"Khởi nguồn của Võ đạo lấy cơ thể làm cơ sở."
"Thân thể tổng cộng 12 chính kinh, 8 mạch kỳ kinh. Lúc trong bụng mẹ thì kinh mạch thông suốt. Đến khi xuất sinh gặp đất, khí bẩn thâm nhập ngăn chặn kinh mạch."
"Cho nên khi tu hành phải dẫn khí thông kinh mạch."
"Người thượng phẩm, 12 chính kinh, 8 mạch kỳ kinh đều thông."
"Người trung phẩm, 12 chính kinh, 2 mạch Nhâm Đốc thông suốt."
"Người hạ phẩm, 6 mạch chính kinh, 2 mạch Nhâm Đốc thông suốt."
"Cảnh giới này, gọi là Thông Mạch cảnh. Một khi luyện thành sẽ dịch kinh phạt tủy, tai thính mắt tinh, thể phách tăng cường, hành tẩu trong nước hoàn toàn không có trở ngại."
"Sau Thông Mạch là vì trấn Khiếu huyệt. Khiếu huyệt giả, kinh mạch thông, 36 năm chính kinh, 35 năm kỳ kinh, tổng cộng bảy trăm hai mươi khiếu. Một khiếu một thiên địa, dưỡng khí để tích trữ."
"Khiếu huyệt phong phú, cần khí mênh mông vô biên. 36 khiếu tiểu thành, 72 khiếu đại thành, 108 khiếu có thể nhập cảnh kế tiếp."
"Khiếu huyệt khác biệt có thể gia trì thân thể khác nhau."
"Cảnh giới này gọi là Dưỡng Khí cảnh. Người đến cảnh này có thể phóng khí huyệt giết địch."
"Sau Dưỡng Khí là Hoán Huyết Thối Thể. Cảnh giới này cần tộc thể phách cường thịnh, hoặc Yêu hoặc Man, lấy tinh huyết phục dụng, lấy khí trong cơ thể dẫn đường, dẫn huyết tự thân chống đỡ, chiến mà cắn nuốt để có được máu tươi. Lấy máu mới tôi thể, phòng ngự của thân thể không thua gì kim cương Phật môn."
"Cảnh giới này gọi là Hoán Huyết cảnh, thay máu có thể được lặp lại, chín lần là cực hạn, thay máu có nguy hiểm đến tính mạng, cần lượng sức mà làm."
Trần Lạc thở dài, lượng tin tức khổng lồ này phức tạp vô cùng, trong đó bao quát vị trí kinh mạch, phương pháp vận hành, mỗi huyện vị trên từng kinh mạch, tác dụng của huyệt vị vân vân. Có được lượng thông tin này, Trần Lạc đã có thể sắp xếp ra hệ thống con đường tu hành. . .
Xem ra là võ phu điển hình!
Nghĩ tới ta đường đường là mỹ thiếu niên phong lưu mà phải dấn thân vào con đường đại cơ bá sao?
Đây là Đại Nho Văn Tâm?
Là Đại Nho gì chứ?!
Trong thông tin mà Trần Lạc biết, có ba cảnh giới "Thông Mạch", "Dưỡng Khí", "Hoán Huyết", nhưng những cảnh giới này dường như là đặt nền móng.
Ánh mắt của Trần Lạc nhìn về cánh cửa nơi phương xa, có lẽ thông tin về cảnh giới tiếp theo đang ở ngay sau nó.
Tiếp nhận những thông tin xong, Trần Lạc nhìn xung quanh, không biết nên làm thế nào để rời khỏi không gian này, hắn nhấc chân lên, cảm thấy lực cản đã yếu đi rất nhiều. Vì vậy hắn tiến về phía trước, nhưng vừa đi được hai thước, đến vị trí quang nhân đã đứng trước đó liền cảm thấy hoa mắt --
Trong thế giới hiện thực, Trần Lạc từ từ mở mắt. . .
. . .
"Sư huynh, có kết quả không?" Trong văn miếu, Tô Liên Thành hỏi một vị lão giả quắc thước. Lão giả nhìn chằm chằm nơi trùng động biến mất, như thể có hai luồng sáng xanh bắn ra khỏi mắt của ông ta.
"Có lẽ trùng động này được tạo từ hai con Thiên Nhai cổ, một đầu khác thông đến ngoài ngàn dặm Minh Châu!" Lão giả vuốt râu, lại nói: "Chỉ là sư đệ đã đánh nát trùng động khiến không gian sinh ra hỗn loạn. Tổng cộng có ba hướng đi."
"Hướng Bắc ước chừng ở biên giới Túc Châu; hướng Nam ở biên giới Tĩnh Châu, cuối cùng là Trực Lệ cách trung kinh không xa."
"Nếu muốn thông tin cụ thể, lão phu cần nhiều manh mối hơn."
Ngụy Diễm gật đầu: "Đa tạ Văn huynh. Bây giờ Trần Lạc là Vạn An bá ngự phong, đáng để Trấn Huyền ti xuất thủ. Ta sẽ viết một phong thư để nha môn Trấn Huyền ti ở nơi này tìm hắn."
. . .
Trần Lạc mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, cách đó không xa, Liên Ai mặc áo choàng đen đang nằm trên đất, áo choàng che khuất khuôn mặt.
Trần Lạc đảo mắt nhìn xung quanh, dường như đấy là đáy của vách núi, hai bên là vách đá cao chót vót.
"Chủ nhân, ngài tỉnh rồi!" Thanh âm của hắc miêu Đại Tông vang lên trong lòng Trần Lạc.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chủ nhân, trước đó thông đạo truyền tống bị huỷ, ngài và nữ tử kia đều bị đưa đến đây."
Trần Lạc miễn cưỡng bò dậy, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng may xương cốt vẫn ổn.
"Nàng sao rồi?"
"Bẩm chúa công, có lẽ nàng bị thương khi không gian hỗn loạn." Lúc này giọng nói của Chung Quỳ vang lên: "Thời khắc mấu chốt thì bí cảnh chi linh xuất thủ, phá huỷ một phần bí cảnh không gian, chống lại hỗn loạn, chúa công mới không bị thương!"
Trần Lạc cố gắng đứng dậy, nhìn đá vụn cạnh chân mình, lại nhìn Liên Ai vẫn đang hôn mê, do dự không biết có nên đi lên hạ một đao không. Song nghĩ đi nghĩ lại lền từ bỏ. Cũng không phải do đạo đức của kiếp trước mà là sợ pháp bảo hộ thân trên người nữ nhân kia lại giống cái mặt nạ lúc trước, sẽ không tốt.
"Trước trốn rồi nói sau. . ." Trần Lạc đưa ra quyết định và quan sát xung quanh lần nữa. Muốn thoát ra khỏi vách núi cần chọn hướng đi chính xác. Kiếp trước hắn cũng là kẻ yêu thích đi bộ dã ngoại, có nhiều kinh nghiệm.
Chỉ thấy Trần Lạc nhặt một nhánh cây lên, nhìn kỹ nó, sau đó cắm trên đất, còn phần còn lại của nhánh cây thì nắm trong tay, tạo thành một góc chín mươi độ.
Trần Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nói thầm: "Lối ra, lối ra!"
Sau đó buông tay ra, nhánh cây rơi xuống, phần cầm trong tay rơi sang tay phải của hắn.
"Bên này." Trần Lạc khẳng định.
Không sai, kinh nghiệm của Trần Lạc chính là: Phó thác cho trời!
Trần Lạc cẩn thận đi từng li từng tí đi hơn 30 mét, quay đầu lại, nhìn thấy Liên Ai nằm bất động trên mặt đất.
"Lẽ nào chết rồi?" Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Trần Lạc, nhưng mà hắn vẫn nhanh chân chạy như điên!
Trời dần dần tối, Trần Lạc không biết mình đã chạy bao xa, giờ phút này miệng đắng lưỡi khô, đói bụng. Tâm Trần Lạc dần trầm xuống. Trong tình hống này hắn chỉ có thể chống đỡ thêm một ngày nữa thôi, nếu như sau một ngày không tìm được thức ăn nước uống, không cần Liên Ai đuổi kịp thì hắn cũng chẳng còn sức để đi, sẽ chết dưới vách núi này.
Nhìn hắc miêu nằm bên cạnh mình, Trần Lạc thở dài. Hắn không phải là không nghĩ tới để Đại Tông và Chung Quỳ đi tìm trợ giúp, nhưng thư linh không thể cách chủ nhân quá xa, tối thiểu trước mắt là không được. Nói cho cùng, Trần Lạc vẫn quá yếu.
"Thử phương pháp tu hành của Đại Nho Văn Tâm kia ghi chép vậy!
Trần Lạc cách Liên Ai khá xa nên mới giữ vững được tinh thần, dự định thử võ đạo tu hành kia một lần. Về phần loại khí thứ tư mà Đại Nho kia nói tới, hắn đã nghĩ đến, có lẽ là hồng trần khí.
"Đầu tiên, trong cơ thể sinh ra khí cảm."
Trần Lạc tập trung, cảm nhận được đám sương mù bảy sắc cỡ quả bóng rổ trong cơ thể.
"Dẫn dắt nội khí, xuyên qua kinh mạch."
Ý thức của hắn kéo theo một tia hồng trần khí, dựa theo vị trí kinh mạch mà Đại Nho Văn Tâm đã giảng, tìm một nhánh rót sương mù vào.
Toàn thân Trần Lạc chấn động, hồng trần khí vừa vào kinh mạch liền dường như gặp phải không ít chướng ngại. Mỗi khi tiến lên sẽ bị tiêu hao một chút, đồng thời vị trí tương ứng trong cơ thể cũng sinh ra cảm giác đau đớn.
"Có thể!" Lúc này Trần Lạc mặc kệ đau đớn, nhận ra hồng trần khí có thể dung hợp với con đường này, thật sự là loại khí thứ tư mà ảo ảnh Đại Nho đã nói!
Trần Lạc cố gắng tập trung, không ngừng chiết xuất hồng trần khí từ sương mù cỡ quả bóng rổ để rót vào kinh mạch.
. . .
Thủ Thái Âm Phế kinh, thông!
Thủ Khuyết Âm Tâm Bao kinh, thông!
Thủ Thiếu Âm Tâm kinh, thông!
Thủ Dương Minh Đại Tràng kinh, thông!
Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh, thông!
Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh, thông!
Trần Lạc mở mắt, bất tri bất giác một đêm đã trôi qua, hắn đã đả thông được lục kinh.
Trần Lạc cảm nhận được hồng trần khí đang lưu chuyển trong 6 đường kinh mạch, trong cơ thể xuất hiện luồng sinh khí mạnh mẽ, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi đói khát.
"Quả nhiên hữu dụng!"
Trần Lạc mừng rỡ, nhưng lúc này toàn thân cũng xuất hiện mùi khó ngửi, trên da còn có một ít chất màu đen.
"Dịch kinh phạt tủy, đây là đào thải tạp chất làm tắc nghẽn kinh mạch!"
"Cứ đi lên phía trước, tìm thấy nguồn nước thì tốt."
Trần Lạc cởi áo ra lâu sơ rồi đi tiếp.
. . .
Ngay lúc Trần Lạc đả thông lục kinh, Liên Ai vốn đang hôm mê lại khẽ rung đôi mi dài, sau đó một đôi mắt đẹp mở ra. . .