"Ngay vào lúc này, nghe có người sau lưng lớn tiếng gọi tới: 'Đông Phương huynh đệ, thật là ngươi phái người lùng bắt ta sao?' Người này có thanh âm già nua, nhưng nội lực hùng hậu, một câu nói đi ra ngoài, tiếng vọng lại từ trong đại điện, hết sức uy mãnh, dự đoán người này chính là Phong Lôi đường Đường chủ Đồng Bách Hùng..."
Trần Lạc duỗi người, một ngày, rốt cuộc viết xong một phần ba《Tiếu ngạo giang hồ》, cách thời gian ngưng tụ thư linh《Tiếu ngạo giang hồ》cũng càng gần.
Kỷ Trọng đứng ở bên cạnh Trần Lạc vội vàng đoạt lấy xấp giấy, đọc say sưa, bộ dáng này cực giống lúc mình còn bé đứng ở trước sạp bán sách “coi cọp”.
"Ngươi thật đang canh tác giả chương mới! Dựa theo quy củ của hành tinh xanh, không khen thưởng Hoàng Kim Minh* không được..." Trần Lạc thầm nhủ, nhưng nghĩ đến người ta là cao thủ Thành Thi cảnh cũng bán thân cho mình một năm, trong lòng cũng thăng bằng.
Trong quá trình viết truyện, Trần Huyên kêu hắn đi ra ngoài một chuyến, để cho hắn lộ mặt ở trước mấy chục gia đinh. Trần Lạc cảm thấy Trần Huyên cố ý đề cao uy tín gia chủ của hắn. Hoặc giả là biểu hiện hai ngày này của mình khiến cho Trần Huyên nhìn mình với cặp mắt khác xưa, vả lại đôi mắt của Trần Huyên có vấn đề, có ý muốn chuyển dời quyền quản lý gia đình.
Quả hạnh mà Ngụy Diễm cho cũng không phải không có tác dụng, Trần Huyên sau khi ăn xong có thể cảm nhận được ánh sáng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Man Cốt Đan à..." Trần Lạc trong lòng đau xót, trong thời gian xuyên việt ngắn ngủi, Trần Lạc có thể cảm nhận được Trần Huyên rất yêu thương mình. Mặc dù là do cổ thân thể này, nhưng những tình cảm này đã ghim chặt trong lòng hắn. Nếu không có thuốc chữa trị thì sẽ không nhắc đến chuyện này, nhưng có thuốc lại không kiếm ra được.
"Từ sự tự tin của người xuyên việt mà nói, một viên Man Cốt Đan hẳn là một đĩa đồ ăn!" Trần Lạc nghĩ đến, ngay sau đó đưa tay ra, nơi lòng bàn tay lại ngưng tụ ra một đoàn sương mù bảy sắc.
Trần Lạc nghĩ kỹ lại, dù là Nho, Đạo, Phật đều lấy "Khí" làm căn cơ, sương mù bảy màu của mình chắc cũng là một loại khí, hoặc giả là một con đường tu luyện mới cũng không chừng.
Như vậy mới phù hợp dự tính ngày sau nghịch kích đại đế, hoành đoạn vạn cổ mà.
E hèm, nghĩ nhiều rồi, trước mắt con đường này mình còn không có đầu mối...
Trần Lạc quay đầu lại, thấy Kỷ Trọng đầy phấn chấn xem tiểu thuyết, con ngươi xoay chuyển. Trước không quen mấy Lý sư gia, không tiện hỏi nhiều, hôm nay bên người có một thiên tài Nho gia, vậy cũng phải thăm dò căn nguyên tu hành của Nho gia mới được.
Có câu nói là: Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc*.
...
"Con đường tu hành của Nho gia?" Kỷ Trọng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Lạc: "Công tử trên người không có hạo nhiên chính khí, hỏi cái này làm gì?"
"Bổn công tử định học thông Bách gia, có vấn đề gì không?"
"Ta biết, công tử có phải muốn cho thêm cao nhân Nho gia vào trong câu chuyện này hay không?"
"Ngạch... đúng, có ý nghĩ này."
"Nói đi!"
Kỷ Trọng nhất thời tới hứng thú, nói: "Công tử đã biết những gì? Ta cũng tiện biết nên bắt đầu nói từ đâu."
"Ừ, trước nghe huyện nha Lý sư gia đề cập tới 3 cảnh giới ban đầu, gọi Tự Kiến cảnh, Lạc Bút cảnh, Thành Thi cảnh!"
Kỷ Trọng khẽ cau mày, lắc đầu: "Chuyện này không chính xác."
"Công tử, đường tu hành, có lý thuyết đại tiểu cảnh giới."
"Trong đó đại cảnh giới, là chỉ đột phá sinh mạng hạn chế nguyên bản, đến một tầng thứ sinh mạng khác."
"Mà tiểu cảnh giới, chính là trong quá trình đột phá này, từng bước tiến đều quan trọng."
"Theo ta biết, Nho, Đạo, Phật, bao gồm yêu tộc, tu hành tột cùng là trở thành Thánh Nhân, Thiên Tôn, Phật Đà, Tổ Yêu, mà trước lúc này, đều có tam trọng đại cảnh giới."
"Lấy Nho Môn làm thí dụ, tam trọng đại cảnh giới theo thứ tự là 'Nho Sinh cảnh', 'Phu Tử cảnh', 'Đại Nho cảnh' ..."
"Trong đó trong Nho Sinh cảnh lại chia làm 3 cảnh giới nhỏ, là Tự Kiến cảnh, Lạc Bút cảnh, Thành Thi cảnh. Phàm là Nho gia môn đồ của 3 tiểu cảnh giới, đối ngoại cũng có thể gọi là Nho sinh."
