• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa gỗ thư phòng rơi trên mặt của Trần Lạc.

Một tiếng kêu như mèo nhỏ vang lên bên tai Trần Lạc, hắn từ từ mở mắt phát hiện bản thân đang nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi một lúc, mà bên cạnh, Tiểu Hoàn cũng đang nằm ngủ ngon lành. Một đường nước bọt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt nộn thịt xuống bàn.

"Khụ khụ. . ." Trần Lạc ho khan hai tiếng, Tiểu Hoàn đột nhiên mở to mắt, liếc nhìn thấy hắn đang nhìn mình, vội vàng muốn đứng lên, lại không nghĩ chân tê rần, mất trọng tâm, trực tiếp ngã vào trong ngực của Trần Lạc.

"Quả nhiên vẫn còn là con nít." Trần Lạc xác nhận một lần nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn ửng hồng, vội vàng vịn bàn đứng vững, sau đó nói: "Thiếu. . . thiếu gia. . . ngài tỉnh rồi? Ta hầu hạ ngài đánh răng rửa mặt!"

Trần Lạc nhận ra Tiểu Hoàn và Trần Bình chỉ gọi hắn là gia chủ trước mặt người ngoài, còn lại vẫn gọi là thiếu gia. Trần Lạc vung tay, hỏi: "Sao ngươi lại ở thư phòng? Tiểu thư đâu?"

Tiểu Hoàn trả lời: "Sáng sớm tiểu thư và Bình thúc đã ra ngoại thành, mấy ngày nay tá điền ở đó đã trốn mất mấy nhà, Bình thúc nói mọi chuyện đã được giải quyết nhưng tiểu thư phải đi an ổn lòng người mới được."

Trần Lạc khẽ nhíu mày: "Hồ đồ, không phải mắt của tiểu thư xảy ra vấn đề sao? Sao không không gọi ta?"

Tiểu Hoàn bĩu môi: "Tiểu thư nói mang theo đấu lạp là được, thiếu gia mệt nhọc cả ngày hôm qua, không cần cực khổ đi chuyến này. . . Bình thúc còn nói thiếu gia đi cũng không có tác dụng bằng tiểu thư!"

Trần Lạc lập tức không muốn nói nữa!

"Được rồi. . . Ngươi lấy giúp ta chậu nước, để ở cửa ra vào là được, ta tự làm. Còn nữa, đồ ăn cứ đưa đến thư phòng, hôm nay ta không ra khỏi phòng!"

Tiểu Hoàn nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần Lạc, sau đó gật đầu, quay người bước ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tiểu thư còn nói thiếu gia thay đổi, không phải vẫn là con mọt sách trước đây sao?"

Nghe Tiểu Hoàn tự lẩm bẩm, Trần Lạc đột nhiên nhớ ra, tên tiền nhiệm cũng giống như vậy, thường xuyên tự giam mình trong thư phòng không tiếp xúc với bất kỳ ai.

"Ngươi cho rằng ta không muốn ra ngoài chơi sao? Nhưng mà nội dung của quyển sách kia khá lớn, cần tăng ca đấy. . ." Trần Lạc than thở trong lòng.

Đuổi Tiểu Hoàn ra, Trần Lạc trải rộng giấy tuyên, chọn một cây bút lông thuận tay, đặt bút lên giấy.

"Hoà phong huân liễu, hương hoa say lòng người, chính là cảnh xuân rực rỡ ở miền Nam. Trên đường lớn thuộc phủ Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến trải đá xanh thẳng tắp dẫn thẳng đến cổng phía Tây. . . Cổng lớn đại trạch sơn son, những chiếc đinh đồng to cỡ chén trà lấp lánh trên cổng. Trên nóc cổng treo một tấm biển sơn đen thiếp vàng, biển đề bốn chữ lớn "Phúc Uy Tiêu Cục", phía dưới là hai chữ nhỏ "Tổng hào". . .

Không sai, thư tịch Hồng trần cảnh mà Trần Lạc rút được trong mộng cảnh hoa lâm chính là《Tiếu Ngạo Giang Hồ》của lão tiên sinh Kim Dung!

《Tiếu Ngạo Giang Hồ》là tác phẩm hiếm hoi không rõ triều đại của lão tiên sinh, kể về đệ tử Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung kinh lịch giang hồ tranh đấu âm mưu quỷ quyệt, cuối cùng ôm được mỹ nhân, thoái ẩn giang hồ. Trong đầu Trần Lạc là phiên bản tương đối kinh điển, ước chừng có gần một trăm vạn chữ. . .

