Trần Lạc dựa vào sức chiến đấu mạnh mẽ được mài giũa trong đấu trường sinh tử, cũng như ý chí và trí lực hơn người của mình, nhanh chóng trở thành sát thủ đứng đầu.
Kể từ khi bước chân vào công việc này, Trần Lạc chưa bao giờ thất bại trong bất cứ nhiệm vụ nào, hơn nữa thủ pháp giết người cũng có vô số, cực kỳ am hiểu thủ những thủ đoạn giết người độc đáo.
Ở trong giới sát thủ, hắn được xưng là “một nhà nghệ thuật”, bởi vì thủ đoạn giết người của hắn giống như ngựa thần lướt gió tung mây, luôn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, có thể nói đó là nghệ thuật.
Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, Trần Lạc đã trở thành một trong những sát thủ hàng đầu của Hắc Ám Chi Mâu.
Trần Lạc cũng kiếm được rất nhiều tiền, một nửa trong số đó đều gửi về nước cho cha mẹ.
Chỉ là hắn nói với cha mẹ rằng mình là một giao dịch viên chứng khoán ở Wall Street, ở đó có mức lương bình quân hàng năm là hai trăm ngàn đô la Mỹ, hơn nữa còn được tăng dần hàng năm.
Những tổ chức sát thủ như Hắc Ám Chi Mâu này không chỉ sở hữu mạng lưới tình báo vô cùng mạnh mẽ và mấy chuyện như giả tạo thân phận này cũng không thành vấn đề.
Những thân phận do bọn họ tạo ra, cho dù thực sự đi đến nơi giao dịch ở nước Mỹ cũng có thể điều tra ra được.
Trần Lạc đầu tiên là gửi cho cha mẹ những bức ảnh làm việc ở Wall Street và logo của công ty, sau đó lại trở về Bằng Thành một chuyến.
Đầu tiên, Trần Lạc đến chỗ ở của Lê Toa, tạo ra một màn “tại nạn bất ngờ” ở đó, gây ra rò rỉ khí gas, giết chết Lê Toa và người đàn ông dầu mỡ đầu trọc đang ngủ trên giường.
Ngay sau đó, hắn đưa cha mẹ đến Mỹ du lịch một chuyến, còn dẫn bọn họ đến gặp cô “bạn gái”
tóc vàng mắt xanh của mình, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng.
Sau đó, mỗi lần Trần Lạc gửi vào tài khoản của cha mẹ khoảng vài triệu tệ, bọn họ cũng không còn ngạc nhiên nữa, chỉ cho rằng công ty của con trai lại gửi tiền thưởng.
Vào năm 2018, Trần Lạc nhận được một nhiệm vụ, mục tiêu là đội trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm của cục cảnh sát Bằng Thành, mà người thuê Hắc Ám Chi Mâu lại là ông chủ Lý Thành Bân của hội Triều Nam.
Trần Lạc nhận được thông tin chi tiết về Nguỵ Tòng Linh, biết được ân oán giữa hai cha con Nguỵ Đình và cả chuyện của Lý Thành Bân.
Sở dĩ Lý Thành Bân muốn tiêu diệt Nguỵ Tòng Linh là bởi vì cô đã theo dõi hội Triều Nam, hơn nữa còn từng bước ép sát, dáng vẻ giống như nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.
Trần Lạc không có hứng thú đối với ân oán của bọn họ, sau khi lập kế hoạch xong xuôi, đang định để Nguỵ Tòng Linh chết bất đắc kỳ tử thì lại nhận được tin dữ rằng bệnh gan của Lý Lam Nguyệt chuyển biến xấu, cần phải thay gan.
Trần Lạc không thể không tạm thời gác lại kế hoạch, quyết định giải quyết nguồn gan của mẹ trước.
Trần Lạc biết dưới trướng của Lý Thành Bân có giao dịch mua bán nội tạng ngầm, nhưng hắn không tiết lộ danh tính của mình, mà nhờ người giới thiệu với Hà Tường để mua gan.
Hà Tường có được tiền, sau khi nhận được tiền đặt cọc của Trần Lạc, gã ta lập tức đi tìm nguồn gan tương thích.
Mặc dù có chợ đen ngầm, nhưng cũng không thể tìm được chỉ trong chốc lát, mà lúc này bệnh tình của Lý Lam Nguyệt đã trở nên nguy kịch, nếu không thay gan thì chắc chắn phải chết.
Sau nhiều lần tăng giá, khi Trần Lạc đã tăng số tiền lên đến mười triệu tệ, phía bên Hà Tường cuối cùng cũng truyền đến tin tốt, bọn họ đã tìm được gan tương thích rồi.
Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng mẹ mình đã được cứu rồi.
Nhưng khi Lý Lam Nguyệt đang ở trong phòng khám ngầm, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật cấy ghép thì biến cố đã xảy ra.
Nguồn gan còn chưa đưa đến thì đã bị lấy đi giữa chừng.
Không có nguồn gan, các bác sĩ trong phòng khám ngầm cũng không có cách nào tiến hành phẫu thuật cấy ghép, đành phải đưa Lý Lam Nguyệt trở lại bệnh viện.
Trên đường đưa trở về, sức khoẻ của Lý Lam Nguyệt không thể chống đỡ được nữa, chết ở trong xe cứu thương.
Trần Lạc tức giận và bi thương đến cực điểm, trực tiếp đi thẳng đến nhà máy cơ thể người, giết sạch đám tiểu đệ của hội Triều Nam ở đó, ngay khi Hà Tường đang định trốn thoát theo con đường bí mật thì đã bị hắn tóm được, ép hỏi nguyên nhân.
Hoá ra là vì ông chủ của tập đoàn Thịnh Hoa cũng cần thay gan, mặc dù ông ta ra giá thấp hơn so với Trần Lạc, nhưng Lâm Khiếu Đường và Lý Thành Bân lại là đồng hương, hơn nữa còn là bạn bè tốt nhiều năm.
Cho nên sau khi phát hiện lá gan kia cũng tương thích với Lâm Khiếu Đường, Lý Thành Bân lập tức ra lệnh cho cấp dưới đưa “thịt heo” đi, thay vào đó là gửi đến cho Lâm Khiếu Đường.
Sau khi biết được chân tướng sự thật, Trần Lạc phẫn nộ giết Hà Tường, sau đó tạo ra một vụ nổ khiến cả nhà Lý Thành Bân lên Tây Thiên.
Ngay sau đó, Trần Lạc đã tìm đến Lâm Khiếu Đường.
Khi cuộc phẫu thuật đang được tiến hành được một nữa thì Trần Lạc lao vào, cướp đoạt lá gan kia, một phát súng giết chết Lâm Khiếu Đường.
Con trai của Lâm Khiếu Đường là Lâm Chiêu Văn đứng bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ghi nhớ lại dáng vẻ của Trần Lạc, sau đó cho người điều tra thân phận của hắn.
Lâm Chiêu Văn đã sử dụng một lượng lớn nguồn tài nguyên, không chỉ điều tra ra thân phận thực sự của Trần Lạc mà còn biết danh tính sát thủ “nghệ thuật gia” của hắn.
Vì thế Lâm Chiêu Văn thuê càng nhiều sát thủ hơn, đồng thời bí mật bắt xóc cha của Trần Lạc là Trần Đông Hưng để bố trí mai phục.
Trần Lạc biết đây là một cái bẫy, nhưng lại không thể không đi đến.
Nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng Lâm Chiêu Văn lại vô cùng tàn nhẫn, cài đặt một quả bom hẹn giờ ở trên người Trần Đông Hưng.
Khi Trần Lạc đã giết sạch đám sát thủ và chuẩn bị đi cứu cha thì quả bom kia lại nổ mạnh.
Hai cha con đồng thời bị mất mạng.
“A!”
Trần Lạc vừa tức giận vừa đau khổ gào rống, bừng tỉnh bật dậy trong giấc ngủ.
Ngay khi Trần Lạc mở mắt ra và nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, hắn nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trời đã sáng, hơn nữa hắn còn nằm trong căn phòng ngủ ở căn hộ bí mật của Hà Tường.
Vẻ mặt của Trần Lạc hơi hoảng hốt, hắn cảm nhận được trên mặt có giọt nước, đưa tay lên chạm vào thì lại phát hiện mình đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.
Trên mặt Trần Lạc lộ ra biểu cảm vô cùng hoang mang và bối rối, những cảnh tượng trong mơ lúc nãy vô cùng chân thật, chân thật đến mức hoàn toàn không giống như đang nằm mơ, mà thực sự giống như đã từng trải qua.
Hắn có thể nhớ rõ đến từng chi tiết về quá trình huấn luyện với các huấn luyện viên chiến đấu ở Thái Lan, có thể nhớ một cách chính xác về tất cả các bộ phận chí mạng trên cơ thể, thậm chí hắn còn biết cách sử dụng súng, còn chắc chắn mình biết nói tiếng Thái, tiếng Mã Lai, tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Trần Lạc giật mình, tầm mắt hắn bỗng nhiên dừng lại ở hai khẩu súng đặt ở trên tủ đầu giường kia.
Hắn đưa tay ra cầm lấy khẩu súng trên tủ đầu giường đến đây, suy nghĩ của hắn chợt khoé lên, lập tức thấy bản thân mình nhanh chóng tháo rời toàn bộ linh kiện của khẩu súng, quá trình này chỉ mất chưa đầy mười giây.
Trần Lạc nhìn một đống linh kiện trên giường, cả người đều sửng sốt, trong lúc nhất thời không thể hiểu được tại sao hắn có thể thuần thục tháo dỡ súng như vậy.
Sau khi sửng sốt trong chốc lát, hắn bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, đưa tay cầm lấy những linh kiện súng ống trên giường.
Lúc này vẫn chỉ dùng chưa đầy mười giây, Trần Lạc đã phát hiện khẩu súng trong tay mình đã được lắp ráp xong?
“Quedemoniosmepasa? (Rốt cuộc mình có chuyện gì thế này?”
Dựa theo ký ức trong đầu, Trần Lạc thử nói ra thứ ngôn ngữ xa lạ này, sau đó ngay lập tức hoá đá.
Bởi vì hắn biết rõ, lúc nãy mình đã nói tiếng Tây Ban Nha.
Trần Lạc chắn chắn rằng mình chưa bao giờ học cách sử dụng súng, cũng chưa từng học tiếng Tây Ban Nha, nhưng tại sao bây giờ lại biết cả hai?
Nhưng Trần Lạc ở trong giấc mơ đó lại có những ký ức liên quan đến việc học súng ống, ngắm bắn và các loại ngôn ngữ.
Trần Lạc trầm tư suy nghĩ một lát, không biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì, cả người bỗng nhiên run rẩy.
“Cậu đi ra cho tôi! Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu là ai?”