"Ngươi là Chung Quỳ?" Trần Lạc đi xung quanh Chung Quỳ mấy vòng, trời ạ, đây chính là thần tiên a, chỉ viết một tờ giấy đã có thể gọi ra...
Chung Quỳ vẫn đứng yên một chỗ, thi lễ một cái, nói: "Hồi bẩm chủ công, mỗ gia cũng không phải Chung Quỳ đại nhân chân chính, mà chính là thư linh của 《 Chung Quỳ lược truyện 》mà ngài viết ra, cũng tên là Chung Quỳ."
"Thư linh?" Trần Lạc khẽ cau mày nói: "Ngươi có thể bắt quỷ không?"
Chung Quỳ gật đầu nói: "Chủ công viết trong giấy ta có thể ăn quỷ, thiên đạo của thế giới vẫn cho phép điều này, nên ta có thể ăn quỷ. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Chung Quỳ nói tiếp: "Năng lực của thư linh liên quan với người viết sách, ta cũng giống như vậy. Ta trời sinh khắc chế quỷ vật, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ứng phó được quỷ vật cao hơn chủ công hai cảnh giới."
Trần Lạc gật đầu: "Hai cảnh giới?"
Trần Lạc nhớ lại cảnh giới của thế giới này một chút, những du hồn dã quỷ bình thường chỉ được xem như tầng thứ nhất, chỉ có thể ảnh hưởng đến những người thân thể yếu ớt; mà quỷ vật có thể giết người trong mộng chính là tầng thứ hai.
Ngay lúc Trần Lạc cùng Chung Quỳ đang đối thoại, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng thét kinh hãi, đồng thời mũi của Chung Quỳ cũng rung lên, sau đó trầm giọng nói: "Có quỷ khí!"
Trần Lạc sững sốt một chút, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài, hắn nhớ Trần Huyên vẫn đang ở ngoài nhà, Chung Quỳ như một ngọn gió cũng theo sát phía sau.
Bởi vì Trần phủ liên tiếp xảy ra án mạng, Trần Huyên cho phân tán đi không ít những gia đinh cùng với người làm, Trần phủ lớn như vậy nhưng nhìn rất trống trải. Trần Lạc chạy ra hậu viện, chỉ thấy tiểu nha hoàn lúc trước hô mình xác chết sống dậy ngã trong vườn, trong tay vẫn đang ôm một tấm chăn mỏng. Nha hoàn này tên là Tiểu Hoàn, là thiếp thân nha hoàn của Trần Huyên.
Trần Lạc vội vàng tiến lên, đở tiểu Hoàn dậy, hỏi: "Tiểu thư sao rồi?"
Tiểu Hoàn thấy là Trần Lạc, vội vàng hốt hoảng nói: "Chúng ta nhìn thấy quỷ, tiểu thư liền đuổi theo... tiểu thư nàng..."
Tiểu Hoàn còn chưa nói hết, lúc này trăng sáng nhô ra từ trong mây đen, ánh trăng chiếu lên mặt của Chung Quỳ đang đứng sau lưng Trần Lạc, tiểu Hoàn ngẩn người một chút, đưa tay chỉ Chung Quỳ, giọng nói run rẩy: "Lạc thiếu gia chạy mau, có quỷ..." Vừa dứt lời, lập tức ngất xỉu...
Trần Lạc quay đầu liếc nhìn Chung Quỳ, Chung Quỳ lúng túng cười một tiếng, nụ cười được ánh trăng chiếu sáng làm cho Trần Lạc cũng phải rợn tóc gáy. Trần Lạc dò xét hơi thở của Tiểu Hoàn, biết được nàng chỉ ngất xỉu, liền đắp chăn mỏng lên người nàng, hỏi Chung Quỳ: "Có thể cảm ứng được không?"
Chung Quỳ gật đầu, lập tức dẫn đầu đi về phía trước, Trần Lạc vội vàng đuổi theo.
Trần Huyên là người có tu hành, điều này Trần Lạc biết. Nhưng mà cũng không được tính là tam giáo chính tông, chỉ là một chút bang môn tà đạo Dã Hồ thiện, gọi là "Thiên môn thập tam châm", đây cũng không phải là thuật châm cứu của y đạo, mà là một thuật giết người trong đó người dùng châm để thích sát mục tiêu. Đối phó người bình thường là một việc đơn giản, nhưng đối phó với quỷ vật lại là chuyện khác.
"Bà chị này, dữ quá rồi!" Trần Lạc vừa đuổi vừa mắng, nhìn thấy sắp đến cổng Trần phủ, Chung Quỳ đột nhiên dừng lại, Trần Lạc đang còn đang định hỏi, đột nhiên thấy ở cách đó không xa, Trần Huyên đang ngồi xếp bằng.
"Không có sao chứ? Tỷ đuổi cái quỷ gì, nhỡ có mệnh hệ gì thì làm sao..." Trần Lạc vừa đi đến gần Trần Huyên vừa nói, đột nhiên bước chân của Trần Lạc dừng lại, cả người cùng với mặt mũi đều vặn vẹo.
Hắn thấy trên định đầu Trần Huyên cắm năm cây ngân châm.
"Ngân châm độ hồn!" Trần Lạc chậm dãi nói ra mấy chữ, sau khi tiêu thụ trí nhớ của tên này, hắn đã có thể đoán được tình trạng trước mắt là gì.
Đây là thuật cấm kỵ của "Thiên môn thập tam châm ", dùng ngân châm khóa lại năm giác quan của con người, để cho hồn nhanh chóng lìa khỏi xác. So sánh với phương pháp chính tông của Đạo Môn, phương pháp làm cho hồn phách thoát ra khỏi cơ thể này tuy thời gian không lâu nhưng để lại rất nhiều di chứng, trong đó hầu hết là sau khi hồn phách trở về vị trí cũ đều sẽ ngẫu nhiên mà mất một trong năm giác quan, thính giác, thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác.
Trần Lạc quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, Chung Quỳ phất ống tay áo, một đạo khí lạnh bắn về phía cặp mắt của Trần Lạc, Trần Lạc cặp mắt chợt lạnh, nháy mắt một cái liền khôi phục như bình thường. Sau đó hắn cùng với Chung Quỳ cùng nhau ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên nóc nhà hồn phách của Trần Huyên cùng với quỷ vật đang đánh nhau.
"Chung Quỳ!" Trần Lạc khẽ quát một tiếng, Chung Quỳ khẽ lay động một cái, lập tức hướng nóc nhà bay tới.
Chung Quỳ đích xuất hiện làm cho Trần Huyên cùng quỷ hồn kia hơi kinh ngạc một chút, Trần Huyên liếc nhìn Trần Lạc đang đứng ở phía dưới, sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng, hô: "Tiểu Lạc, mau trở về!" Trần Lạc lại hô lớn: "Trần Huyên tỷ, mau mau đưa hồn phách trở về vị trí cũ!"
Quỷ vật kia cũng nhìn thấy Trần Lạc, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, làm ra bộ dáng muốn đánh về phía Trần Lạc, Trần Huyên đang định tiến lên ngăn trở, chỉ thấy bóng đen chợt lóe lên, Chung Quỳ đã đứng trước mặt quỷ vật.
Quỷ vật kia nhìn thấy Chung Quỳ, há miệng gầm thét, một đạo quỷ âm tấn công tới. Chung Quỳ bộ dáng không them để ý đến, nhìn quỷ vật kia, nuốt nước miếng một cái, không tự chủ đưa đầu lưỡi ra, liếm môi một cái.
Quỷ vật kia đột nhiên trong lòng thấy hoảng hốt, xoay người bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã bay ra ngoài ba thuớc, chỉ thấy Chung Quỳ vung tay lên, một chiếc móc sắt đã bay ra từ trong tay áo Chung Quỳ, quấn chặt lấy quỷ vật kia. Chung Quỳ kéo xích sắt một cái, quỷ vật kia lại bay trở về. Lúc này một cái tay khác của Chung Quỳ, đặt trên mặt quỷ vật. Quỷ kia vật phát ra những tiếng kêu gào thống khổ, lúc này trên tay Chung Quỳ xuất hiện hai viên châu lớn bằng hai khỏa trứng gà, chính là con ngươi của quỷ vật kia!
Chung Quỳ nuốt con ngươi của quỷ vật vào trong bụng, nhai trong miệng. Đồng thời lại đưa tay lên, bắt lấy cánh tay của quỷ vật, kéo mạnh một cái, đã kéo cánh tay của quỷ vật xuống, quỷ vật điên cuồng giãy giụa, lại bị Chung Quỳ đá cho một cước, nằm trên đất không thể động đậy.
Chung Quỳ ăn giống như ăn đường vậy, thật nhanh đã ăn sạch cánh tay của quỷ vật, ngay sau đó lại ngồi trên lưng quỷ vật, lại bắt lấy một cái chân của quỷ vậy, cũng không kéo xuống, mà là trực tiếp mở miệng cắn xé Quỷ vật kia đã không kêu nổi thành tiếng, Chung Quỳ nhíu mày một cái, để bắp đùi của quỷ vật xuống , lúc này Chung Quỳ bắt lấy yết hầu của quỷ vật dùng sức thật lớn yết hầu của nó đã bị phá nát muốn kêu cũng không kêu nổi...
Nhìn thấy Chung Quỳ ăn như vậy Trần Huyên có hơi kinh ngạc một chút cho đến khi Trần Lạc lại một lần nữa gọi tên nàng, nàng mới hoàn hồn lại, rơi xuống đất, trong lòng có chút rung động nhìn về phía Chung Quỳ hỏi: "Vị kia là?"
Trần Lạc lúc này đã lòng như lửa đốt, nói: "Tỷ để hồn phách về lại thân thể đã. Còn chuyện của tên kia ta sẽ nói với tỉ sau..."
Trần Huyên không đưa hồn phách trở lại thân thể, mà là quyến luyến nhìn Trần Lạc: "Tỷ nhìn thêm một chút nữa, vạn nhất lúc sau tỷ lại không thể nhìn thấy nữa..."
Trần Lạc trong lòng lo lắng, liền vội vàng lắc đầu nói: "Đừng nói những lời như vậy, chu dù khứu giác không tốt, cũng coi như bị viêm mũi..."
"Viêm mũi? Đó là cái gì?"
"Không có gì, tỉ mau về lại thân xác đi, nếu thời gian dài hồn phách tiêu tán, muốn trở về cũng khó khăn..."
Trần Huyên gật đầu một cái, đi về hướng thân xác của mình, chỉ trong nháy mắt hợp thể với thân xác của mình, mở mắt.
Trần Lạc liền vội vàng tiến lên hỏi: "Như thế nào? Có cảm thấy lạ ở đâu không?"
Trần Huyên cảm ứng một chút, mỉm cười nói: "Đệ nói đúng, đã mất đi khứu giác..."
Trần Lạc vui mừng, oán giận nói: "Tỷ một mình một người phàm, tại sao phải cùng với quỷ vật liều mạng! Tỷ có biết rất nguy hiểm hay không?"
Trần Huyên khẽ lắc đầu: "Tỷ sợ nó sẽ làm hại đệ..."
Trần Lạc trong lòng chấn động một cái, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt của Trần Huyên đang nhanh chóng hóa thành màu trắng, hắn không khỏi ngẩn người. Hắn chậm dãi dùng bàn tay, đặt trước mắt Trần Huyên, Trần Huyên cũng không phản ứng một chút gì!
Không biết vì sao, nữ nhân trước mắt tính cả lần này mới là lần thứ hai gặp mặt, trong lòng Trần Lạc nóng như lửa đốt, lỗ mũi cảm giác chua chua, con mắt đã ươn ướt.
"Đúng rồi, vị cao nhân kia là ai?" Trần Huyên hoàn toàn không nhìn thấy sự khác thường của Trần Lạc, ngẩng đầu lên nhìn Chung Quỳ đang ăn quỷ, cười hỏi.
"Y gọi là Chung Quỳ, là..." Trần Lạc đè nén xuống tâm trạng trong lòng, tiếp tục nói: "Là thư linh mà đệ kêu gọi ra!"
"Thư linh?" Trần Huyên đưa tay cầm lấy cánh tay của Trần Lạc: "Y là thư linh?"
Còn không chờ Trần Lạc trả lời xong, Chung Quỳ đã nuốt toàn bộ quỷ vật vào trong bụng, nhảy xuống từ nóc nhà, hướng về phía Trần Lạc chắp tay một cái nói: "Chủ công, ta đã hàng phục được quỷ vật. Nhưng mà... quỷ vật này cũng không phải là hắc thủ sau màn!"
Trần Lạc cùng Trần Huyên đồng thời sắc mặt đại biến, Trần Lạc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Chung Quỳ lần nữa chắp tay một cái: "Quỷ vật này cũng không phải là quỷ vật bình thường, mà là một con trành quỷ! Trành quỷ trước kia cũng là người, mà hổ ăn người sinh ra trành quỷ. Trành quỷ không có cách nào khống chế mình, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hổ... cho nên, mưu hại chủ công, chính là hổ yêu đứng sau lưng trành quỷ!"
"Hổ yêu?" Trần Lạc quay đầu lại, nhìn về phía cặp mắt trắng như tuyết của Trần Huyên, siết chặc nắm đấm: "Tốt một con hổ yêu!"