Không biết chép lại bao lâu, Trần Lạc lắc lắc cổ tay mỏi nhừ của mình, mới phát hiện trang giấy tràn ngập nhã văn đã chất dày hơn một ngón tay, định nghỉ ngơi một lát.

Trần Lạc khá mong chờ sau khi viết xong《Tiếu Ngạo Giang Hồ》sẽ triệu hoán được dạng thư linh gì, căn cứ tình huống của Chung Quỳ, khả năng lớn là "Lệnh Hồ Xung", "Nhậm Doanh Doanh" thì cũng có thể chấp nhận, thực sự không được thì "Nhậm Ngã Hành" cũng uy vũ bá khí.

Chỉ là. . .

Một ý nghĩ chợt loé trong đầu của Trần Lạc: "Sẽ không phải triệu hoán ra hai tên thái giám Đông Phương Bất Bại hoặc Nhạc Bất Quần chứ. . . Không không, bọn họ không phải nhân vật chính!" Trần Lạc lắc đầu, ném ý nghĩ ra khỏi đầu.. .

Ngay lúc Trần Lạc đang đau khổ ở thư phòng sao chép《Tiếu Ngạo Giang Hồ》, huyện lệnh Thái Đồng Trần mang theo Lý sư gia cung kính đứng bên ngoài chính đường huyện nha trọn vẹn một canh giờ, thế nhưng cả hai không hề nóng vội, chỉ có Lý sư gia thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời phương xa.

Đột nhiên Lý sư gia hô lên: "Đại nhân, đến rồi. . ."

Thái Đồng Trần nhìn theo ánh mắt của Lý sư gia, hai mắt loé lên tia sáng xanh, trên bầu trời xa xa, một cổ xa xuyên qua mây mù đi nhanh phóng hướng về phía huyện nha. Từ xa có thể thấy thân xe màu đỏ, lọng che màu đen. . .

"Chu phiên tạo cái*!" Lý sư gia giật mình, loại kiểu dáng cổ xa này không phải do công tượng tạo ra mà là quan thuật Đại Huyền phát động khí vận. Thí dụ như Thái Đồng Trần dùng khí vận điều tra, thuộc về quan thuật thất phẩm, cũng là phẩm cấp Huyện lệnh. Mà tạo ra "Chu phiên tạo cái", là quan thuật tam phẩm!

Lý sư gia còn đang nghĩ người đến là vị đại quan nào của triều đình, thì cổ xa kia vượt qua tầm mắt ngay lập tức đáp xuống trước mặt Thái Đồng Trần. Cổ xa hoá thành một luồng khí vận tiêu tan, chỉ thấy một nho sinh trung niên thân cao tám thước, mặt mũi như ngọc, râu dài ba tấc đứng chắp tay, không giận tự uy.

Nhìn thấy người tới, Thái Đồng Trần vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến lên vái chào, giọng nói mang theo quấn quýt: "Học sinh Đồng Trần, tham kiến ân sư!"

Nghe thấy xưng hô của Thái Đồng Trần, Lý sư gia rốt cuộc cũng biết người đến là ai, vội tiến lên thi lễ nói: "Mạt học hậu tiến Lý Như Dạ, tham kiến Nguỵ đại học sĩ!"

Nguỵ Diễm, tự Thiên Nhất, đại nho tam phẩm, đại học sinh của Văn Xương các.

Ngụy Diễm khẽ gật đầu, ôn hòa nói: "Đều miễn lễ, đưa viên Văn Tâm kia cho ta xem. . ."

Lúc này Thái Đồng Trần mới đứng dậy, Lý sư gia nhanh chóng bước tới, hai tay nâng hộp gấm có chứa viên Bất Hủ Văn Tâm đưa cho Nguỵ Diễm. Nguỵ Diễm mở nắp hộp, ánh sáng xanh chói lọi từ trong hộp gấm toả ra tứ phía, ông ta dùng tay vuốt nhẹ, lập tức ánh sáng bị áp chế trong hộp, không còn toả ra ngoài.

Nguỵ Diễm cảm thụ một lát, nói: "Chính khí bên trong có kinh nghĩa ngâm tụng, hẳn là một viên Lập Ngôn Văn Tâm."

