Nửa đêm.
Khi đèn đuốc của huyện Vạn An dần dần tắt, tất cả mọi người đều tiến vào mộng đẹp, đèn đuốc trong trung kinh cách ngàn dặm vẫn cháy rực. Thuyền hoa trên sông Tử Vi toả ánh sáng lung linh, Trích Phàm lâu ở cuối đường ca vũ mừng cảnh thái bình.
Ngay giữa trung kinh, cung đăng bất diệt ở Trường Minh cung vẫn sáng như ban ngày. Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ trung kinh giống như một đĩa ngọc ngà châu báu rực rõ, mà Trường Minh cung chính là viên trân châu chói sáng nhất.
Ở đằng sau viên trân châu này, có một khối nhỏ màu đen, ánh sáng của Trường Minh cung chiếu rọi tứ phương nhưng lại không thể chiếu sáng được cung điện bên cạnh. So với ánh sáng của Trường Minh cung thì bóng tối không hề đối lập mà lại cực kỳ hoà hợp.
Bên ngoài Tĩnh Tư điện, tất cả thị vệ, cung nữ đều yên lặng đứng một hàng dài gác ở trước hiên, dùng ánh mắt giám sát lẫn nhau, không cho phép bất kì tiếng động nào được phát ra. Bệ hạ luôn hoà ái lại hiếm khi gặp phải chuyện phiền lòng mà phải chạy đến Tĩnh Tư điện muốn yên tĩnh, nhất định không thể để tên súc sinh không có mắt nào quấy rầy.
Một hàng nghi trượng uốn lượn mà tới, ở giữa là phượng liễn bắt mắt. Lông vũ của Kim Phượng trên phượng liễn giống như một đám lửa hừng hực, đây không phải do công tượng nhân tộc chế tạo, mà là do tộc trưởng tộc Phượng Điểu của Vạn Yêu quốc tự rút từ trên người mình ra, dâng lên cho Đại Huyền.
Trên khuôn mặt của thái giám Hầu An đang canh giữ ngoài điện hiện lên ý cười, bước nhanh đến bên phượng liễn, cúi người hành lễ: "Cung nghênh hoàng hậu nương nương."
Phượng liễn chạm đất, một vị nương nương cung trang lộng lẫy bước xuống, nhìn mấy tiểu thị vệ nâng cơm canh trong tay đứng ngoài Tĩnh Tư điện, nhíu mày nói: "Bệ hạ chưa ăn?"
"Hồi nương nương, sau khi hạ triều bệ hạ không dùng thiện, nô tài đã dặn dò Ngự Thiện phòng chờ sẵn."
Hoàng hậu lắc đầu, tiện tay lấy một đĩa bánh ngọt, cầm theo một bình rượu ngon, đẩy cửa Tĩnh Tư điện, đi vào. Hầu An vội vàng đóng cửa điện lại, đứng chờ ở bên ngoài.
Hoàng hậu đi vào Tĩnh Tư điện, bên trong có vài ngọn nến lấp loé, bóng người dưới nến lay động. Nàng nhìn thấy hoàng đế Đại Huyền ngồi bên bàn nhỏ, trong tay cầm một quyển kinh thư để đọc. Hoàng hậu che miệng khẽ cười: "Bệ hạ cầm sách ngược rồi!"
Hoàng đế thở dài, đặt sách trong tay xuống, liếc mắt nhìn hoàng hậu đang đến gần, nói: "Tử Đồng, đừng cười trẫm, trẫm thực sự đau lòng đó."
"Có phải vì viên Bất Hủ Văn Tâm kia?"
Hoàng đế cười khổ một tiếng: "Người hiểu trẫm chỉ có Tử Đồng. Nghĩ lại cũng thật nực cười. Trầm làm hoàng đế của Đại Huyền đã bốn mươi năm, lại vì một món bảo vật mà chẳng màng ăn uống. Tiên đế nói rất đúng, tâm nhãn trẫm quá nhỏ, không có khí phách đế vương."
