Đại lễ Văn Tâm chọn chủ được tổ chức ở quảng trường văn miếu thành Đông. Nơi này cũng là chốn hài tử học vỡ lòng. Mỗi khi mùa thu đến, đều sẽ có học chính ngâm tụng kinh điển ở đây. Bây giờ nghĩ lại, những học chính đó phải vượt qua ít nhất một tầng sơn hải Nho môn phu tử, đạt được "Nhập môn cảnh" mới có thể giúp hài tử nhân tộc mở ra thiên phú "Đọc hiểu".
Quảng trường rất lớn, ước chừng có thể chứa đựng hơn hai ngàn người. Lý sư gia nói với Trần Lạc, muốn thám gia lễ chọn chủ ở huyện Vạn An, cần thoả mãn hai điều kiện.
Thứ nhất, trong cơ thể sinh ra hạo nhiên chính khí, nhưng tối đa không thể vượt qua Thành Thi cảnh;
Thứ hai, trong trực hệ ba đời đều có người sinh ra trong huyện Vạn An, người tham gia không lớn hơn hai mươi tuổi.
"Như vậy, nho giả chân chính có tư cách tham gia, tổng cộng có tám trăm ba mươi sáu người." Lý sư gia cười ha hả nói.
Theo Lý sư gia đến khán đài, Trần Lạc cảm thấy mình tựa như đang ở trong một mảnh rừng tùng. Nho sinh tuổi trẻ bất luận là quần áo lộng lẫy hay cũ nát, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên định, như có một cỗ chính khí từ đỉnh đầu phóng lên tận trời.
"Tuyết lớn áp thanh tùng, thanh tùng rất lại thẳng!" Chẳng biết vì sao, đột nhiên trong đầu của Trần Lạc hiện ra một câu nói như vậy.
"Thật tốt. . ." Trần Lạc cảm thán một tiếng.
Kỷ Trọng như nghe được tâm ý của Trần Lạc, thấp giọng nói: "Bất kể ngày sau thế nào, là tranh quyền đoạt lợi cũng tốt, là hư sa đọa cũng được. Thời điểm tạo ra luồng hạo nhiên chính khí đầu tiên, đệ tử Nho môn ta đều là người có đủ cốt khí."
Đang lúc nói chuyện, Trần Lạc đã lên trên khán đài. Trên khán đài cũng có vài người tới sớm, đều là người có danh vọng trong huyện Vạn An. Tiền thân của Trần Lạc luôn ở trong nhà, rất ít liên hệ với người khác. Bởi vậy Trần Lạc chỉ qua loa hành lễ với đám người, sau đó tìm một góc ngồi. Ngược lại không ít người tò mò nhìn qua Trần gia tiểu gia chủ "khởi tử hoàn sinh" này, trong ánh mắt toàn là tìm tòi nghiên cứu.
"Công tử, tới rồi." Kỷ Trọng nhắc nhở, Trần Lạc thuận theo nhìn lên bầu trời, Nguỵ Diễm nâng hộp ngọc, từ trên cổ xa chậm rãi đi đến, Thái Đồng Trần đứng trên mây xanh, bảo vệ một bên.
Toàn bộ quảng trường văn miếu lập tức yên tĩnh.
Nguỵ Diễm và Thái Đồng Trần đi tới trên không trung quảng trường, chậm rãi đáp xuống trên đài cao của văn miếu. Ngụy Diễm tiến lên một bước, nhẹ nhàng mở miệng, phát ra tiếng sấm nổ.
"Nho môn có hỏi, thế nào được gọi là người đọc sách?"
Chúng nho sinh dưới đài mở miệng, tựa như một người lên tiếng, âm thanh nhập thiên khung.
"Vì thiên địa lập tâm!"
"Vi sinh dân lập mệnh!"
"Vì hướng Thánh kế tuyệt học!"
"Vì vạn thế khai thái bình!"
Ngụy Diễm lại dậm chân, mở miệng nói --
"Cổ nhân có lời, chết mà Bất Hủ, gọi là gì?"
"Thái thượng có lập đức, có lập công, có lập ngôn, tuy lâu mà không phế, đó gọi là Bất Hủ."
"Hiện có tiên sư đại nho, hoá đạo cả đời, ngưng tụ lập ngôn Bất Hủ Văn Tâm."
"Nếu có người nhận đạo, là Đại Nho đều có thể!"
"Duy nguyện chư sinh không phụ lòng trong tâm!"
Ngụy Diễm dứt lời, cúi người khấu đầu. Dưới đài, chúng nho sinh đồng thời đáp lễ, miệng đồng nhất, tiếng như trống trận.
"Không dám phụ thiên địa! Không dám phụ thương sinh! Không dám phụ tiên hiền! Không dám phụ vạn thế!"
Nguỵ Diễm mở hộp ngọc trong tay, lập tức thanh quang toả sáng, một viên cầu xanh ngọc cỡ quả táo từ trong hộp bay lên, đồng thời mơ hồ có thể nghe được thanh âm kinh điển.
"Văn tâm chọn chủ, bắt đầu!"
Một ngón tay của Nguỵ Diễm chỉ vào viên Văn Tâm, Văn Tâm ầm vang nổ tung, hóa thành thanh quang rơi xuống trước mặt mỗi một nho sinh, sau đó lại hóa thành một chiếc bàn nhỏ, trên bàn để văn phòng tứ bảo.
"Đây là chuyện gì?" Trần Lạc nghi hoặc, Kỷ Trọng giải thích nói: "Đó là Văn Tâm diễn dịch. Học sinh dùng văn phòng tứ bảo do Văn Tâm biến thành viết ra truy cầu trong lòng mình, văn chương phù hợp với Văn Tâm nhất sẽ được chọn."
Ngay lúc này, một đạo thanh quang rơi xuống trước mặt Trần Lạc, hoá thành một bàn nhỏ, phía trên bày văn phòng tứ bảo.
Trần Lạc sững sờ, nhìn Kỷ Trọng, y lập tức xua tay: "Tổ tiên ta chưa từng tưới huyện Vạn An, đây không phải cho ta."
Trần Lạc mờ mịt: Không phải đưa cho ngươi, chẳng lẽ là cho ta?
Ta không có hạo nhiên chính khí mà!