Trần Lạc một lần nữa mở mắt ra, cảm thấy đầu mình choáng váng, rất hiển nhiên đây là di chứng do lúc trước bị đánh. Trần Lạc nằm yên một lúc, sau đó mới đứng dậy quan sát xung quanh.
Khung cảnh khác hoàn toàn so với lần đầu tiên tỉnh dậy trong quan tài, lần này Trần Lạc nằm trên chiếc giường thuê, lụa mỏng màn khép, áo ngủ, gối được thêu bằng gấm, chóp mũi có thể hơi ngửi ra một chút mùi thơm của hoa cỏ. Trần Lạc suy nghĩ, lập tức nhận ra nơi này là khuê phòng của Trần Huyên tỉ tỉ.
Nghiêng đầu, quả nhiên thấy Trần Huyên nằm bên bàn trong phòng đã chìm vào trong giấc ngủ. Trần Lạc nhìn kỹ Trần Huyên, ở trong trí nhớ của tên này, Trần Huyên là một người đàn bà, thủ đoạn tàn nhẫn, đối với hắn cũng không tệ, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều.
Lúc này xem ra, tên này lúc trước chính là óc heo, nếu Trần Huyên đặt ở thế giới trước của mình, đây chính là cấp bậc đại mỹ nữ mười triệu người theo đuổi a.
Quả nhiên, ở trong mắt đệ đệ, tỉ tỉ đều xinh đẹp như hoa.
Làm gì được, giờ cổ thân thể này chính là một đệ đệ.
Trần Lạc thầm thở dài, không làm kinh động Trần Huyên đang ngủ say, mà là hồi tưởng lại những gì xảy ra trong giấc mộng...
Rất hiển nhiên, cảnh trong giấc mộng vừa rồi, chính là ngón tay vàng của mình.
Chính là quyển 《 Chung Quỳ Lược Truyện 》kia!
Nói như vậy cũng không chính xác, nghiêm túc mà nói ngón tay vàng của mình chỉ là tương lai mình sẽ lấy được tất cả mọi bí tịch.
Nói tới đây, thì hắn lại phải hồi tưởng thêm một lần nữa.
Đây là một thế giới tiên hiệp, nhưng khác xa so với thế giới tiên hiệp tu chân luyện khí trên văn học mạng mà kiếp trước Trần Lạc đã đọc, phương thức để đạt được lực lượng của thế giới này là—— đọc sách.
Nghe nói chữ viết của thế giới này hình thành chính là hình chiếu Thiên Địa, những chữ viết như vậy được gọi là "Nhã văn", mà đọc kinh điển do nhã văn sao chép, sẽ có thể có được lực lượng siêu phàm.
Đọc kinh điển Nho Môn, có thể nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí; đọc điển tàng của Đạo Môn, có hình thành tiên thiên nguyên khí; đọc kinh văn của Phật Môn, có thể ngộ ra được luân hồi chân ý.
Như vậy, khai sáng ra Nho Đạo Phật là ba con đường thông thiên tu hành.
Vì vậy thế giới có trình độ văn hóa tương tự Hoa Hạ Đường, Tống này, Nho , Đạo, Phật tam giáo rất hưng thịnh, các loại điển tịch nhiều như cá trên biển, như sao trên trời, nhiều không kể hết, nhiều không đếm xuể.
Nhưng mà!
Điển tịch tuy nhiều, cũng chỉ có điển tịch của tam giáo.
Cái thế giới này không có cái gì Lê Viên hí khúc, Bình Thư thoại bản.
Không có tứ đại danh tác, không có Lâm Xuyên tứ mộng*.
Không có truyền kì về triều đại nhà Đường, không có tiểu thuyết Minh Thanh.
Không có chuyện thần thoại, không có quỷ quái bút ký.
Không có Bồ Tùng Linh, không có Ngô Thừa Ân.
Không có Thang Hiển Tổ, cũng không có Phùng Mộng Long.
Từ góc độ này, đây chính là một sa mạc văn hóa.
Mà Trần Lạc ở trong mộng thấy được, biển hoa của bút sinh hoa trong giấc mộng kia, bao la rộng lớn, toàn bộ đều là những thư tịch không phải của ba nhà Nho, Đạo, Phật.
Thật là một bộ sách ngoại khóa hoàn chỉnh!
"Cũng không biết những thư tịch kia có hiệu quả như thế nào, 《 Chung Quỳ lược truyện 》, trông giống như bắt quỷ đối khẩu chuyên nghiệp, không biết có hiệu nghiệm không?" Nghĩ tới đây, Trần Lạc ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị viết《 Chung Quỳ lược truyện 》ở trong đầu ra thử, lập tức đánh thức Trần Huyên đang ngủ say.
"Tiểu Lạc!" Trần Huyên nhìn thấy Trần Lạc đã tỉnh lại, lập tức nhào lên, ôm chặt lấy Trần Lạc: "Đệ rốt cuộc tỉnh rồi. Đầu có còn đau nữa hay không? Có đói bụng hay không? Có muốn uống nước hay không?"
Trần Lạc được Trần Huyên ôm vào lòng lập tức đỏ mặt, ở kiếp trước, Trần Lạc xem TikTok rất nhiều, người đẹp thấy qua không ít, nhưng tiếp xúc thân mật đây mới là lần đầu tiên. Dù thấy không ít người đẹp, nhưng chân chính tiếp xúc chỉ giới hạn ở bắt tay.
"Còn... tạm được..." Trần Lạc ngập ngừng trả lời.
"Không đúng, sao tim của đệ đập nhanh như vậy?" Trần Huyên nắm lấy cổ tay của Trần Lạc, khẽ cau mày, lại đưa tay sờ lên trán của Trần Lạc: "Trán sao lại nóng như vậy? Đệ chờ chút, tỷ đi bảo quản gia mời thầy lang đến..." Trần Huyên vừa đứng dậy định đi ra ngoài, Trần Lạc vội vàng nắm lấy tay của Trần Huyên nói: "Tỷ, chờ một chút."
Trần Huyên quay đầu, đôi mi thanh tú nhíu lên: "Sao vậy?"
Trần Lạc vội vàng trả lời: "Đệ không sao, chắc do chăn quá dày thôi. Tỷ xem, giờ đã đỡ hơn rồi."
Trần Huyên lại đặt ngón tay lên mạch của Trần Lạc, cảm nhận được mạch đập của Trần Lạc đã khôi phục lại bình thường, lúc này mới gật đầu một cái, nhìn cái chăn nói: "Phòng của đệ lúc trước làm lễ cúng, bây giờ vào ở rất xui xẻo. Tỷ sẽ bảo Tiểu Hoàn đổi cho đệ một cái chăn mỏng hơn."
Trần Lạc gật đầu, Trần Huyên lại quan sát Trần Lạc từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Thấy Trần Huyên đã rời đi, Trần Lạc mới thở dài một hơi, thành thật mà nói, sau này sống chung cùng với mỹ nữ tỷ tỷ, vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước.
Nếu như xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể gánh vác được!
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Lạc, Trần Lạc đi xuống giường, đeo giày sau đó đi tới bàn đọc sách, lấy tờ giấy, chấp bút dính mực, bắt đầu viết 《 Chung Quỳ lược truyện 》, nhờ vào trí nhớ của tên này, Trần Lạc cũng đã hoàn toàn nắm giữ được nhã văn, một tay cầm bút lông viết tiêu chuẩn cũng coi như trên trung bình.
Trần Lạc cầm bút lông, đang muốn hạ bút trên tờ giấy trắng, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng đang ngăn cản mình viết tiếp.
"Đây là... Thiên đạo lực?" Trần Lạc lại bối rối, trong trí nhớ của hắn từng đề cập tới, ở thế giới này muốn viết sách thành hay làm văn, phải phù hợp với thiên đạo chân ý, đây cũng chính là nguyên nhân đọc sách có thể đạt được lực lượng. Nếu không được thiên đạo cho phép, thì không thể nào đặt bút xuống viết. Cũng chính vì vậy, thư tịch mà thế giới này sử dụng "Nhã văn"chỉ có kinh văn của tam giáo.
Cái thiên đạo này, cực kỳ giống với gia trưởng trong nhà—— không cho phép có sách giải trí trong nhà!
Nhưng vào lúc này, Trần Lạc thấy bút trong tay mình vẽ lên tờ giấy trắng hiện ra một biển hoa 《 Chung Quỳ lược truyện 》, chỉ hiện ra một lúc rồi biến mất, nhưng đồng thời, Trần Lạc cũng cảm ứng được thiên đạo chi lực trên người cũng đồng thời biến mất.
"Thì ra là như vậy, chỉ có thư tịch lấy được ở trong biển hoa mộng, mới có thể viết ra ở phương thế giới này, mới được thiên đạo cho phép." Trần Lạc đã hiểu ra, “Nếu giờ ta muốn viết Tây Du ký, cho dù là nói, chắc chắn thiên đạo lực cũng không cho ta mở miệng..."
Nghĩ tới đây, Trần Lạc không trì hoãn thêm nữa, bắt đầu viết ra 《 Chung Quỳ lược truyện 》.
《 Chung Quỳ lược truyện 》 cũng không dài, chỉ mấy trăm chữ mà thôi. Xuất xứ từ《 Lịch đại thần tiên thông giám 》, lại tên 《 Tam giáo đồng nguyên lục 》, chính là tiểu thuyết không căn cứ vào đời nhà Thanh.
"Chung Quỳ, người Thiểm Tây Chung Nam sơn, thuở nhỏ tài hoa xuất chúng... Vì vậy, Đường Huyền Tông lệnh Ngô Đạo Tử vẽ cảnh Chung Quỳ bắt quỷ trong mộng thành một bức họa, treo ở trong cung để trấn tà trừ yêu."
Khi Trần Lạc viết đến chữ cuối cùng, không có gió nhưng tờ giấy kia lại, trôi lơ lửng ở giữa không trung. Tờ giấy kia trong chốc lát phát ra ánh sáng, mà trong ánh sáng đó, một đạo thân ảnh chậm rãi nhô đầu ra từ trong giấy. Chỉ trong thời gian mấy giây, một đại hán xấu xí đã bay ra từ trong tờ giấy, đứng trước mặt Trần Lạc.
Đại hán xấu xí kia thân cao gần hai thước, mặt mũi dữ tợn, mặc triều phục màu đỏ, đầu đội mũ Trạng nguyên. Hắn sắc mặt ngưng trọng, quan sát Trần Lạc trong chốc lát, chắp tay ôm quyền, khom người thi lễ, nói ——
"Chung Quỳ, ra mắt chủ công!"
.
Chú thích:
• Lâm Xuyên tứ mộng: * Tử Tiêu ký (紫箫记): sáng tác khoảng năm 1577, nội dung phản ánh tình hình chính trị đương thời. Mười năm sau đổi tên thành Tử Thoa Ký (紫钗记).
• Mẫu đơn đình (牡丹亭): còn có tên là Hoàn hồn ký (还魂记), sáng tác năm 1598 sau khi từ quan về Lâm Xuyên. Nội dung miêu tả thiếu nữ Đỗ Lệ Nương và thư sinh Liễu Mộng Mai trong mộng gặp gỡ, sau đó Lệ Nương tìm lại giấc mộng không được, ốm tương tư mà chết. Liễu Mộng Mai sau đó đào mộ Lệ Nương lên, Lệ Nương sống lại, cùng Mộng Mai sum vầy hạnh phúc.
• Nam Kha ký (南柯记): sáng tác khoảng năm 1600.
• Hàm Đan ký (邯郸记): sáng tác khoảng năm 1601.
Bốn vở kịch này đều liên quan đến chữ "mộng" nên còn được gọi là Lâm Xuyên tứ mộng hay Ngọc Minh Đường tứ mộng.