Trần Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, bỗng một cơn đau vô cùng kịch liệt ập đến, khiến hắn nhất thời nhịn không được mà đưa tay lên ôm trán.
Một lát sau, cơn đau khủng khiếp kia mới dần dần giảm bớt.
Nhưng cơn đau đó cũng khiến Trần Lạc thật vất vả mới ổn định lại được. Có điều, hắn vừa đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng người ngây ra.
Trên giường của hắn đang nằm một cô gái lộ một nửa thân trên. Nơi đó chỉ còn lại một nửa chiếc áo thun bị xe rách, áo ngực cũng bị kéo phăng đi lộ ra một thân thể trần trụi.
Quần trong và quần ngoài của nửa dưới cũng bị cởi ra, để lộ hoàn toàn thân hình.
Trong lòng Trần Lạc giật thót một cái, bởi vì hắn lập tức nhận ra cô gái đang nằm trên giường chính là cô bạn học nữ mà hắn đã theo đuổi nhiều năm.
Chỉ là, cô nằm trên giường không nhúc nhích, mà càng quỷ dị hơn là hai mắt cô trợn ngược, đang nhìn chằm chằm trần nhà. Trên cổ cô hằn từng vết máu màu đỏ, giống như bị ngón tay bóp vào biến dạng.
“Lê Toa?”
Toàn thân Trần Lạc không kiềm được từng đợt run rẩy. Hắn thử gọi lên cái tên Lê Toa.
Nhưng hiện tại, Lê Toa chẳng có bất kỳ phản ứng hay đáp trả lại. Trần Lạc bèn đưa ngón tay đang run rẩy của mình đặt lên mũi cô thăm dò xem sao.
Hành động thử này của Trần Lạc khiến khuôn mặt của hắn chớp mắt trở nên trắng bệch, bởi vì Lê Toa đã không còn hô hấp.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trần Lạc cố gắng nhớ lại chuyện gì vừa mới xảy ra, rất nhanh hắn nghĩ tới một chuyện.
Vừa rồi, khi trời còn tối, Trần Lạc tận dụng cơ hội ít ỏi gần Lê Toa, cố gắng hôn cô một cái.
Không ngờ, Lê Toa nhạy bén phát hiện ra ý đồ của hắn, thời điểm hắn tiến tới cô nhanh nhẹn tránh qua, tránh lại.
Trần Lạc không thực hiện được ý đồ, chỉ còn cánh xấu hổ nói lời xin lỗi, sau đó định nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của mình, thì đột nhiên mất đi ý thức.
Lúc hắn tỉnh lại, trong phòng đã biến thành hình ảnh trước mặt.
Chẳng lẽ mình làm?
Không, không có khả năng.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, theo bản năng Trần Lạc lập tức gạt phăng kết luận này.
Hắn đối với bản thân mình vẫn vô cùng hiểu rõ.
Trần Lạc với Lê Toa thuộc dạng, có gan nghĩ không có gan làm. Hắn theo đuổi Lê Toa nhiều năm như vậy, nhưng tuyệt đối không dùng loại thủ đoạn này ép buộc Lê Toa.
Với lại, bộ dạng của Lê Toa hiện giờ, giống kiểu tiền dâm hậu sát.
Loại chuyện này, Trần Lạc nghĩ còn không dám nghĩ, chứ đừng nói tới làm.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thời điểm, Trần Lạc còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì, thì bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Nói là đập cửa, nhưng thật chất dựa vào tiếng động có thể nói gần như phá cửa rồi.
“Mở cửa ra.”
“Cảnh sát đây.”
Trần Lạc nghe tới đây thì lập tức bị doạ cho hồn phi phách tán. Hiện tại, hắn nằm trên giường một thi thể cô gái trần chuồng, đã thế bên ngoài còn có cảnh sát gõ cửa.
Kể cả chuyện này hắn có làm hay không, thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đầu óc Trần Lạc trống rỗng, không biết nên làm thế nào bây giờ. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng rầm một cái, cánh cửa đã bị người ta cưỡng ép phá ra.
Một đám cảnh sát nhanh chóng tiến vào trong phòng. Bọn họ nhìn thấy tình huống trong phòng, lập tức có hai cảnh sát lao tới, trực tiếp ấn Trần Lạc xuống dưới đất.
Một tên cảnh sát khác nhìn thấy thi thể trên giường, bỗng sắc mặt trở nên lãnh lẽo, đồng thời nhanh chóng tới bên cạnh giường, để kiểm tra hô hấp và tình trạng mạch đập của Lê Toa.
“Người bị hại đã không còn hô hấp, tim ngừng đập. Xác nhận tử vong.”
Cảnh sát kia nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc, lạnh lùng như băng.
“Đưa về.”
Mặt Trần Lạck trắng bệch như tuyết, giống như một cái xác không hồn, bị hai tên cảnh sát kéo lê khỏi gian phòng.
…
“Tên?”
“Trần, Trần Lạc.”
“Tuổi, quê quán, nghề nghiệp?”
“20, huyện Cảnh, tỉnh Hán Trung, đang là sinh viên năm hai đại học Tài Chính.”
“Cậu và người bị hại có quan hệ thế nào? Quen nhau bao lâu rồi?”
“Tôi, chúng tôi là bạn học từ trường cấp 2, quen nhau đã gần 10 năm.”
“Vì sao giết cô ấy?”
Trần Lạc nghe thấy vậy thì nhất thời giật mình, liên tục không ngừng lắc đầu nói: “Tôi không giết cô ấy! Thật sự không phải tôi.”
Người cảnh sát phụ trách phỏng vấn càng trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên đập bàn một cái, nghiêm nghị quát lớn: “Còn dám nguỵ biện?”
“Người bị hại bị bóp cổ chết, trên cổ cô ấy còn vân tay của cậu. Khắp người cô ấy, nơi nào cũng để lại dấu vân tay.”
“Trong cơ thể cô ấy có tinh dịch của cậu, cộng thêm mấy vết thương trên người cậu nữa. Chứng cớ rành rành ra đấy.”
“Kể cả cậu không thừa nhận, những chứng cứ này đủ để chúng tôi định tội rồi.”
“Chính sách của nước ta thế nào, cậu cần phải hiểu cho rõ. Tôi khuyên cậu nên thành thật một chút, kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi ra.”
Trần Lạc nghe được những câu này, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, thân thể không tự chủ được mà run lên, càng hoảng hốt lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào. Đồng chí cảnh sát, thật sự cái gì tôi cũng không làm.”
Một người cảnh sát trung niên khác cũng tham gia phỏng vấn, bèn nhíu mày nhìn phản ứng của Trần Lạc. Gã nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Tại sao hôm nay, người bị hại có mặt trong nhà cậu?”
Trần Lạc nghe được câu hỏi này, giống như bản thân nhớ ra chuyện gì đó, lập tức trả lời: “Cô, cô ấy nói mình vừa bị người ta lừa sạch tiền, đã thế còn cãi nhau với cha mẹ, nên bỏ ra ra đi. Bản thân cô ấy không biết phải đi đâu, nên gọi cho tôi.”
“Người bị hại trốn nhà ra đi tại sao liên lạc với cậu? Hai người có quan hệ yêu đương sao?”
Trần Lạc lắc đầu: “Không phải, nhưng mấy năm nay tôi liên tục theo đuổi cô ấy. Cho nên cô ấy vừa gặp khó khăn đã nhớ đến tôi.”
Người cảnh sát trẻ tuổi trong phòng thẩm vấn lạnh lùng quát to: “Cho nên, bởi vì cậu luôn muốn mà không được, lợi dụng cơ hội người bị hại chủ động liên hệ mà giậu đổ bìm leo. Thời điểm đêm tối máu nóng của cậu nổi lên, làm ra hành động tiền dâm hậu sát?”
“Không phải, thật sự không phải như thế.”
Trần Lạc đã đến bờ vực muốn khóc thật to: “Lúc đó, bản thân tôi thực sự muốn gần gũi Lê Toa, nhưng cô ấy vẫn luôn né tránh. Cuối cùng, tôi, tôi bỗng nhiên bị mất đi ý thức, sau đó không còn nhớ rõ bất kỳ điều gì nữa.”
“Chờ khi bản thân tỉnh lại, Lê Toa đã như vậy. Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi.”
Hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Trần Lạc, ánh mắt đã giống như nhìn một tên ngốc.
Loại lý do buồn cười này, coi như dùng để lừa một thằng ngu cũng không lừa nổi, vậy mà còn muốn dùng nó để lừa bọn họ.
“Cậu định dụng lý do này để giải thích trên toà, để biện hộ cho bản thân? Cậu cảm thất thẩm phán sẽ tin? Hay người thân người bị hại sẽ tin?”
Nhất thời, Trần Lạc chẳng biết trả lời thế nào. Tại vì có quá nhiều chứng cứ chống lại mình. Nếu hắn dùng lý do này giải thích, chẳng khác gì phần tử ngoan cố chống đối, căn bản sẽ chẳng có ai tin.
Nói thật, nếu những chứng cứ cảnh sát vừa đưa là là thật, đến cả Trần Lạc cũng nghi ngờ phải chăng lúc mình mất đi ý thức, đã làm những việc cầm thú kia với Lê Toa hay không?
Nhưng, giờ này phút này, dù Trần Lạc có nghĩ ngợi nát óc cũng không tài nào nhớ nổi chuyện gì xảy ra sau khi mình ngất đi.
Vì vậy, hắn chẳng biết biện minh cho mình cách nào. Trần Lạc há to miệng, nhưng một chữ cũng không cách nào thốt ra.
Người cảnh sát trung niên thấy Trần Lạc không nói nên lời, thì lạnh lùng nói: “Cậu kể lại mối quan hệ với người bị hại, cùng cần thận nói ra toàn bộ câu chuyện xảy ra tối nay một lần.”
“Vâng, vâng.”
Lúc này, Trần Lạc chẳng biết nói gì, nhưng nghe được câu hỏi của người cảnh sát trung niên, bản thân cô gắng ép mình trấn định lại.
Trần Lạc suy nghĩ, sắp sếp lại từ ngữ, rồi mới mở miệng nói.