• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đầu tiên bước vào cấp 2, Trần Lạc đã quen với Lê Toa, lúc đó vị trí ngồi của hai người là trước sau. Cái vị trí này cứ thế kéo dài tận 3 năm.

Trong suốt thời gian đó, giáo viên chủ nhiệm đã đổi đi đổi lại rất nhiều lần, nhưng thần kỳ thay, dù có thay đổi ra sao, thì ví trí trước sau vẫn như vậy.

Thời điểm đó, Lê Toa xinh đẹp dịu dàng, đáng yêu mà quyến rũ, khiến Trần Lạc mới nhìn qua đã thích. Nhưng hắn chỉ âm thầm yêu thích, cho đến tận bây giờ cũng không dám thổ lộ.

Lớp 11, Trần Lạc giả thành một học sinh trường khác, viết thư tỏ tình với Lê Toa.

Kết quả, Lê Toa hồi âm cự tuyệt Trần Lạc. Nội dung trong thư rất rõ ràng, cô nói thành tích học tập của mình không tốt, ngồi đọc sách không vào được, đã thế điều kiện ra đình không tốt, khả năng phải thôi học.

Mẹ cô ấy đưa ra đề nghị, đưa cô đến Hoàn Thành học thẩm mỹ.

Sau đó, hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau qua QQ, nhưng chẳng thân thiết gì.

Mãi đến khi Trần Lạc thi đại học xong, hắn đến học đại học ở Bằng Thành, rồi mới đi đến thành phố Hoàn Thành gặp Lê Toa.

Thời gian bẵng đi mấy năm không gặp, Lê Toa vẫn xinh như ngày nào, nhưng thiếu đi sự thanh thuần cùng đáng yêu của thời còn đang học, mà thêm vào đó là sự quyến rũ động lòng người.

Khi đó, Trần Lạc kích động đến mụ mị đầu óc, trực tiếp nắm lấy bàn tay Lê Toa dắt đi, còn mạnh mẹ không chịu buông.

Mãi cho đến khi Lê Toa nhân cơ hội qua đường, nói trời nóng quá, hất tay hắn ra.

Ngay lập tức, bầu không khí giữa hai người vô cùng xấu hổ. Nhưng rất nhanh, Lê Toa đã ổn định lại, giả bộ như không có gì xảy ra, tiếp tục dẫn Trần Lạc đi dạo phố.

Từ sau lần gặp mặt đó, tình huống giữa hai người có thể hình dung kiểu ‘liếm chó liếm đến chẳng được mịa gì’.

Kiểu như, thời điểm Lê Toa muốn mua một món gì đó, cô sẽ tìm Trần Lạc trò chuyện, rồi vô tình hay cố ý tiết lộ món đồ đó.

Nói chung, mỗi lần Lê Toa cần tiền, mới trò chuyện thoải mái với Trần Lạc được hai ba câu, sau đó phần lớn thời gian chẳng nhắn nổi một tin nhắn nào.

Hai năm trôi qua, Trần Lạc không định tìm lý do để xin tiền cha mẹ. Nhưng hắn đã mở 7 chiếc thẻ tín dụng, trong đó nợ đâu đó gần 30 nghìn.

Thời điểm năm 2012, 30 nghìn là con số rất đáng kể. Với số tiền đó, ở một thành phố cấp 1 như Bằng Thành, ngay tại trung tâm thành phố cũng đủ sức mua một mét vuông đất.

Nhưng, Trần Lạc cảm nhận rất rõ ràng, khoảng cách giữa mình là Lê Toa ngày càng xa. Cho đến khi, vào ngày lễ tình nhân năm nay, Trần Lạc cầm một bó hoa tươi đến Hoàn Thành, muốn tạo cho Lê Toa cảm giác bất ngờ.

“Xin lỗi cậu, mình đã có bạn trai. Sau này, chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, mình sợ anh ấy hiểu nhầm.”

Thời điểm, Trần Lạc nhận được tin nhắn ngắn đó, cả người giống như bị sét đánh, tâm tình rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Hắn không gửi lại tin nhắn hỏi tại sao, cũng không dây dưa thêm một giây nào nữa, chỉ có điều bản thân đi trên đường cứ ngơ ngơ ngác ngác, chẳng biết có mục đích gì đến tận mấy tiếng đồng hồ.

Cho đến khi, cơ thể mệt không chịu nổi, mới tìm một nhà nghỉ ở ven đường nghỉ ngơi.

Nhưng bản thân khổ không tả được, hắn làm cách nào cũng không thể nhắm mắt.

Sáng sớm hôm sau, Trần Lạc lê thân xác rã rời đứng dậy, định đến bến xe bus để rời xa cái nơi thương tâm này. Bỗng thời điểm, hắn đi qua nhà hàng Mc.Donalds, thì vô tình trông thấy dáng người quen thuộc.

Lê Toa đang dựa vào người một tên con trai, cùng nhau ăn điểm tâm trong nhà hàng.

Lúc đó, nội tâm Trần Lạc có đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, tức giận, khó chịu, đau đớn, không cam lòng…khiến cho đầu óc trống rỗng.

Nhưng, sau khi Trần Lạc bình tĩnh lại, không hề tìm Lê Toa hỏi, mà hắn lựa chọn chạy trối chết.

Sau đó, Trần Lạc quyết định quên cái tên Lê Toa đi, để dồn toàn lực vào học tâm, đồng thời kiếm một công việc làm thêm, mong sao trả hết số tiền nợ.

Mãi đến hôm vừa rồi, Lê Toa bỗng nhiên liên lạc với hắn. Trong điện thoại, cô khóc như mưa, nói mình bị lừa hết tất cả tiền, đã thế còn cãi nhau với bố mẹ một trận, nên bỏ nhà ra đi.

Hiện tại, trên người chẳng còn xu nào, cũng không có chỗ nào để đi. Cô hỏi xem Trần Lạc có thể giúp mình một chút hay không?

Trần Lạc nghe thấy tiếng thút thít của cô, thì trong lòng như bị dao cứa từng nhát một, nên lập tức hỏi Lê Toa đang ở đâu, rồi đi đến Hoàn Thành đón cô về chỗ mình ở Bằng Thành.

Bố mẹ hắn đã biết Lê Toa từ trước, lại thấy cô chủ động tới nhà, tưởng con trai dẫn bạn gái về nhà giới thiệu.

Không ngờ, hai vợ chồng luôn tiết kiệm như bọn họ lại quyết định không nấu cơm ở nhà, mà trực tiếp dẫn Lê Toa tới một nhà hàng sang trọng ăn tối.

Lê Toa cũng thể hiện bản thân vừa dịu dàng vừa lễ phép, khiến cha mẹ Trần Lạc vô cùng hài lòng với cô ‘bạn gái’ này.

Cơm nước xong xuôi, bố mẹ về đến nhà đã vào phòng nghỉ ngơi.

Họ làm vậy một phần vì không muốn làm bóng đèn, một phần khác nữa bởi vì công việc nhất định phải dậy sớm.

Cha Trần Đông Hưng, mẹ Lý Lam Nguyệt, đều chỉ mới tốt nghiệp cấp 2, nên trong nhà sinh sống bằng việc đồng áng.

Mãi đến khi Trần Lạc 10 tuổi, hai người đưa hắn tới nhà bà ngoại, rồi tới Bằng Thành tìm việc làm.

Chỉ có điều, hai người không bằng không cấp, cũng chẳng phải thợ lành nghề. Nên khi hai người đến khu Đông Hoa, Bằng Thành thì luôn ở trong chợ bàn đồ ăn.

Công việc này khá là tự do, nhưng vô cùng vất vả.

Mỗi buổi sáng, từ lúc 2, 3 giờ bọn họ đã phải dậy để chuẩn bị đồ ăn, sau đó ra chợ bày hàng, rồi bận bịu cho đến tận trưa mới có thời gian ăn cơm.

Buổi chiều, rành thì được ngủ chưa một chút, không thì cứ thế cho đến lúc giờ cao điểm qua đi, mới xem như có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cùng lắm chỉ được 2 tiếng xem ti vi, khoảng 8, 9 giờ đã phải đi ngủ.

Cứ như vậy, cha mẹ của hắn duy trì đến nay đã 10 năm, suốt ngày làm việc không ngừng, thậm chí tết hay sau tết càng bận rộn hơn.

Bởi vì, thời điểm đó đồ ăn bán được giá cao, tiền lãi mấy ngày bằng cả tháng bình thường, nên bọn họ tiếc không dám nghỉ ngơi.

Thời điểm, cha mẹ vào phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trần Lạc và Lê Toa ở trong phòng, bầu không khí bỗng chốc mập mờ. Hai người vô cùng xấu hổ, bởi cả hai chẳng biết nói gì.

Trần Lạc đành chăm chú nhìn ti vi, trò chuyện câu được câu không.

Khoảng thời gian đó, Lê Toa không hề giải thích tại sao mình bị lừa, chắc là không muốn nhắc lại.

Cô chỉ nói mình có ý định đến tỉnh Hán Trung. Bởi vì bà chủ cô từng học thẩm mỹ có mở một cửa hàng ở thành phố tỉnh lỵ Giang Thành, cô muốn qua đó tìm nơi nương tựa.

Cô muốn nhờ Trần Lạc giúp mình mua vé xe lửa, với lại cho cô mượn mấy trăm tệ là được rồi.

Vốn dĩ, Trần Lạc muốn thuyết phục Lê Toa tìm việc ở Bằng Thành cũng được. Nhưng cô kiên trì nói mình không muốn gây thêm phiền phức cho hắn, đồng thời quyết định rời xa Giang Thành.

Trần Lạc bất đắc dĩ mua cho Lê Toa một vé xe lửa, rồi đưa hết số tiền trên người mình cho cô.

Hai người cứ như vậy âm thầm chịu đựng, cả hai đều không có ý định đi ngủ.

Trong căn phòng đi thuê tầm 30 mét vuông của nhà Trần Lạc, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Phòng ngủ của Trần Lạc chỉ đủ một cái giường và một cái bàn máy tính, ngay cả cái ghế dựa cũng không tài nào nhét vào nổi, chỉ đành ngồi trên giường sử dụng máy tính. Nên làm gì có cách nào trải đệm ra đất mà nằm.

Trần Lạc nghĩ, hai người cứ ngồi lì như vậy cũng không được, bèn đưa ra ý định đến phòng cha mẹ ngủ. Còn Lê Toa như trút được gánh nặng.

Chỉ là, hai người ngồi khá gần nhau, lại đồng thời cùng đứng dậy, bỗng chốc hai thân thể như dán vào nhau.

Trần Lạc ngửi được mùi thơm trên cơ thể Lê Toa. Không biết tại sao, máu nóng trong người toả ra, khiến hắn muốn hôn một cái.

Nhưng, Lê Toa vẫn luôn cảnh giác, thời điểm hắn định hôn qua thì chớp mắt cô đã né được.

Trần Lạc xấu hổ vô cùng, hận trước mặt không có một cái hố để mình nhảy vào.

Sau đó, hắn vừa kìm nén cảm giác xấu hổ, vừa nói lời xin lỗi, rồi nhanh chóng ‘chạy’ vào phòng. Thì bất ngờ, hắn quỷ dị mất đi ý thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK