“Ha ha, ông chủ nào mà lại hào phóng như vậy?”
Hà Tường bỗng nhiên hơi tò mò mở miệng hỏi.
Thái Hạo Minh không ngờ Hà Tường lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, gã sửng sốt một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng mở miệng nói: “Tường ca, là Lê tổng của công ty máy móc Hợp Lực, trước đó em đã nhắc đến với anh một lần rồi đấy.”
“Vậy sao?”
Giọng điệu Hà Tường có chút nghi hoặc, hình như đang nhớ lại xem rốt cuộc đã từng nghe nói đến người này chưa.
“Thôi quên đi, mặc kệ gã là ai đi nữa, mày cũng hiểu quy củ rồi đấy, nếu gã cần thận thì cứ đưa một bản báo cáo kiểm tra tương thích từ bệnh viện đến, chúng ta tìm cho gã một cái phù hợp là được, không cần phải đến nhà máy.”
Hà Tường cười lạnh một tiếng: “Mày phải hiểu rằng là gã cần nhờ cậy chúng ta, nên nhất định phải dựa theo quy củ của chúng ta mà làm. Nếu không muốn tuân theo nguyên tắc thì để gã tự đến bệnh viện chậm rãi xếp hàng đi.”
Sau khi nói xong, Hà Tường trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không cho Thái Hạo Minh cơ hội mở miệng nói thêm.
Thái Hạo Minh lập tức trợn tròn mắt, gã nơm nớp lo sợ mở miệng nói: “Đại ca, nhà máy thực sự cấm người ngoài và khách hàng đi vào, nếu em tiếp tục gọi điện đến nữa, Tường ca chắc chắn sẽ nghi ngờ, ngài tạm tha cho em một mạng đi!”
Mặc dù lúc nãy Trần Lạc vẫn chưa hiểu “bản thân mình” muốn làm cái gì, nhưng nghe thấy cuộc đối thoại này, hắn có thể mơ hồ đoán được một chút.
Quả thận theo như lời “bản thân mình” nhắc đến rất có khả năng là thận người chứ không phải là những thứ linh tinh như thận heo gì đó.
Bởi vì đám người Thái Hạo Minh chính là xã hội đen, ngay cả súng cũng dám bán.
Hơn nữa, giá cả và danh sách đối xứng của bệnh viện mà bọn họ đề cập đến chỉ có thể là giao dịch cơ quan nội tạng con người, không thể là mua bán thận động vật được.
Đầu óc của Trần Lạc lúc này cũng không đủ dùng, hoàn toàn không thể hiểu rõ rốt cuộc “bản thân mình” đến đây để làm gì.
Lúc mới bắt đầu hắn còn tưởng là mua dâm, nhưng không ngờ giữa chừng lại biến thành mua súng, cuối cùng lại trở thành giết người cướp của.
Bây giờ lại bắt cóc tên Thái Hạo Minh và muốn mua nội tạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Lạc không khỏi càng thêm hoang mang, trên người hắn căn bản không có tiền, cũng không có nhu cầu mua nội tạng.
Như vậy chỉ còn lại một khả năng.
“Bản thân mình” đang đi làm nhiệm vụ!
Ngay từ đầu, có lẽ mục tiêu chính của hắn chính là Hà Tường, còn lý do tại sao hắn lại đến đây trước, chính là vì muốn lấy được vũ khí trong tay Thái Hạo Minh trước.
Hắn muốn giết Hà Tường, còn muốn nhận được một khẩu súng miễn phí từ thủ hạ của gã ta.
“Hự! Khụ!”
Một âm thanh cổ quái vang lên.
Trần Lạc ngạc nhiên nhìn về phía Thái Hạo Minh, lại phát hiện “bản thân mình” đã dùng con dao găm nhanh chóng cắt ngang yết hầu gã.
Hắn ra tay quyết đoán tàn nhẫn, không có chút do dự nào.
Thái Hạo Minh thậm chí còn không thể thốt ra dù một tiếng thảm thiết, cứ thế trực tiếp ngã thẳng xuống đất trong đau đớn.
Trần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cả người cương cứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Bây giờ hắn coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, thứ đang kiểm soát cơ thể mình này tuyệt đối chính là một ác ma giết người không chớp mắt.
Có lẽ trong mắt gã, mạng người không hề đáng giá chút nào, nói giết thì giết.
Nhưng điều càng đáng sợ hơn chính là, bây giờ người này lại đang kiểm soát cơ thể mình, toàn bộ cái nồi này đều do hắn đội!
Trong lòng Trần Lạc nhất thời vừa tức vừa gấp gáp, nếu không phải do người này, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Nhưng hắn lại không thể có bất cứ cách nào với Trần Lạc, điều này khiến cho hắn vừa bất đắc dĩ vừa nghẹn đến cực điểm.
Khi Trần Lạc đang tức giận đến mức không nói được lời nào thì lại nhìn thấy “bản thân mình” đã động thủ.
Hắn đi vào trong toilet, sau khi rửa sạch vết máu trên giường, hắn lại nhặt một cái túi mà thi thể đang nắm trong tay.
Hắn lại đổ toàn bộ đồ đạc trong túi lên trên giường, trên đó xuất hiện một đống đạn dược, băng đạn và ống giảm thanh.
“Bản thân mình” đưa tay ra lắp toàn bộ đạn vào trong băng đạn, dắt sau lưng quần, đồng thời lắp ống giảm thanh vào hai khẩu súng kia.
Ngày sau đó, “bản thân mình” lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng Trần Lạc ớn lạnh, ngay lập tức đoán được “bản thân mình” đang muốn đi đâu.
Lúc đầu người này muốn thông qua Thái Hạo Minh đi vào trong “nhà máy”, việc để gã ta gọi điện thoại cho Hà Minh chỉ là muốn đảm bảo rằng đối phương có đang ở trong nhà máy hay không thôi.
Sau khi Hà Tường vô cùng cẩn thận từ chối, người này ngay lập tức giết Thái Hạo Minh để diệt khẩu, bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là đang định đơn thương độc mã đi vào trong nhà máy.
Trong khoảnh khắc Trần Lạc rời đi, gần như không chút nghĩ ngợi đã kiểm soát cơ thể của mình đi về phía ngoài thôn Long Tân kia.
Ngoài dự đoán chính là, “bản thân mình” cũng không cướp đoạt quyền kiểm soát cơ thể với hắn.
Chỉ là sau khi rời khỏi con hẻm tối kia, trong đầu Trần Lạc xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái.
“Có lẽ bây giờ cảnh sát đã thông qua dãy số mà mình liên lạc với cha mình để truy tìm ra chủ nhân ban đầu của số điện thoại kia. Chỉ cần liên lạc với người này là có thể xác định được rằng điện thoại di động của mình đã bị bỏ lại trong xe điện ngầm. Sau đó kiểm tra camera giám sát trong tàu điện ngậm một chút là cảnh sát đã có thể xác định được vị trí của mình. Mặc dù vào năm 2012, các camera theo dõi trên đường đi không nhiều lắm, lúc mình đến đây cũng đã né tránh hầu hết các camera, đại đa số đều di vào góc chết. Nhưng với tốc độ truy đuổi mình của cảnh sát vào thời điểm này, chắc chắn sẽ triệu tập một lượng lớn nhân lực và tài nguyên, trong khoảng thời gian ngắn nhất phong toả thôn Long Tân. Nói không chừng bây giờ bọn họ đã trên đường đến đây rồi, mình nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt Hà Tường, sau đó rời khỏi rơi này.”
Khi Trần Lạc cảm nhận được suy nghĩ này ở trong đầu, cả người hắn choáng váng, cơ thể cũng cương cứng tại chỗ.
Trần Lạc không phải là kẻ ngốc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã nhận ra rằng ‘bản thân’ cố ý để lại manh mối cho cảnh sát.
“Bản thân mình” biết rõ có lẽ cảnh sát sẽ theo dõi điện thoại di động của cha mẹ, cho nên hắn chạy tới tàu điện ngầm để lấy trộm điện thoại của người khác để gọi điện thoại cho cha mẹ, chính là để cung cấp hành tung cho cảnh sát.
Trong quá trình điều tra những manh mối này có lẽ sẽ gặp một số phiền phức, ví dụ như đã biết chủ nhân của dãy số ban đầu kia là ai, nhưng muốn liên lạc với đối phương không phải là chuyện chỉ trong chốc lát có thể làm được.
Bởi vì sau khi chủ nhận chiếc điện thoại kia bị mất điện thoại di động, chỉ có thể thông qua những cách thức khác như QQ hoặc tìm được địa chỉ của đối phương và tìm đến nhà.
Quá trình này chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Chờ đến khi biết rõ người kia bị mất điện thoại di động ở trên tàu điện ngầm, cảnh sát lại phải kiểm tra lần lượt từng chiếc camera trên tàu điện ngầm, lại tốn không ít thời gian.
Một khi cảnh sát tìm được hắn xuống tàu điện ngầm ở ga tàu, đồng thời truy tìm hướng đi của hắn, cũng mất thời gian.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ điều tra được đến thôn Long Tân.
Lúc nãy Trần Lạc đã tiêu tốn khá nhiều thời gian ở trong nhà nghỉ nhỏ như vậy, nói không chừng cảnh sát thực sự đang trên đường đến đây.
Trần Lạc suy nghĩ cẩn thận, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Người này lúc nãy vừa mới lấy thêm ba mạng người, thế mà còn chủ động dẫn dụ cảnh sát đến đây?
Hắn điên rồi sao?
Nghĩ đến đây, Trần Lạc bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức nhớ lại.
Có lẽ người này đã sớm tính toán được rằng hắn sẽ không phối hợp từ bỏ quyền kiểm soát cơ thể, cho nên mới cố ý để lại manh mối ở trên tàu điện ngầm, để cảnh sát đến đây.
Theo như những gì xuất hiện trong đầu mình, bây giờ lực lượng cảnh sát huy động để bắt hắn chắc chắn là chưa từng có.
Bây giờ nếu lại cướp đoạt quyền kiểm soát cơ thể của hắn, nhất định sẽ chậm trễ thêm một khoảng lớn thời gian.
Một khi cảnh sát đến đây và phong toả khu vực xung quanh, đến lúc đó cho dù hắn muốn chạy cũng không thể chạy được.
Người này đang chơi với lửa, đồng thời cũng muốn dùng cách thức này để buộc hắn giao ra quyền kiểm soát cơ thể khi đang trong hoàn cảnh vô cùng quan trọng.
“Tên nhóc này, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Trần Lạc cũng phát điên lên rồi, loại bị chọc tức đến phát điên.
“Hà Tường nhất định phải chết.”