• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh chiều tà rải đầy núi Phù Vân, lúc này cũng chính là canh giờ hấp thu nhật tinh tốt nhất của vài yêu vật. Nếu là đứng ở đằng xa, lờ mờ có thể thấy ánh nắng phân ra ngàn vạn sợi kim tuyến, chiếu vào trong núi Phù Vân, vô cùng đẹp đẽ, đây chính là một trong mười cảnh đẹp của Đại Huyền, gọi là "Phù Vân Lạc Hồng".

Lục Tam Căn, kẻ trên đầu có một đôi sừng lộc, ngáp một cái, cảnh này được gọi là "Phù Vân Lạc Hồng", nhưng trong mắt y, cảnh tượng này còn kém xa cảnh bỏ mì sợi vào nồi. Dù sao đã làm người canh cổng ở Phù Vân phường đã mười năm, đã sớm nhìn chán cảnh tượng này.

Kinh diễm trong mắt của ngươi, nhưng chỉ là thường ngày của người khác.

Lục Tam Căn duỗi lưng, ngẩng đầu nhìn phường môn to lớn, ở trên là ba chữ "Phù Vân phường" móc sắt sơn bạc lốm đốm bạch quang lấp loé, đó là nguyệt hoa sắp xuất hiện, cũng tượng trưng cho Phù Vân phường sắp chính thức tiến vào hắc thị.

Nương tử trong nhà sắp sinh, vốn Lục Tam Căn chỉ làm ca ngày cũng bắt đầu chuyển xuống ca đêm. Cứ ba ngày nhận một ca đêm, đến cuối tháng có thể nhiều thêm 8 lượng bạc. Chờ hài tử sinh ra, cũng tích được trắm lượng bạc, cũng có thể mua chút đan thang ôn hoà bồi bổ thân thể cho hài tử, để con đường tương lai của nó dễ đi hơn.

Sớm biết mở linh trí phải bôn ba vì cuộc sống như vậy, lúc trước chẳng thà làm một con dã thú, ngơ ngơ ngác ngác sống hết một đời thì hơn. . .

Lục Tam Căn nuốt một viên đan dược đề thần để giữ tỉnh táo. Để có được ca đêm này mà y đã đánh một trận với một con dơi yêu, còn bị đánh ngã trên đất nôn mấy ngụm máu, doạ cho đối phương chia cho mình một phần ba, nhưng dù sao cũng không thể làm quá.

Lúc này Lục Tam Căn đột nhiên cảm thấy mặt đất có chấn động nhẹ, vội vàng nằm rạp trên xuống, để tai sát đất, quả nhiên, hình như có một đội nhân mã đang hướng đến Phù Vân phường.

Lục Tam Căn nhanh nhẹn leo lên Liễu Vọng đài, chỉ liếc mắt một cái đã khiến y suýt ngã khỏi đài vì sợ hãi. Chỉ thấy một đội ngũ kéo dài hàng trăm mét đang tiến về phía Phù Vân phường, đại khái không dưới năm sau trăm. Nhìn thấy yêu khí bốc lên của đội ngũ, hiển nhiên có không ít cao thủ.

"Phỉ yêu đột kích?" Lục Tam Căn thầm giật mình, Phù Vân phường nổi danh như vậy, tự nhiên sẽ có không ít người ngấp nghé. Chỉ là trực tiếp tiến công với quy mô như vậy, y vẫn là lần đầu tiên thấy.

Lục Tam Căn tháo Chấn Yêu la trên Liễu Vọng đài xuống, chuẩn bị đánh thì đột nhiên tay bị người khác tóm lấy. Lục Tam Căn quay đầu, phát hiện đó là cấp trên của y, đội trưởng đội tuần tra Hạng Đại Lực của Phù Vân phường.

"Đội. . . đội trưởng, hoá ra ngươi là. . . gian tế?"

Hạng Đại Lực cau mày: "Mẹ nó, nghĩ cái gì thế? Ta là gian tế gì?"

Giờ khắc này, Lục Tam Căn bật khóc nức nở, nhào tới ôm đùi của Hạng Đại Lực: "Đội trưởng, ta không gõ chiêng, cũng không dám phản kháng. Ngươi muốn giết cứ giết. Chỉ là nể tình giao tình của chúng ta nhiều năm, xin ngươi nhất thiết phải bảo vệ nương tử nhà ta, trong bụng nàng còn hài tử. . ."

Hạng Đại Lực trợn trắng mắt, xách Lục Tam Căn lên, chỉ vào đội ngũ kia: "Mở to mắt lộc của ngươi mà nhìn cho rõ, đó là đội ngũ yêu trại ở núi Phù Vân. Kim điêu đang bay kia, cả dã trư mập nữa, còn kia. . . với kia nữa. . . đều là trại chủ của các yêu trại!"

Lục Tam Căn bị Hạng Đại Lực nhắc nhở, dụi dụi con mắt, lại nhìn về phía trước, phát hiện quả nhiên đều là những khuôn mặt quen thuộc, ngượng ngùng nói: "Lúc trước yêu khí quá nặng, không nhìn rõ. . ."

Hạng Đại Lực đá Lục Tam Căn một cước: "Đi, hỏi bọn họ tới làm gì!"

Lục Tam Căn vội vàng đáp rồi bò xuống Liễu Vọng đài.

. . .

Ánh trăng mới lên, đội ngũ yêu quái kia tiến vào Phù Vân phường. Lục Tam Căn ân cần mở đường, trực tiếp dẫn bọn họ tới một nơi hùng vĩ ở phía trước.

Đó là một khu kiến trúc được tạo thành từ tám toà cao lầu cỡ lớn nối liền trước sau, ở giữa xen lẫn vườn hoa và đình đài, ngoài cửa có hai pho tượng Tam Túc Kim Thiền đứng thẳng được rèn từ Động Hải Kim Tinh. Trên bảng hiệu cao viết bốn chữ lớn "Lạc Địa Sinh Tiền", nhưng thứ khiến người ta chú ý chính là bên cạnh bốn chữ là phần kí tên viết "Thanh Vi tặng."

Thanh Vi, là đại thiên sư Long Hổ Huyền Đàn Đạo môn, được xưng là Thanh Vi Đạo quân.

Một thân ảnh từ trong Lạc Địa Sinh Tiền các bước nhanh ra, là một lão giả gầy gò nhìn qua hơn năm mươi tuổi. Lão giả kia đi đường cực nhanh, miệng cũng không ngừng nói: "Ai vậy ai vậy ai vậy, ai mà to gan đến chặn cửa Lạc Địa Sinh Tiền các ta? Để ta xem có mấy cái mạng mà đắc ý. . ."

Lão giả đi ra đại môn, liếc mắt nhìn chúng yêu trại chủ đứng ở đó, chống nạnh mà nói: "Là mấy vị trại chủ sao. . ."

Lúc này từng yêu trại chủ uy phong lẫm liệt cùng nhau khom người cười làm lành, chắp tay ôm quyền, nói: "Hạc chưởng quỹ khách khí, ngài xem chúng ta mang ai tới này. . ."

"Hửm?" Hạc chưởng quỹ nheo mắt: "Các ngươi tìm thấy tiểu chủ tử nhà ta rồi?"

Chúng yêu trại chủ cùng nhau tản ra, để lộ một con đường ở giữa, Hạc chưởng quỹ liếc nhìn, chỉ thấy Tống Thư Hàng nơm nớp lo sợ bò xuống xe, sửa sang quần áo, hai tay ôm quyền, học theo lễ nghi nho sinh bái kiến phu tử, làm nho lễ: "Hậu học Tống Thư Hàng, nghe nói nơi đây có thể cứu chữa tiểu chưởng quỹ nhà ta và yêu sủng của hắn, đặc biết tới cầu y. . ."

Hạc chưởng quỹ lộ vẻ không kiên nhẫn, liếc nhìn chúng trại chủ: "Cái gì? Cầu y? Coi chỗ này của ta là nơi nào? Các ngươi. . ."

Kim điêu yêu hoá thành nam tử mặt sẹo, cười ha hả nói: "Hạc chưởng quỹ, đừng nóng vội, ngài nhìn trên xe đi. . ."

Lúc này Hạc chưởng quỹ mới nhìn xe kéo, mắt dừng lại trên mặt của Trần Lạc: "Đây là. . ."

Đột nhiên, lão nhìn thấy nửa đầu ếch xanh lộ ra trên ngực của Trần Lạc, mắt của Hạc chưởng quỹ mở to, vội vàng lao tới, đẩy Tống Thư Hàng ra, tay run rẩy bế ếch xanh nhỏ lên. Đột nhiên hét thảm một tiếng ——

"A!"

"Tất cả các ngươi không ai được nhúc nhích, ai cử động, ta rút gân lột da ướp. . ."

Sau đó hướng vào lầu các ở trong hét lớn ——

"Chủ tử, tiểu chủ tử xảy ra chuyện rồi. . ."

. . .

Tống Thư Hàng câu nệ ngồi trong sảnh đường, không dám động đậy. Y ngửi trà thơm được dâng lên, liền cảm giác được huyết dịch trong cơ thể có dấu hiệu phát nhiệt, đó là cảm giác bình thường y phải khổ tu ba ngày mới có thể cảm nhận được. Tống Thư Hàng cũng từng thấy chất gỗ của ghế ở chỗ một vị khách hàng, cỡ chừng ngón tay, được vị đó xem như trân bảo mà đeo bên người. Ngài ấy còn nói đó là long huyết mộc lấy long huyết đổ vào. Đương nhiên đó đều là ngoại vật, thứ làm cho y không dám liếc mắt nhìn là hồ nữ hầu hạ bên cạnh. Tống Thư Hàng khai trí nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua hồ nữ xinh đẹp như thế. Y còn mơ hồ cảm giác được tu vi của nàng còn cao hơn mình không ít, thế mà nàng chỉ là một thị nữ được Hạc chưởng quỹ tuỳ tiện gọi đến.

Từ lời của Hạc chưỡng quỹ, Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng biết mình đã cứu được một vị thần tiên như thế nào —— nhân loại kia là bá tước thực phong của Đại Huyền, còn ếch xanh nhỏ thì là đích tôn độc truyền của Kim thiền bà bà, chủ nhân của vùng này.

Chúng yêu hộ tống một đường đều cao hứng bừng bừng mà rời đi, chỉ có y bị điểm tên lưu lại, giờ khắc này trong lòng của Tống Thư Hàng có chút thấp thỏm. Nhưng ngay lúc này, Hạc chưởng quỹ lại đi vào.

Tống Thư Hàng liền vội vàng đứng lên hành lễ, lão đáp lễ rồi nói: "Tống nghĩa sĩ cứ ngồi đi, gia chủ ta đang chữa thương cho quý nhân. Tống nghĩa sĩ có gì cần cứ việc phân phó, cứ coi như nhà mình, chớ có khách khí."

Hạc chưởng quỹ nói xong, lại tiến lên mấy bước, nhỏ giọng: "Bằng hiểu biết của ta đối với gia chủ, Tống nghĩa sĩ hiện muốn ban thưởng gì, Lạc Địa Sinh Tiền các tất nhiên sẽ không để các hạ thất vọng. . ."

"Ban thưởng?" Tống Thư Hàng sững sờ, vô thức liếc nhìn hồ nữ đứng cạnh, vội vàng thu hồi ánh mắt. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK