"Không có pháp trị sao?" Trần Lạc hỏi.
Ngụy Diễm gật đầu: "Có! Đạo môn tu luyện Dương thần, chuyên đi con đường hồn phách, rất khắc chế với quỷ hồn. Phật quốc lập luân hồi Phật quốc, có thể cho quỷ hồn chuyển sinh; cho dù là Nho môn ta, dưới hạo nhiên chính khí, quỷ thần tránh lui."
Trần Lạc bĩu môi: "Cái khác ta không biết, nhưng hạo nhiên chính khí của Nho môn chỉ có thể tự vệ, lại không thể bảo vệ người. Nếu không trước đó ta cũng sẽ không bị ác quỷ làm hại."
Ngụy Diễm xấu hổ cười: "Nếu thật sự có thể trị tận gốc, sao lại gọi là hoạ quỷ."
"Đạo môn khắc quỷ vật, nhưng lại để cho hồn phách dính phải oán khí, cần tốn khí lực mới có thể rửa sạch. Những kẻ trong Đạo môn tự xưng là thần tiên, tiện tay giải quyết quỷ vật xem như ban ân, há thật sự xem việc này thành sứ mệnh mà làm!"
"Phật môn có Phật quốc, chỉ là ở Minh Thổ mở một phương lãnh thổ, để hồn phách không ngừng tuần hoàn đầu thai trong đó. Một khi đã vào Phật quốc, sẽ trở thành nô bộc của nơi đó, mãi mãi không được tự do! Căn bản chính là trị ngọn không trị gốc."
"Về phần Nho môn ta, đúng như tiểu hữu nói, tự vệ có thừa, hộ người không đủ. Chỉ có tu luyện được thần thông 'Quân tử chi trạch' mới có thể chuyển di chính khí bảo vệ người khác."
"Ngoài ra, khí vận của vương triều cũng có thể phù hộ bách tính. Hiện giờ Đại Huyền ta như mặt trời ban trưa, quỷ quái hại người là chuyện hiếm thấy."
Nói đến đây, Ngụy Diễm liếc mắt nhìn Trần Lạc: "Chuyện ngươi gặp phải là do hổ yêu thao túng, không nằm trong phạm trù này."
Trần Lạc sờ sờ mũi, mời Nguỵ Diễm tiếp tục nói.
"Nhưng mà khi bảo hộ bách tính, lại tiêu hao khí vận cực lớn. Cho nên một khi vương triều phát sinh thiên tai ngoại hoạn, khí vận chếch đi, bách tính gặp phải chuyện quỷ cổ quái sẽ nhiều lên."
Trần Lạc đại khái hiểu được ý của Nguỵ Diễm, nhưng một câu hỏi khác lại hiện lên, không thể không hỏi: "Vì sao tiền bối đột nhiên nói với ta nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ với Chung Quỳ?"
Ngụy Diễm gật đầu: "Chuyện ta vừa nói, tối thiểu phải quan viên ngũ phẩm trở lên hoặc Đại Nho cảnh mới có thể biết được, dù sao Đồng Trần chỉ là thất phẩm, không để ý đến chỗ đặc biệt của văn hữu Chung Quỳ."
Ngụy Diễm nói xong, ánh mắt nhìn về phía Chung Quỳ: "Thư linh, chính là hiện hình từ ý của thiên đạo, tự nhiên mang theo thiên đạo chi lực. Bản thân tiểu hữu không có thiên phú đọc hiểu, lại có thể ngưng tụ ra thư linh như Chung Quỳ, ngươi cũng biết điều này có nghĩa gì?"
Trần Lạc lắc đầu, lúc viết《Chung Quỳ lược truyện》vì để ứng phó với trành quỷ, nào có nghĩ nhiều như vậy.
Trên mặt Nguỵ Diễm lộ vẻ mừng rỡ: "Có nghĩa là, văn chương nhã văn mà tiểu hữu ngưng tụ Chung Quỳ, người bình thường hoàn toàn có thể đọc được! Phàm nhân có thể dựa vào ngâm tụng văn chương của tiểu hữu mà tích quỷ tự vệ! Càng có nghĩa Đại Huyền ta tiêu hao khí vận càng ít, tăng lên cực nhiều!"
"Tiểu hữu, tạo phúc bách tính, có công xã tắc!" Cuối cùng Nguỵ Diễm cảm thán một câu.
. . .
Trần Lạc sững sờ một lúc, quay đầu liếc Chung Quỳ, hai mắt dữ tợn của y cũng vô tội nhìn hắn, trong lòng hai người tiến hành giao lưu.
"Lão Chung, chuyện lớn như vậy mà ngươi không nói với ta?"
"Chúa công, mỗ gia cũng không biết!"
"Ông ta nói thật sao? Như vậy chẳng phải sẽ xuất hiện rất nhiều ngươi?"
"Ta không biết. Nhưng mỗ gia vĩnh viễn chỉ đi theo chúa công!"
Trần Lạc ngắt máy liên tuyến tâm linh, hỏi: "Tiền bối, nếu những người khác đọc được thiên văn chương kia, có phải sẽ ngưng tụ ra một Chung Quỳ mới?"
Ngụy Diễm khoát tay: "Thư linh chỉ ngưng tụ ở một khắc văn chương ra đời, những người khác dù đọc lại nhiều lần, cùng lắm cũng chỉ ngưng tụ được một đoạn lực lượng hư ảnh, sẽ không có được thần chí như thư linh của ngươi!"
"Đương nhiên, ngươi cũng có chỗ tốt. Nếu như phương pháp này được thông hành thiên hạ, bách tính người người đọc, ngoại trừ triều đình, khí vận vương triều cũng sẽ tán thưởng. Có lẽ. . ."
Đột nhiên Nguỵ Diễm lộ ra sắc mặt ranh mãnh, giọng nói dụ dỗ: "Đã từng có người có công lớn cực khổ, được tức vận quán thể, trường thọ 120 năm, cả đời phú quý, mỹ thiếp kiều thê có thể so với hậu cung, trăm tuổi vẫn có thể nhập động phòng."
"Có chuyện tốt này?" Trần Lạc vui mừng, "Ta đồng ý!"
Chủ yếu là làm chút chuyện cho lê dân bách tính, chứ không phải truy cầu một nhánh Lê Hoa ép Hải Đường* đâu!
. . .
Dưới không trung, trong huyện nha.
Thái Đồng Trần mang ghế ra khoảng đất trống trước huyện nha, trong tay ôm một chén trà thơm, vừa nhấp trà vừa nhìn lên bầu trời, tia sáng xanh trong mắt không ngừng lấp loé.
Lý sư gia mang theo một bầu rượu đi vào, nói: "Đại nhân, đã sớm nghe nói Nguỵ đại học sĩ yêu thích vật trong chén, đây là Tân Tuyền nhưỡng ta cất kỹ ba mươi năm, không bằng. . ."
Lý sư gia nói đến đây, liền thấy tư thế kỳ lạ của Thái Đồng Trần, tiến lên trước, cũng nhìn thử lên trên.
"Đại nhân, ngài đang nhìn cái gì?"
"Tự ngươi nhìn đi!"
Lý sư gia lập tức vận chuyển hạo nhiên chính khí, quán chú hai mắt, ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến y kinh ngạc há hốc mồm.
"Kia. . . kia là Trần tiểu gia chủ, sao hắn lại ở trên cổ xa của Nguỵ đại nhân?"
"Ha ha. Bản quan làm sao biết. Bản quan đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa được ngồi cùng xa với ân sư!"
"Đại nhân, ngài nhìn, Ngụy đại học sĩ cười thật vui vẻ! Trần gia chủ rốt cuộc đã nói gì?"
"Ha ha. Bản quan làm sao biết. Bản quan đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa thấy ân sư thoải mái như vậy!"
"Đại nhân, Ngụy đại học sĩ sao lại hành lễ với Trần gia chủ?"
"Ha ha. Bản quan làm sao biết. Bản quan đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa thấy ân sư khách khí như thế!"
Lý sư gia đột nhiên cảm giác giọng điệu của Thái Đồng Trần không đúng, liếc nhìn qua, Thái Đồng Trần gần như bốc hạo nhiên chính khí ra khỏi xương sọ, hít sâu một hơi: "Thuộc hạ nhớ còn một chút việc vặt cần xử lý, cáo lui trước!"
"Chờ một chút!" Thái Đồng Trần lấy lại tinh thần, nhìn Lý sư gia chuẩn bị rời đi, hỏi: "Trong tay ngươi xách cái gì?"
"Không có gì, không có gì, là bình dấm ba mươi năm!"
"Hoá ra là dấm, ta còn đang nghĩ sao viện tử lại có mùi chua, ngươi đi đi."
Lý sư gia như được đại xá, vội vàng chạy vào huyện nha, Thái Đồng Trần tiếp tục ngửa đầu nhìn trời. . .
. . .
"Chỉ hơn hai trăm chữ?" Ngụy Diễm giật mình nhìn Trần Lạc, "Mà có thể ngưng tụ được thư linh bất phàm như vậy?"
Trần Lạc gật đầu: "Ta gọi là《Chung Quỳ lược truyện》, chính xác chỉ có hơn hai trăm chữ."
Ngụy Diễm phất ống tay áo, trên cổ xa lập tức xuất hiện một bàn sách nhỏ, trên bàn đủ văn phòng tứ bảo.
"Mời tiểu hữu múa bút!"
Trần Lạc duỗi tay cầm bút lông lên, Ngụy Diễm tự nhiên đứng sang một bên, mài mực.
Hai người không biết, cảnh tượng này rơi vào mắt người phía dưới lúc nào cũng chú ý hai người ——
Thái Đồng Trần: "Ân sư vậy mà tự mình mài mực? Chuyện này. . . chuyện này. . . ta đi theo ân sư hai mươi năm, ân sư chưa hề vì ta mài mực... Phi, ta sao dám để ân sư mài mực! Trần Lạc, ngươi thật to gan!"
Ở phía bên kia, Lý sư gia suýt nữa đánh rơi bình rượu trên tay.
"Đại Nho mài mực? Trần tiểu gia chủ này, không đúng, Trần gia chủ này, rốt cuộc có thân phận gì? Hắn rốt cuộc định viết cái gì? Chẳng lẽ là thánh chỉ sao? Phi. . . suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều. . ."
Trần Lạc múa bút rất nhanh, một thiên《Chung Quỳ lược truyện》đã hoàn thành. Nguỵ Diễm đẩy hắn ra, cẩn thận đọc hiểu một phen, lúc này cảm thán nói: "Không kinh nghĩa đạo lý, không ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, thông thiên tranh thuỷ mặc, là giảng thuật cả đời Chung Quỳ, nhưng lại là truyền kỳ quỷ quyệt, lão phu chưa thấy qua văn chương như thế bao giờ! Hay, nhưng mà, tiểu hữu, lão phu có một nghi vấn."
"Tiền bối mời nói. . ."
"Bên trong văn chương của ngươi có nhắc tới Đường, là triều đại nào? Còn có Họa Thánh Ngô Đạo tử** này, rốt cuộc là ai, chỉ dựa vào một bức tranh mà có thể đuổi quỷ hàng ma?"
"Chuyện này. . ." Một giọt mồ hôi rơi trên trán Trần Lạc.
*Câu thơ trích từ bài Nhất thụ lê hoa của Tô Đông Pha, viết để châm biếm Trương Tiên lấy vợ trẻ. "Lê Hoa" chỉ Trương tiên, "Hải Đường" chỉ thiếu phụ 18 tuổi.
**Ngô Đạo tử, một hoạ gia thời Đường, đươc vinh danh "Bách đại hoạ thánh", đặc biệt giỏi trong các bức tranh hoạ thần Phật.