Thì duy tháng chín, tự thuộc tam thu.
Nhiệt độ sáng sớm có chút lành lạnh, lại không cản nổi nhiệt tình của người làm ăn. Trong thành Trung Kinh có 360 phường, mỗi phường đều có hương vị đồ ăn. Một trận gió thổi qua, mùi hồ tiêu của hồ súp cay khiến đầu óc tỉnh táo, mùi thơm từ hạt vừng của bánh nướng nức mũi khiến vị giác tăng cao. Tiệm mì sợi có danh tiếng lâu năm hét lớn "Nhị tế", "Hồng thang", tựa như có thể làm sinh ý thêm phát đạt, các quán nhỏ dựng chảo dầu bên đường cũng không chịu yếu thế, từng phần thức ăn được ướp gia vị hoàn hảo bỏ vào chảo, vang lên tiếng xèo xèo, lăn một vòng đã da vàng giòn xốp. Dãy bên này, một nữ nhân trang điểm mộc mạc mang lên các loại bánh ngọt tinh xảo vô cùng do tự tay làm, chỉ cách có mấy bước là có thể ngửi được hương vị thơm ngọt trong không khí; bên kia, hán tử phóng khoáng vớt một khối thịt heo đã nấu chín từ trong nồi lớn lên, chặt rồi băm nhỏ, rưới một muôi nước sốt tương ớt, dùng bánh mì khẽ quấn, lại dùng lá sen gói, đưa cho người mua. . .
Lúc này, ở tiệm ăn trà lâu bên đường cũng đã treo bảng hiệu, bên trên viết hai chữ lớn thiếp vàng "Tỉnh tảo", tiểu nhị mặt tươi cười đứng trước cửa ra vào, trước mặt dựng bồn nước, nhiệt khí trong chậu bốc lên, y hô lớn một tiếng: "Tỉnh tảo thôi. . ."
Một tiếng này cứ thế mà đánh thức cả Trung Kinh.
"Tỉnh tảo", là tập tục ở Trung Kinh. Phàm là người không vội làm việc sẽ cầm theo một phần đồ ăn nóng mang tới mấy tiệm ăn trà lâu, dùng nước nóng trong chậu rửa mặt, lại chọn một chỗ ngồi xuống, nghe tiên sinh trên đài đọc công báo triều đình, phân tích thế cục hiện thời, cứ thế mà chậm rãi bắt đầu một ngày mới, đây chính là "Tỉnh tảo".
Đại Huyền thời khai quốc có ngôn quan đề xuất, dân chúng thấp cổ bé họng vọng nghị triều chính, thỉnh bỏ "Tỉnh tảo". Thái tổ tức giận, nói người trong thiên hạ lại không biết chuyện của thiên hạ, càng phái thái giám ở Thanh Bổng ti trong cung, do thủ bổng thái giám dẫn đầu vào từng trà lâu tửu quán, đọc tấu chương cho bách tính vào mỗi ngày chỉ trừ chuyện cơ mật cần giải quyết, liên tiếp bảy ngày, này mới khiến ngôn quan ngậm miệng. Từ đó về sau, phàm là người ra ngoài "Tỉnh tảo", đều đắc ý ngẩng đầu, nhếch ngón cai, vô cùng tự hào hô một tiếng "Phụng chỉ tỉnh tảo", vô cùng bá khí.
Nam Uyển Tức ngậm một miếng bánh nướng trong miệng, bước nhanh đi trong đám người. Đêm qua không biết vì sao Tiểu Hà Hương lại giận dỗi, giày vò y cả một đêm, khiến y dậy trễ hơn ba khắc.
Nghĩ đến Tiểu Hà Hương, Nam Uyển Tức lại thầm ôn nhu. Y vạn lần không ngờ, lại tìm được sở yêu cả đời ở chỗ hoa bướm. Nữ tử thanh lâu thì sao, nếu có thể, y ước gì ngày mai lập tức cưới hỏi nàng đàng hoàng, dùng tám đại kiệu đưa vào gia môn.
Chỉ là, giá chuộc thân của Tiểu Hà Hương quá cao.
Nam Uyển Tức tức giận nhai bánh nướng, Nam gia y, lúc khai quốc từng hiển hách một thời, tổ tiên cũng có người là Đại Nho, tiếc rằng đời trước không bằng đời sau, mấy trăm năm truyền thừa xuống, đến thế hệ của y, cuối cùng hồi quang phản chiếu, để y thức tỉnh thiên phú "Đọc hiểu". Đáng tiếc thiên phú của Nam Uyển Tức có hạn, nghiên cứu học vấn hai mươi năm, đành dừng chân tại "Lạc Bút cảnh". Y cho là mình thiếu danh sư dạy bảo, lúc này mới bán sạch gia sản, ngàn dặm đi xa đi tới thành Trung Kinh.
Thế nhưng là Trung Kinh là nơi nào? Ngàn năm cố đô, thủ thiện chi địa. Y không quyền không thế, lại thiên tư thấp kém, tự nhiên ngay cả đường đưa thiệp cũng không tìm được.
Vì kết giao nhân mạch, y liên tiếp tổ chức văn hội, nhưng người tham gia cũng chỉ tương xứng với y, đảo mắt đã nửa năm, chuyện bái sư không tiến triển, tiền tài trên người cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Cuối cùng có người nói có thể giúp y tìm một vị trí sao chép trong Văn Xương các, chỉ là cần rất nhiều tiền bạc. Lúc đó Nam Uyển Tức giống như nắm được cọng rơm cuối cùng, dốc cạn hà bao, cuối cùng lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, bị lừa hết tiền.
Thời điểm mất hết hy vọng, Nam Uyển Tức muốn nhảy sông tự tử, may được Tiểu Hà Hương kéo lại. Vị nữ tử thanh lâu này trước đó mấy lần tham dự văn hội của y, bị cao đàm khoát luận của Nam Uyển Tức mê hoặc.
"Thiếp thân cho rằng, lang quân không giỏi thi từ kinh nghĩa, ngược lại có thể phân tích rõ ràng tình hình chính trị đương thời, công văn khô khan qua miệng lang quân lại sinh động truyền thần, dễ biết dễ hiểu. Lang quân sao không làm chức "Thuyết Văn tiên sinh", có lẽ sẽ lọt vào mắt xanh của quý nhân. Nếu không được, cũng có thể tích luỹ chút tiền tài bên người."
Thuyết Văn tiên sinh, là nghề theo tập tục "Tỉnh tảo" mà ra đời. Bọn họ cầm triều đình công báo, đọc cho khách nhân đến tỉnh tảo, cấp độ cao hơn chút thì có thể phân tích ẩn tình sau công báo, thậm chí dự đoán được hướng đi của chính trị. Có thể mang danh hiệu "Tiên sinh", đủ để chứng minh địa vị cao của nó, thậm chí thỉnh thoảng được quý nhân nhìn trúng, được đề cử vào triều hoặc thu làm phụ tá.
Nam Uyển Tức nghe theo chỉ điểm của Tiểu Hà Hương, quả nhiên tìm được con đường thích hợp cho bản thân, lúc này mới qua nửa năm, danh hiệu "Họa chủy nam sinh" có chút danh tiếng, bây giờ y đã là Thuyết Văn tiên sinh của "Bắc Phong lâu", một trong thập đại tỉnh tảo trà lâu ở Trung Kinh, lương tháng 30 lượng bạc.
Hôm qua liền nghe nói hôm nay có công báo quan trọng, cũng không biết là gì, nhưng đến trễ là tối kỵ của Thuyết Văn tiên sinh. Thế là Nam Uyển Tức lại bước nhanh hơn. . .
. . .
"Chư vị tảo khách, Nam sinh hữu lễ." Gắng sức chạy tới, Nam Uyển Tức rốt cục cũng tới Bắc Phong lâu kịp giờ, tiếp nhận bản sao công báo từ tay chưỡng quỹ, liền vội vàng lên dài.
"Nam tiên sinh, trên đường ta thấy ngươi chạy như điên đến đây, hoá ra đêm qua triền miên với Tiểu Hà Hương, quên canh giờ sao!" Có tảo khách quen thuộc ở phía dưới trên chọc, dẫn tới một trận cười vang.
"Chớ có nói bậy!" Có người phản bác: "Nếu cùng Tiểu Hà Hương triền miên, Nam tiên sinh đã không thể xuống giường, sao lại chạy như điên được. . ."
Đám người kia lại cười to.
Nam Uyển Tức: ( ̄ェ ̄;)
Các hạ, ngươi đang bảo vệ ta sao? Nam Uyển Tức ta trong mắt các ngươi hình như không dùng được nhỉ?
Nam Uyển Tức ho hai tiếng, ra hiệu dưới đài yên lặng.
"Chư vị, chuyện đùa giỡn chút nữa lại nói, chúng ta vẫn nên vào chính đề, nói về công báo hôm nay." Nam Uyển Tức cố gắng bình tĩnh, giơ công báo trong tay lên, chỉ là mới liếc mắt nhìn, trên mặt hiện ra vẻ khó tin, sau đó còn nhìn lại nhiều lần.
Dưới đái có khách không kiên nhẫn, hô: "Nam tiên sinh, sao rồi? Thế là Man tộc xâm lấn sao?"
Lại có người hỏi: "Chẳng lẽ Yêu tộc lại tới tống tiền?"
Nam Uyển Tức vội vàng thu hồi suy nghĩ, buông công báo xuống , trong khoảng thời gian ngắn, y đã ghi nhớ toàn bộ công báo.
"Chư vị yên tâm, Không phải Yêu Man. Hôm nay trong công báo chỉ có một chuyện, bệ hạ Đại Huyền ta sắc phong Trần Lạc Trần Đông Lưu ở Thanh Châu, huyện Vạn An thành Vạn An bá!"
Dưới đài một mảnh xôn xao.
"Trần Lạc? Là ai? Chưa từng nghe đến!"
"Vạn An bá, đây là tước vị thực phong mà? Hiện tại không phải rất kiêng kị phong tước thực quyền sao?"
"Theo tổ chế triều ta, không có công không phong tước. Tên Trần Lạc này có công à?"
"Trần Lạc bao nhiêu tuổi? Là Nho, hay là Đạo?"
Nam Uyển Tức thừa dịp đám người ồn ào, uống một hớp nước trà, đè xuống kinh ngạc trong lòng, dùng tay ra hiệu, dưới đài dần yên tĩnh lại, y tiếp tục nói.
"Trần Lạc mười chín tuổi, hậu nhân trung liệt, viết một thiên kỳ văn《 Chung Quỳ lược truyện 》, niệm ra có tài khu quỷ, người không có thiên phú đọc hiểu, cũng vẫn có thể đọc."
"Toàn văn như sau —— "
. . .
Cùng thời gian đó, tất cả trà lâu trong Trung Kinh, tất cả Thuyết Văn tiên sinh đều chậm rãi đọc《 Chung Quỳ lược truyện 》.
"Chung Quỳ, người núi Chung Nam Thiểm Tây, thuở nhỏ tài hoa xuất chúng. . ."
Cùng lúc đó, Vạn Thắng môn Trung Kinh, một chiếc xe ngựa từ từ đi vào.
Ngồi trong xe ngựa, là Đại Nho Nguỵ Diễm và tân tấn Vạn An bá ——
Trần Lạc!