"Nho gia môn đồ tiếp tục tiến lên ở Thành Thi cảnh, tích lũy đầy đủ kiến thưc, thì có thể đột phá đến 'Phu Tử cảnh'. Nho sinh ở cảnh giới này, có thể ở trong óc thấy thư sơn, ngắm học hải!"
Trần Lạc nghi ngờ: "Thư sơn học hải?"
Kỷ Trọng gật đầu: "Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu*. Nho gia là tu hành học vấn, khác với Đạo, Phật, Nho gia chú trọng ôn cố tri tân, cho nên từ Phu Tử cảnh đến Đại Nho cảnh, tu hành thật ra thì chính là quá trình lật thư sơn, vượt học hải. Vì vậy Nho gia môn đồ cũng sẽ tự xưng sơn hải nhân."
"Thư sơn học hải là hình dáng gì?" Trần Lạc hỏi.
Kỷ Trọng lắc đầu: "Ta còn chưa tới cái cảnh giới kia, không nhìn thấy thư sơn học hải, chỉ nghe đồn."
"Thư sơn là một tòa núi lớn do vô số điển tịch hình thành, từ xưa tới nay tất cả các loại điển tịch của Nho Môn tiên hiền cũng có thể tìm được trong thư sơn. Chỉ có học xong một quyển kinh điển, được công nhận là kinh điển, quyển kinh điển kia liền có thể hóa thành một đoạn đường mòn đi lại, chờ đi tới cuối đường mòn, sau đó đọc cuốn sách tiếp theo, tìm một con đường mòn khác. Tuần hoàn qua lại, cho đến vượt thư sơn."
Trần Lạc nghĩ: Đây không phải là Thư viện số trên nền tảng điện toán đám mây sao?
Kỷ Trọng tiếp tục nói: "Sau khi vượt qua thư sơn, có thể nhìn thấy học hải mênh mông. Nho Môn học sinh bước vào học hải, hóa tâm thần thành chu thuyền, lúc này học sinh sẽ cảm thấy mệt mỏi, mê mang, tâm lực tiều tụy, đây cũng là nỗi khổ của người đọc sách."
"Ngồi thuyền đi tới, sẽ có sóng lớn nhào về phía ngươi. Những sóng lớn này đều là nỗi hoang mang trong lòng khi còn học trong thư sơn Sau khi bị sóng cuốn xuống học hải, cần ở trong nỗi đau chết chìm tháo bỏ nghi hoặc, mới có thể lần nữa lên thuyền, tiếp tục đi tới trước."
"Cho đến khi trong lòng không còn nghi hoặc, gió êm sóng lặng, mới có thể thấy được bến của học hải."
"Đây cũng là nhất trọng sơn hải."
"Dưới 'Phu Tử cảnh' có 3 tiểu cảnh giới, chính là tam trọng sơn hải."
"Vượt qua nhất trọng sơn hải, gọi là ‘Khai Mông cảnh', có thể dẫn dắt trẻ thơ, cải thiện đáng kể tỷ lệ thành công của thiên phú ‘đọc hiểu'."
"Vượt qua nhị trọng sơn hải, gọi là 'Khai Hoá cảnh', có thể khai hóa linh trí của chim muông thú vật, thúc đẩy huyết mạch của chim muông thú vật thức tỉnh."
"Vượt qua tam trọng sơn hải, gọi là 'Truyền đạo cảnh', có thể phân giải kinh điển, trình bày hiểu biết của mình. Đó là khởi đầu của việc có thể viết cuốn sách của chính mình."
"Sau Phu Tử cảnh, chính là Đại Nho cảnh. Ta cũng không hiểu, bất quá thư sơn học hải của Đại nho có khác biệt trời vực với thư sơn học hải của Phu tử, trong đó có thể ra đời thần thông khôn lường."
"Đây cũng là con đường tu hành của Nho Môn mà ta hiểu, công tử còn vấn đề gì không?"
Trần Lạc chép chép miệng, con đường tu hành này, nghe có vẻ rất vất vả... Vượt núi băng đèo, băng sông vượt biển, quả nhiên dù ở thế giới nào, đi học đều là gian khổ.
"Hình như không có tính tham khảo gì cả!" Trần Lạc nghĩ, nếu là con đường tu hành của mình cũng thiết kế khó khăn như vậy, thì ước mơ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của phú nhị đại không phải sẽ tan tành sao?
"Hay là suy nghĩ lại một chút..."
...
Trong lúc Trần Lạc cùng Kỷ Trọng tham khảo con đường tu hành của Nho Môn, trên quan đạo cách huyện Vạn An trăm dặm, một thớt tuấn mã toàn thân trắng như tuyết kéo một chiếc xe ngựa đắt tiền đi về phía trước. Điều khiến người ta chú ý chính là trán của con tuấn mã kia, lại có một huyết sắc đường vân nổi bật.
Con ngựa kéo xe, bất ngờ lại là một con yêu thú đạt tới tầng thứ Luyện Huyết!
.Chú thích:
*Hoàng Kim Minh: danh hiệu dành cho người đọc sách bỏ ra nhiều tiền trên các trang thu phí
* Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc: nằm trong bài phát biểu của Tập Cần Bình ngày 1/12/2017, nhấn mạnh việc học hỏi mọi người trên thế giới
* thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu, xuất xứ từ học gia danh tiếng Hàn Dũ, đứng đầu Đường Tống bát đại gia, hàm ý khích lệ mọi người không màng cực khổ đọc nhiều sách, chí có chăm chỉ mới thành công
* ôn cố tri tân
1. (Nghĩa đen) Xem lại cái cũ, biết cái mới.
2. (Nghĩa bóng) Lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết hơn cái mới. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai.