Nếu như Trần Lạc cảm ứng không sai, vật còn sống chung quanh đây, trừ mình, cũng chỉ có con vật đang đối mặt trước mắt mình——ếch xanh!
Ếch con có kích thước cỡ nắm đấm của trẻ sơ sinh, trên đầu đội một chiếc mũ làm bằng bông hoa, còn có hai nhị hoa rủ xuống, buộc nút ở cằm. Mặc dù mắt to nhưng là một đôi mắt cá chết, nhìn thế nào cũng giống rắm thối, với một chiếc túi nhỏ tinh xảo trên lưng.
Toàn bộ diện mạo trông rất giống nhân vật chính của trò chơi di động Phật giáo nổi tiếng《Travel Frog》trên hành tinh xanh ở kiếp trước, "Ếch con trai" nổi tiếng.
"Là ngươi tấn công ta?" Trần Lạc hỏi, đòn tấn công vừa rồi cũng không có bao nhiêu lực sát thương, chắc có thể đủ để đánh cho con cá ngất xỉu. Trần Lạc bơi lên bờ, đi về phía con ếch con. Con ếch con cũng nhảy một cái tới trước mặt của Trần Lạc.
Một người một ếch cách nhau chỉ một thước, con ếch đột nhiên cúi đầu xuống, chiếc túi nhỏ đeo sau lưng tự động cởi ra, bên trong phun ra một đám mây sương mù, nâng lên con ếch, đem con ếch bày đến cùng Trần Lạc tầm mắt bình đủ vị trí.
Kia con ếch há miệng: "Ếch ộp..."
Chuyện quỷ dị xảy ra. Con ếch chỉ vừa kêu như vậy, nhưng Trần Lạc lại tự dưng hiểu ý của nó.
"Trên người ta có mùi côn trùng?"
"Ếch ộp..."
"Ngươi rất ghét mùi côn trùng, cho nên mới tấn công ta?"
"Ếch ộp..."
"Không cần nói xin lỗi, không sao. Ta vừa mới giết một con trùng yêu, cho nên trên người có thể còn giữ mùi của nó."
Con ếch nghe xong, khẽ gật đầu, học theo con người đứng bằng chân sau, hướng Trần Lạc làm một vái coi như là bồi tội, sau đó khói mù tiêu tán, con ếch nhảy lên rời đi.
Trần Lạc nhìn phương hướng ếch con rời đi, nhún vai, yêu quái mà, không hiếm lạ.
Trần Lạc lần nữa trở lại trong sông, rửa sạch mình mẩy. Hắn ngắm nhìn núi rừng trước mặt, trong lòng có chút do dự. Trong rừng núi có lẽ có rất nhiều yêu quái, tùy tiện đi vào, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nhưng trước mắt, cũng chỉ có một con đường này.
Nếu có một hướng đạo quen thuộc tình huống thì đỡ rồi.
Trần Lạc đang khổ cực suy tư đối sách, bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm thanh thúy ——
"Ếch ộp... (Ủa? Nơi này thật quen thuộc, người này cũng thật quen thuộc!)"
Trần Lạc quay đầu lại, lại thấy được con ếch xanh phiêu lưu ký kia.
"Tại sao lại là ngươi?"
"Ếch ộp... (ta hình như làm rớt đồ, trở lại ngó một cái, gặp lại!)"
Con ếch nhỏ lại nhún nhảy rời đi.
Trần Lạc khẽ cau mày, cảm giác chuyện có chút cổ quái.
Quả nhiên, mười phút sau.
"Ếch ộp... (Ừ? Ta tại sao lại tới đây? Ta đang đi thẳng về phía trước mà... )"
"Ngươi lạc đường sao?"
"Ếch ộp... (nói bậy, bổn đại gia làm sao có thể lạc đường! Gặp lại.)"
Ếch con lần nữa nhảy khỏi mặt đất rời đi.
Lại qua mười phút.
"Ếch ộp... (Á đù!)"
Trần Lạc còn định thuyết phục ếch con trai này làm hướng đạo cho mình, giờ nhìn tình huống... a a.
Trần Lạc nhìn ếch con trai, đi về phía rừng.
...
Trong một toà lầu các nguy nga lộng lẫy, trong nghị sự đường ở tầng chót ngồi đầy người, vô cùng ầm ĩ.
Chính xác mà nói, là ngồi đầy yêu vật hình người.
Có kẻ giữ sừng trâu trên đầu, có kẻ giữ lại đuôi khỉ, có đôi tay là cánh, còn có hai chân là một đôi vuốt nhọn...
Trăm yêu tụ họp!
Cửa Nghị sự đường bị đẩy ra, một âm thanh tính toán vang lên, lũ yêu nghe được thanh âm tính toán này, trong khoảnh khắc an tĩnh lại.
Một bà lão mặt mũi già nua được hai thị nữ xinh đẹp giữ lại đuôi hồ ly đỡ đi vào, bà lão nhìn thì không có gì khác thường, chẳng qua trông to lớn dị thường, cơ thể hoàn toàn không cân xứng với đầu. Dọc đường bà lão đi từ cửa đến chủ tọa, sau lưng đều sẽ có hư ảnh vàng bạc châu báu rơi xuống.
Cho đến khi bà lão ngồi xuống chủ tọa, quét mắt nhìn lũ yêu, chậm rãi mở miệng: "Giải thưởng mà Trấn Huyền Ti treo mọi người đều nhận được chứ..."
Một nữ yêu trên đầu có sừng hươu tiến lên, cúi chào rồi nói: "Thưa bà bà, tất cả yêu trại trên Phù Vân Sơn đều nhận được, đang muốn phái người đi tìm vị tiểu bá tước kia."
Bà lão khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Được. Trấn Huyền Ti treo giải thưởng là 5 viên Nguyệt Hoa Châu, lão thân cho thêm 1 con ngựa, cộng thêm 3 viên Nhật Tinh!"
Lũ yêu ồn ào náo động. Phải biết, yêu tộc tu hành, dựa vào Huyết mạch thuần khiết, nếu như không đi tà đạo, cũng chỉ có thể hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt. Nguyệt Hoa Châu thì khỏi nói, là dùng thủ đoạn đặc biệt ngưng tụ từ ánh trăng, 1 viên có thể chứa lượng Nguyệt Hoa trong một năm, mà Nhật Tinh lại là vật hi hãn, chính là nhật quang tinh hoa do cao nhân thuần phục xong.
Dẫu sao ánh trăng dịu dàng, mà ánh nắng dữ dằn, hiệu quả hấp thu ánh nắng tuy tốt, khó hơn so với hấp thu ánh trăng gấp mấy lần.
"Chẳng qua là, lão thân muốn kính nhờ chư vị một chuyện."
Lũ yêu lần nữa an tĩnh, bà lão là nhân vật thông thiên, còn có chuyện mà nàng không giải quyết được cần lũ yêu đi làm, nhất thời lũ yêu rối rít dựng lỗ tai lên. So với Nhật Tinh Nguyệt Hoa, ân huệ của bà lão hiển nhiên giá trị lớn hơn.
"Độc tôn của lão thân chắc mọi người đều đã gặp, hai ngày trước lại bỏ nhà ra đi. Xin phiền chư vị lúc tìm tiểu bá tước, cũng lưu ý một chút đến tiểu súc sinh nhà lão thân. Một khi gặp phải, đánh ngất xỉu đưa về cho lão thân..."
Lũ yêu đều sửng sốt. Nữ yêu sừng hươu lại tiến lên, dò hỏi: "Bà bà, lúc trước tiểu công tử mỗi lần rời nhà, không phải không đi ra ngoài trăm dặm sao? Lần này có đầu mối gì không ạ?"
Bà lão thở dài: "Lần trước lão thân mua sắm 10 tấm Thiên Lý Tuỳ Phong phù từ chỗ Nguyên Hà chân nhân, tiểu súc sinh kia trộm đi 1 tấm."
Lũ yêu trong lòng đau nhói: Thiên Lý Tuỳ Phong phù!
Nó mặc dù không bằng Đại Na Di phù có thể sử dụng bất cứ lúc nào, phát động cần chút thời gian, nhưng vẫn là một loại bảo vệ tính mạng. Lũ yêu đang ngồi trong các yêu trại có địa vị không thấp, nhưng thường thường cũng cần 2-3 năm bổng lộc mới mua nổi 1 tấm.
Bảo vật như vậy, tiểu công tử lại sử dụng để bỏ nhà ra đi...
Nếu là con cháu của mình, bắt trở lại trực tiếp đánh chết!
"Tiểu súc sinh lấy đi là 1 tấm thứ phẩm, xa xa không đủ để cho nó ẩn độn ngàn dặm, chắc còn ở trong phạm vi Phù Vân Sơn. Làm phiền các vị truyền tin về, lưu ý một chút. Lão thân đa tạ..."
"Bà bà khách khí..." Lũ yêu vội vàng đáp lễ, rối rít lấy ngọc giản truyền tin ra phát đi tin tức cho thủ lãnh yêu trại...
...
- Rắc rắc!
Trần Lạc hái quả dại trên cây cắn một miếng, cắn một cái, có chút chua, nhưng Trần Lạc cũng nhắm mắt nuốt vào. Lúc này Trần Lạc vô cùng nhớ vị thịt...
Trần Lạc quay đầu đi, nhìn ếch con trai cách đó không xa, khẽ cau mày.
"Được rồi, không đến một lạng thịt, không bõ." Trần Lạc gạt bỏ ý định trong đầu. Từ sau khi hắn đi vào rừng rậm, ếch con trai vẫn đi theo phía sau hắn.
Trần Lạc vẫy vẫy tay: "Ếch con, tới..."
"Ếch... (ngươi bảo ta qua thì ta phải qua? Ngươi tới đi!)" Ếch con nhảy lên đi tới trước mặt của Trần Lạc.
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Ếch... (Nhân loại kia, bổn đại gia muốn cùng ngươi làm một khoản giao dịch!)" Ếch con đứng lên, Bắt chéo chân trước, làm động tác ôm ngực.
"Giao dịch gì?"
"Ếch ộp... (ngươi mang bổn đại gia ra khỏi Phù Vân Sơn, bổn đại gia trả tiền cho ngươi, thế nào?)"
Dứt lời, ếch con vừa cúi đầu, trong túi đeo trên lưng bắn ra một đạo ánh sáng, ngừng ở trước mặt của Trần Lạc, lại là một viên trân châu còn to hơn hình thể của ếch con một vòng.
"Ếch ộp... (Đông Hải trân châu nga, giá trị ngàn vàng nga... ) "
Ánh mắt của Trần Lạc chỉ nhìn lướt qua trân châu, liền rơi vào túi đeo lưng của ếch con.
Không gian bảo vật?
Trần Lạc tỉnh bơ nhận lấy trân châu, nói: "Tiểu yêu quái nhà ngươi, không biết đạo lý tài không để lộ ra sao? Không sợ ta đoạt của ngươi sao?"
Ếch con quan sát trên dưới Trần Lạc, lỗ mũi đột nhiên khinh thường "Hừ" một tiếng.
"Ếch ộp... (chỉ dựa vào ngươi? Nếu không ngươi thử một chút!)"
Nhìn điệu bộ như vậy của ếch con, Trần Lạc thầm vui mừng. Điệu bộ của ếch con căn bản không giống như dã yêu trong núi, ngược lại cực kỳ giống công tử ca của yêu tộc hào môn, đang chơi trò phản nghịch.
Thân phận như vậy hợp với không gian trang bị kia, ngược lại là hợp tình hợp lý.
Ngươi nói trên người hắn không có pháp bảo phòng thân, đánh chết Trần Lạc cũng không tin.
Nếu như mang theo nó, lỡ như yêu nữ Liên Ai kia đuổi theo, còn có thể ném ra làm bia đở đạn! Lui vạn bước nói, một chú ếch con không to bằng bàn tay, mang theo cùng đi cũng không mất công, không chừng còn có thể tăng thêm độ thân thiện. Nhìn thế nào cũng không thua thiệt!
Ừ, kế hoạch thông!
"Giao dịch này ta làm!"
...
Cùng lúc đó, ở chỗ Liên Ai, kén tằm màu trắng lơ lửng giữa không trung chỉ còn lại một lớp mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng của Liên Ai bên trong.
Một lát sau, trên kén tằm xuất hiện một vết nứt nhỏ, một cánh tay trắng như ngọc xuyên qua kén tằm, từ bên trong đưa ra ngoài.
Vết nứt của kén tằm mở rộng, một bàn tay khác cũng từ bên trong đưa ra ngoài, khi kéo hai tay về hai hướng thì toàn bộ kén tằm bị xé toạc ra, Liên Ai trần trụi đi ra khỏi kén tằm.
Liên Ai chậm rãi đáp xuống đất, nhẹ nhàng lau chiếc vòng ngọc trong tay, đột nhiên một bộ quần áo bỗng dưng xuất hiện.
Liên Ai hít sâu một hơi, cảm ứng được khí tức truy tung từ trên người Trần Lạc, ánh mắt nhìn về phương hướng Trần Lạc chạy trốn...