Hoàng hậu đi đến ngồi cạnh hoàng đế, đem rượu ngon rót một chén, an ủi nói: "Bệ hạ thời niên thiếu khó khắn, tất nhiên không so được với tiên đế lớn lên dưới gối Lân hoàng được dưỡng thành khí thế; huống chi trong bốn mươi năm qua, nếu không phải bệ hạ cần cù, Đại Huyền sao có thể an ổn như hiện tại, bệ hạ không thể tự coi nhẹ mình."
"Về phần viên Bất Hủ Văn Tâm kia, đó không phải bảo vật bình thường. Cần Đại Nho cảnh tu thành tam bất hủ vĩ nghiệp lập công, lập đức, lập ngôn, mới có thể ngưng tụ được. Đại Huyền lập triều tám trăm năm, cũng chỉ ngưng tụ được tổng cộng tám mươi sáu viên. . ."
Hoàng đế uống cạn chén rượu trước mặt, thở dài một hơi mới gật đầu: "Đúng vậy. Tám mươi sáu viên này, có của sư thừa, có của gia tộc, thật sự thuộc về triều đình chưa đến mười ngón tay. Hiếm lắm mới xuất hiện một viên Văn Tâm vô chủ, lại phải đưa ra ngoài, trẫm thật sự không nỡ."
"Nếu đã như vậy, tại sao bệ hạ lại đáp ứng Văn tướng, để Văn Tâm chọn chủ?"
"Lão Văn tướng một lòng vì nước, một giáp hộ trẫm. Hắn tự mình mở miệng, sao trẫm từ chối được? Còn nữa, Văn Tâm vô chủ phải chọn chủ, cổ lễ chính là như thế, ta cũng không tiện ngăn cản."
Hoàng hậu lại cười một tiếng, nói: "Bệ hạ quá lo lắng rồi. Trước nay chuyện Văn Tâm chọn chủ không phải chưa từng xảy ra, thế nhưng được bao nhiêu lần thành công chứ? Viên Văn Tâm lập Đức của Khổng gia đến nay đã năm trăm năm, đã bao lần mời hiền tài thiên hạ tham dự lễ chọn chủ, bây giờ không phải nó vẫn thờ phụng ở văn miếu sao? Văn tướng cũng nói, nếu như không chọn được chủ, thì cũng đặt viên Văn Tâm kia ở văn miếu."
"Văn miếu, khác gì với triều đình?"
"Lại nói, nếu thật sự có hiền tài được Văn Tâm chọn, vậy chẳng phải Đại Huyền ta lại có thêm một hạt giống Đại Nho rồi. Rốt cuộc Đại Nho và Văn Tâm đến cùng ai có lợi với vương triều hơn, cũng là chuyện không dễ phán đoán."
Hoàng đế gật đầu: "Đúng vậy, Tử Đồng nói có lý." Nhưng hai mày vẫn cau lại.
Hoàng hậu thấy thế, hơi suy nghĩ, hỏi: "Bệ hạ còn lo lắng khác?"
Hoàng đế đứng dậy, đi hai bước, mở miệng nói: "Quả thực trẫm có chuyện lo lắng."
Nói xong, hoàng đế đến trước thạch bình phong trong Tĩnh Tư điện, phất ống tay áo, một luồng bạch khí từ trong tay hoàng đến bắn ra, đánh vào thạch bình phong. Bình phong kia loé lên ánh trắng, từ từ xuất hiện đồ án cửu đỉnh. Nhưng mà trong đó có lục đỉnh đầy bạch quang, đỉnh thứ bảy chỉ có một phần ba bạch quang, còn lại hai đỉnh đều tối tăm.
"Bệ hạ!" Hoàng hậu giật mình đứng dậy.
Bức tường quốc vận này chính là chí bảo Đại Huyền, có thể chiếu rõ khí vận của Đại Huyền.
"Cửu đỉnh thịnh thế, bát đỉnh hoàng triều, thất đỉnh cường quốc!" Hoàng đế nhìn bức tường quốc vận trước mắt, nhẹ giọng nói, "Năm đó Lân Hoàng tại vị, khí vận ngập cửu đỉnh, yêu không dám xưng vương, vạn tộc triều bái. Kỳ hoàng băng hà, mất nhị đỉnh khí vận; tiên đế kế vị, chăm lo quản lý, năm lần phạt Bắc, ba lần chinh Nam, đánh Man tộc không dám vọng Nam, yêu tộc không dám thượng Bắc, cuối cùng cũng ngưng tụ được một đỉnh khí vận. . ."
"Đến lúc trẫm kế vị, cẩn trọng bốn mươi năm, lại chỉ còn lục đỉnh nửa khí vận, miễn cưỡng duy trì thái bình. Nếu khí vận lại giảm, vậy thì đất nước liền lâm nguy."
Hoàng hậu đi đến bên cạnh hoàng thượng, vươn tay nắm chặt tay đối phương, nhẹ nhàng nói: "Tiên đế phạt Bắc chinh Nam, vốn dĩ tiêu hao quốc vận triều ta, lại đột nhiên băng hà tổn hại đến căn cơ khí vận. Về sau Tam vương đoạt vị, Hoắc tướng loạn quyền, thiên hạ này lại loạn mười năm. Ta nghe phụ thân nói, lúc bệ hạ lên ngôi, quốc vận chỉ còn tứ đỉnh, khi đó đất nước bấp bênh. Là bệ hạ bình định lập lại trật tự, mấy chục năm như một ngày, cần cù chính sự, lúc này mới có thể đưa Đại Huyền từ tứ đỉnh nguy hiểm trùng trùng thành ngũ đỉnh hạ quốc, lại từ ngũ đỉnh hạ quốc thành lục đỉnh thái bình. Trong mắt thần thiếp, bệ hạ không hề thua kém Lân hoàng!"
Lời nói chân thành của hoàng hậu khiến hoàng đế cảm động, lắc đầu nói: "Trẫm không hùng tài đại lược như Lân hoàng, cũng không hào khí vượt mây như tiên đế, chỉ có hai chữ cần cù, miễn cưỡng làm một hoàng đế bảo thủ. Trẫm chỉ lo lắng hoàng nhi. . ."
Sắc mặt của hoàng hậu nghiêm túc, nghĩ đến vị thái tử khiến người khác đau đầu kia, vội vàng giải thích: "Hoàng nhi gần đây cũng rất cố gắng. . ."
Hoàng đế xua tay, nâng hoàng hậu dậy, nói: "Trẫm cũng không trách hắn. Chỉ là nếu như trẫm băng hà, khí vận rung chuyển, nếu hoàng tộc có thêm một viên Văn Tâm trấn giữ, khí vận có thể ổn định hơn. Đây cũng là tư tâm của trẫm."
Hoàng hậu giật mình, vội vàng nói: "Bệ hạ thiên thu cường thịnh, tuyệt đối không thể nói những lời xúi quẩy này nữa."
"Đế vương tự có số trời." Hoàng đế thờ ơ nói, "Nếu như ngày ấy đến, Văn Tâm chỉ là hỗ trợ, thật sự có thể dựa vào, vẫn là những vị trọng thần kia."
Nói xong, Hoàng đế lại nhìn bức tường quốc vận: "Khí vận có thể nhiều thêm một ít, thì tốt. . ."
Hoàng đế vừa dứt lời, Tĩnh Tư điện rơi vào yên tĩnh.
. . .
Đột nhiên giọng nói của đại thái giám Hầu An ở bên ngoài cửa điện vang lên: "Bệ hạ, Văn tướng cầu kiến."
Trong điện truyền ra giọng nói của hoàng hậu: "Bệ hạ mệt, để Văn tướng trở về đi, ngày mai lên triều lại gặp."
Hầu An dường như do dự một lát, lại trả lời: "Văn tướng cố ý dặn dò, có cách làm tăng khí vận vương triều!"
Trong điện truyền ra tiếng bước chân dồn dập, đột nhiên cửa điện bị kéo ra, hoàng đế lao thẳng ra ngoài, hoàng hậu cầm theo một đôi giày chạy theo sau, gọi: "Bệ hạ, giày. . ."