Thái Đồng Trần phụ họa gật đầu, nói: "Ân sư có biết là của vị tiền bối nào không?"

"Đi vào rồi nói. . ." Ngụy Diễm nhấc chân đi vào huyện nha, Thái Đồng Trần và Lý sư gia liếc nhau, vội vàng đi theo. . .

. . .

Dâng trà thơm lên, Thái Đồng Trần lui về chỗ ngồi, Nguỵ Diễm nhấp một ngụm trà, rồi nói: "Rạng sáng hôm nay, Thanh Điểu ti nhận được 'Vân trung cẩm thư' của ngươi, biết được chuyện về Văn Tâm kia, Văn Xương các không thể yên tĩnh nổi."

"Văn Xương các kiểm lại tung tích tất cả đại nho trong danh sách, còn dùng khí vận dò xét 1026 viên Bất Hủ Văn Tâm của Đại Huyền triều, phát hiện không có khác thường."

"Dĩ nhiên, viên Văn Tâm này thuộc về một vị ẩn sĩ đại nho."

"Đối với chuyện này, Văn Xương các có ba cách. Một, mang về Văn Xương các, trấn áp văn vận Đại huyền; hai, nhập vào bảo khố của Đại Huyền, ban thưởng thần tử có công; ba, ban thưởng cho thư viện văn phong thịnh nhất! Nhưng đều bị văn tướng không đồng ý!"

Thái Đồng Trần nghi hoặc: "Ý của văn tướng là?"

Nguỵ Diễm nở nụ cười, nói: "Y theo cổ lễ, nếu Văn Tâm đã vô chủ vậy thì để tự chọn chủ!"

Tay cầm chung trà của Lý sư gia run lên, giật mình nhìn Nguỵ Diễm, do dự mở miệng: ""Đây chính là lập ngôn bất hủ văn tâm của đại nho, nhận 'Đạo' cả đời đại nho, chuyện này. . . Triều đình có thể đồng ý sao?"

"Cổ lễ chính là như thế!" Nguỵ Diễm lại nhấp một ngụm trà, nói tiếp, "Văn tương hướng bệ hạ lấy thánh dụ. Theo lễ chế, Văn Tâm này được phát hiện ở huyện Vạn an, nơi này sẽ trở thành chỗ ở cũ của vị đại nho ẩn thế kia. Sau ba ngày, huyện Vạn An tổ chức lễ Văn Tâm chọn chủ. Nếu Văn Tâm không chọn huyện Vạn An, vậy ta sẽ mang nó về văn miếu, để nho sinh trong thiên hạ tự mình tiến cử, để Văn Tâm lựa chọn! Trong lúc này, Đồng Trần, huyện Vạn An tạm thời do ta quản lý!" Nguỵ Diễm càng nói giọng nói ôn hoà cũng dần trở nên nghiêm túc.

"Sau ba ngày sao?" Thái Đồng Trần lẩm bẩm, y xem như hiểu rõ, ân sư lo lắng mình không quản lý được lễ chọn chủ nên mới không tiếc ngàn dặm đích thân tới. . .

. . .

Cùng lúc đó, trong thư phòng Trần phủ.

"Doanh Doanh khóc lóc nói: 'Ngươi càng ngày càng gầy, ta. . . Ta. . . Ta không muốn sống'. Lệnh Hồ Xung nghe thấy lời nói chân thành của nàng, lại thương tâm vô cùng, hắn không khỏi cảm kích, ngực nóng lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, huyết dịch cuộn trào trong cổ họng, liền bất tỉnh nhân sự."

Trần Lạc để bút xuống, duỗi lưng một cái, nhìn xấp giấy đầy nhã văn bên tay trái, không nghĩ tới thân thể này vậy mà có thiên phú "Viết chữ cuồng ma", dùng toàn lực sao chép, tốc độ có thể đuổi kịp máy đánh chữ. . .

"Có lẽ phải mất ba ngày mới viết xong." Trần Lạc ước lượng một chút, "Có điều. . ."

*Chu phiên tạo cái: là loại xe dùng cho quan có chức vị cao trong thời cổ đại, xuất xứ Nam triều – Lương – ‘Tiêu Thái Uý Thượng Tiện Nghi Biểu’: “Chu phiên tạo cái, cổ vô lạm trật.” (Thân đỏ che đen, từ cổ theo đó nhận biết không sai trật tự quan viên)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK