Trần Lạc suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên mở miệng nói: “Không, tôi lại cảm thấy có thể chờ, nhìn xem Dịch Thắng Thiên có thể điều tra ra được thứ gì từ trong hội sở Chí Tôn không đã. Nếu Lý Thành Bân thực sự có tật giật mình che giấu một ít chứng cứ, vừa hay có thể giao chứng cứ cho nhà họ Chu. Dù sao trước đó gã ta cũng đã có thù oán với nhà họ Chu, bây giờ Chu Thính Tuyết vẫn chưa xuất hiện, đến lúc đó hai nhà Chu Trịnh chắc chắn sẽ có rằng chuyện này là do Lý Thành Bân làm, sẽ bắt người và ép hỏi gã ta tung tích của Chu Thính Tuyết. Chúng ta chỉ cần mượn đao giết người là được, không cần phải quan tâm xem rốt cuộc Chu Thính Tuyết biến mất như thế nào và tại sao lại muốn biến mất.”
Sát thủ im lặng trong chốc lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Khả năng giác ngộ của cậu rất cao.”
Trần Lạc sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của sát thủ.
Hắn ta đang nói mình học hỏi rất nhanh, thậm chí không cần nhắc nhở đã biết cách nên mượn dao giết người như thế nào.
“Có vẻ như chúng ta trời sinh rất thích hợp để ngấm ngầm giở mưu ma chước quỷ.”
Trần Lạc thở dài một tiếng, sau một thời gian được sát thủ dẫn dắt, lúc nãy hắn gần như là theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến chiêu thức này.
“Đối phó với loại cặn bã như Lý Thành Bân thì phải lấy độc trị độc, nếu không thì làm sao có thể khiến gã vĩnh viễn không thể xoay người được chứ?”
Sát thủ nhàn nhạt nói: “Hơn nữa từ lâu tôi đã nói với cậu rồi, đầu óc của chúng ta vốn dĩ đã vượt trội hơn nhiều so với người bình thường, chỉ cần được khai phá đúng cách thì có thể phát huy được những khả năng tiềm ẩn đó. Đừng bao giờ cảm thấy bất an hay tự trách về khả năng thiên phú của mình.”
Trần Lạc im lặng trong chốc lát, cảm thấy với tính cảnh của hắn hiện tại, những cảm xúc đó hoàn toàn dư thừa.
Hắn nhanh chóng cắt đứt sợi dây bất an trong lòng, lại mở miệng hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Đánh rắn phải đánh dập đầu, trước tiên đối phó với hội sở Chí Tôn trước, sau đó chờ tin tức của Dịch Thắng Thiên.”
Trần Lạc khẽ nhíu mày: “Nếu tôi là Lý Thành Bân, chắc chắn có thể đoán được bước tiếp theo chúng ta sẽ theo dõi chuyện buôn bán ma tuý và mại dâm của gã, đến lúc đó có lẽ gã sẽ phái một lượng lớn người đến nhìn chằm chằm những tụ điểm đó, đặc biệt là những nơi trọng điểm như hội sở Chí Tôn, hơn nữa thủ hạ của gã không cần phải động thủ, chỉ cần nhìn thấy tôi, bọn họ trực tiếp báo cảnh sát là được.”
“Cậu không cảm thấy như vậy sẽ thú vị hơn sao?”
Sát thủ nhàn nhạt mỉm cười nói: “Khi Lý Thành Bân đang cảm thấy an toàn nhất lại đập nát những tụ điểm của gã ta, đùa bỡn gã ta ở trong lòng bàn tay mình, điều này mới dáng một đòn đả kích tâm lý nặng nề nhất với gã.”
Trần Lạc không nói nên lời, rõ ràng tên sát thủ này lại đang muốn đùa với lửa.
“Vậy cậu dự định sẽ làm như thế nào?”
“Cũng giống như lúc nãy, cậu nghĩ cách còn tôi bổ sung.”
Sát thủ nhàn nhạt tiếp tục nói: “Sau này đều sẽ là như thế, cậu chủ đạo, còn tôi chỉ có tác dụng phụ trợ, ngoại trừ những lúc cần thiết ra, tôi sẽ không kiểm soát cơ thể cậu.”
Trần Lạc có thể nghe hiểu, sát thủ đang rất hài lòng với sự trưởng thành trong mấy ngày nay của hắn nên đã quyết định hoàn toàn buông tay, để hắn phụ trách những chuyện phía sau.
Thực ra sau khi biết được những chuyện Lý Thành Bân đã làm, Trần Lạc cũng cảm thấy người này tội đáng chết ngàn lần.
Cho nên hắn vô cùng tán thành những hành động của sát thủ, cũng bằng lòng để hắn ta sử dụng cơ thể của mình để đi làm mấy chuyện này.
Rõ ràng sát thủ cũng đã cảm nhận được suy nghĩ của Trần Lạc, cho nên có ý định trước khi rời đi, hắn ta sẽ tiếp tục mãi giữa hắn.
Dù sao sau khi diệt trừ được Lý Thành Bân, sát thủ cũng sẽ càng ngày càng suy yếu.
Trần Lạc hơi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng mở miệng nói: “Nếu mục tiêu của chúng ta là hội sở Chí Tôn thì hoàn toàn không cần phải phá huỷ tụ điểm này, mà chỉ cần lấy được danh sách các thành viên hội sở từ chỗ của Dịch Thắng Thiên, thông qua cách thức nhắn tin hoặc gọi điện thoại để báo với bọn chúng rằng ở đó có camera theo dõi đã ghi lại những chuyện bọn chúng đã làm ở đó, Lý Thành Bân sẽ sử dụng những thứ này để đe doạ bọn họ khi cần thiết sau này. Sau khi biết chuyện, cho dù những thành viên đó không dám trở mặt với Lý Thành Bân, nhưng chắc chắn cũng không bao giờ tin tưởng gã ta và đi đến hội sở Chí Tôn nữa.”
“Nếu thế thì câu hỏi đặt ra là, bất kể là tin nhắn hay điện thoại, tại sao bọn họ lại tin rằng những gì cậu nói chính là sự thật? Nếu chiêu thức này thực sự hữu dụng, tại sao Dịch Thắng Thiên lại không sử dụng nó.
Sau khi liên tục đặt ra hai câu hỏi, sát thủ lại tiếp tục nói: “Bởi vì cho dù bọn họ tin đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ không dám tuỳ tiện trở mặt với Lý Thành Bân, mà sẽ chọn cách xoa dịu gã ta và nghĩ cách lấy lại video trước. Làm như thế không có chút tác dụng một đòn chí mạng nào, lực sát thương đối với Lý Thành Bân cũng cực kỳ bé nhỏ, ngược lại sẽ rút dây động rừng.”
Trần Lạc khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói: “Vậy trước tiên hãy chờ Dịch Thắng Thiên điều tra rõ chuyện kia, sau đó để ông ta có được danh sách các thành viên, kiểm tra thân phận của những người này rồi hẵng nghĩ cách ra tay. Bây giờ chúng ta có thể giải quyết những câu lạc bộ đêm kia trước…”
“Thôi quên đi, vẫn nên làm theo kế hoạch của tôi thì hơn, nếu đập nát từng tụ điểm một thì thực sự quá chậm, thời gian của tôi rất quý giá, không thể lãng phí nổi.”
Sau khi cắt ngang câu nói của Trần Lạc, sát thủ nhanh chóng mở miệng nói: “Có một cách vừa đơn giản vừa hữu hiệu, có thể đập nát toàn bộ câu lạc bộ đêm và hội sở Chí Tôn kia, hơn nữa sau này sẽ không còn ai dám đến những nơi như vậy nữa.”
Trần Lạc không nhịn được có chút kinh ngạc hỏi: “Cách gì?”
“Chúng ta chỉ cần…”
Khi sát thủ nói ra toàn bộ kế hoạch, Trần Lạc đều choáng váng cả người.
Mặc dù hắn đã từng chứng kiến sát thủ thực hiện không ít những chuyên táo bạo và điên cuồng, nhưng so với kế hoạch này của hắn ta, thực sự chẳng là gì cả.
“Thực sự phải làm như vậy sao?”
“Đương nhiên, nếu tôi đã nói ra thì tôi đã quyết định rồi, nói với cậu chỉ để cậu giúp tôi hoàn thành kế hoạch, với đầu óc của hai chúng ta, đủ để thực hiện toàn bộ kế hoạch một cách kín đáo không kẽ hở.”
Sát thủ nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Đại ca à, bây giờ cậu không phải đang chơi đùa với lửa, mà là chơi với boom đấy, một khi không cẩn thận, chúng ta cũng chơi luôn cả mình.”
“Cậu chỉ cần nói xem nó có hữu ích hay không thôi?”
Trần Lạc im lặng không chốc lát: “Nếu kế hoạch này có thể thành công, thực sự có thể phá huỷ những tụ điểm đó, có lẽ sau này thực sự không còn ai dám đến những nơi này nữa, chỉ e Lý Thành Bân sẽ bị tức chết.”
“Vậy thì không cần phải nhiều lời, nhanh chóng giúp tôi hoàn thiện kế hoạch này đi.”
“Được rồi…”
Lúc này Trần Lạc cũng không còn cách nào tốt hơn nữa, trên thực tế, ngược lại hắn lại cảm nhận được một cảm giác kích thích lạ thường, cả người đều vô thức trở nên hưng phấn.
Trần Lạc cảm thấy cảm xúc này hình như có gì đó không đúng lắm, nếu là trước khi trở thành tội phạm truy nã, có lẽ hắn đã sợ tới mức run rẩy cả người.
Nhưng chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với sát thủ, hắn lại cảm thấy hưng phấn và kích thích với kế hoạch táo bạo này.
Trần Lạc giật mình một cái, nhanh chóng đè nén loại cảm xúc này xuống, tập trung tinh thần bắt đầu thảo luận mỗi một chi tiết cùng với sát thủ để đảm bảo sẽ không xuất hiện bất trắc ngoài ý muốn gì.
Hai người bắt đầu từ buổi chiều, vẫn luôn thảo luận suy đoán đến tận buổi tối, sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, Trần Lạc ăn cơm xong rồi lên giường đi ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, trong đầu Trần Lạc lại xuất hiện không ít ký ức của sát thủ, tất cả đều là những chi tiết cụ thể.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cảnh tưởng hắn bóp cổ Lê Toa, sau đó... cô ta bỗng nhiên xuất hiện ở trong giấc mơ.
Trần Lạc có thể nhớ được biểu cảm đau khổ trên mặt Lê Toa và cả tiếng kêu cứu hoảng hốt kinh hoàng.
Nhưng không hiểu tại sao hắn lại cảm nhận được một cổ khoái chí, một cảm giác sung sướng khi báo được thù lớn.
Ngay cả khi ở trong giấc mơ, Trần Lạc cũng có thể cảm nhận được cảm giác này không đúng lắm, hắn lập tức ý thức được đó là cảm xúc của sát thủ, theo bản năng muốn thoát khỏi giấc mơ này.
Nhưng hắn cố gắng một lúc lâu cũng hoàn toàn không có tác dụng.