“Tại sao Nguỵ Đình không nói rõ chân tướng sự thật cho Nguỵ Tòng Linh biết?”
“Sở dĩ Nguỵ Tòng Linh gia nhập vào đội cảnh sát, là vì từ nhỏ đã coi Nguỵ Đình như một thần tượng mà súng bái, nếu đối lại là cậu, cậu sẽ nói rõ chân tướng sự thật cho con trai mình sao?”
Trong đầu vang lên tiếng hỏi lại nhàn nhạt: “Hơn nữa, Nguỵ Đình cũng hiểu rất rõ tính cách cương trực công chính của con gái, cho dù nói rõ chân tướng sự thật, có lẽ Nguỵ Tòng Linh cũng không thiên vị vì việc tư.”
Trần Lạc cứng họng, nếu hắn là Nguỵ Đình, chỉ e thực sự không có dũng khí nói với Nguỵ Tòng Linh rằng chỉ vì cứu Vu Mẫn nên hắn đã giả vờ như không biết Lý Thành Bân đã giết chết một người vô tội vì mình.
Giữa nhận hối lộ và hại chết người, Nguỵ Đình lựa chọn chỉ để Nguỵ Tòng Linh cho rằng mình tham ô nhận hối lộ.
“Vu Mẫn cũng không biết chuyện này?”
“Lúc Nguỵ Đình lựa chọn hại chết một người để cứu vợ thì ông ta đã lựa chọn một mình gánh chịu hết tất cả mọi chuyện. Ông ta biết rõ những chuẩn mực đạo đức mà mình tuân thủ cả đời đã bị phá vỡ, có lẽ lương tâm sẽ luôn bị cắn rứt bất nan nên đương nhiên không muốn để vợ cũng phải chịu sự giày vò này. Cho nên từ đầu đến cuối, Vu Mẫn chỉ biết đột nhiên có người đến hiến tim cho mình mà không hề hay biết rằng rốt cuộc trái tim kia có nguồn gốc như thế nào. Bây giờ mẹ con các cô ấy đều cho rằng Nguỵ Đình không thể chịu được khi bị Nguỵ Tòng Linh tố giác nên mới tự sát.”
Giọng nói nhàn nhạt trong đầu còn bổ sung thêm: “Thực ra nguyên nhân quan trọng nhất khiến Nguỵ Đình tự sát không phải bởi vì Nguỵ Tòng Linh tố cáo, mà bởi vì lương tâm bị cắn rứt.”
Nghe đến đây, Trần Lạc lại rơi vào im lặng một lần nữa, trong lòng hắn cũng cảm thán không thôi, đồng thời cũng nảy sinh một chút thiện cảm với con người Nguỵ Đình này.
“Nếu Nguỵ Tòng Linh nhìn thấy được sổ sách này, chắc chắn cô ấy sẽ chịu đả kích nặng nề, nhất định sẽ đi điều tra chân tướng sự thật trong đó, chỉ cần hỏi Vu Mẫn thì sẽ biết được chuyện năm xưa là sự thật.”
Nói tới đây, cuối cùng Trần Lạc cũng đã hoàn toàn hiểu được ý định của người này.
“Ngay cả việc cha ruột mình phạm pháp mà Nguỵ Tòng Linh cũng có thể tố cáo được, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, cho dù gặp bất cứ lực cản nào đi nữa cũng sẽ không từ bỏ. Nguỵ Tòng Linh cũng sẽ dựa vào danh sách những người trên đó để dò hỏi từng bước từng bước, điều tra ra từng người một. Lúc đó cho dù không có bằng chứng, cho dù các phương tiện truyền thông không vạch trần, nhưng một khi bị cảnh sát theo dõi, những người trên danh sách đó cũng sẽ ghi hận lên người Lý Thành Bân. Mối quan hệ của bọn họ sẽ tan vỡ và đạt được mục đích làm suy yếu Lý Thành Bân. Hơn nữa, một khi Nguỵ Tòng Linh biết được chân tướng sự thật, cô ấy cũng sẽ bám riết lấy gã ta không muốn tha, có một kẻ thù như vậy, chỉ e Lý Thành Bân cũng sẽ rất đau đầu.”
Khi nghĩ đến chuyện này, ngay cả hắn cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, mưu kế của người này thực sự quá đáng sợ, tính toán mỗi người đến tận xương tuỷ.
Điều càng khiến Trần Lạc ngạc nhiên hơn chính là, tại sao người này có thể biết được bí mật giữa hai cha con Nguỵ Đình, hơn nữa biết rõ từng chi tiết như vậy.
Trừ phi đương sự đích thân nói ra, nếu không đây hoàn toàn không phải là chuyện có thể dựa vào hỏi thăm mà biết được.
“Vẫn chưa hết đâu, tiếp tục đi.”
Nghe đến đây, Trần Lạc cũng sửng sốt một chút, thế mà vẫn còn có…
“Đại ca à, cậu là một người có hàng ngàn con mắt đúng không?”
“Cậu sẽ không ngu ngốc đến mức chỉ chút chuyện này cũng không thể đoán ra được đúng không?”
Giọng nói không đầu không để ý đến Trần Lạc mà hờ hững hỏi ngược lại.
Trần Lạc bị khích bác như vậy, cảm giác không phục trong lòng kia lại lập tức dâng lên.
Hắn lập tức sử dụng toàn bộ trí óc của mình, bắt đầu phân tích xem cuốn sổ này còn có thể đả kích Lý Thành Bân như thế nào.
“Mục đích của cậu bây giờ chính là tìm mọi cách để làm suy yếu thế lực của Lý Thành Bân, nhà máy cơ thể con người và cuốn sổ đã có thể làm suy yếu sức mạnh của gã ta ở bên ngoài ở một mức độ nhất định. Ngoại trừ cái này ra, còn có thể nghĩ cách làm suy yếu hội Triều Nam từ bên trong, mà cuốn sổ này là do Hà Tường lén lút ghi chép lại, Lý Thành Bân cũng không hề hay biết…”
Nói tới đây, cả người Trần Lạc chấn động, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Mẹ kiếp! Không phải cậu muốn vu oan giá hoạ cho cấp dưới của Lý Thành Bân đấy chứ?”
Trần Lạc không chỉ nổi da gà ma còn cảm thấy sởn cả tóc gáy.
“Cậu chỉ cần đặt một phần của cuốn sổ viết tay này vào trong nhà của cấp dưới Lý Thành Bân, sau đó tìm một cửa hàng chuyển phát nhanh gần nhà đối phương, gửi toàn bộ bản gốc cho Nguỵ Tòng Linh, hoặc trực tiếp dùng điện thoại di động chụp ảnh và gửi đến cho Nguỵ Tòng Linh thông qua email nhà riêng của người nọ. Sau đó cậu lại gọi điện thoại liên lạc với Lý Thành Bân và nói rằng bên trong hội Triều Nam của gã có nội gián, người nọ đã nói vị trí của nhà máy cơ thể người, còn trộm cuốn sổ kia giấu ở trong nhà… Chắc chắn lúc này Lý Thành Bân đã biết chuyện nhà máy cơ thể con người bị cảnh sát đột nhập và phong toả, nói không chừng bây giờ đang tức giận đến bùng nổ, sẽ tìm mọi cách tìm ra kẻ đã bán đứng mình. Nếu cậu chủ đọng để lộ tin tức này, bất kể thế nào đi chăng nữa, Lý Thành Bân cũng sẽ phái người đi điều tra, chỉ cần tìm được cuốn sổ này ở trong nhà người nọ, cho dù gã nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được nổi oan. Con người Lý Thành Bân chắc chắn sẽ không thể nói đến chuyện chứng cứ gì đó, có lẽ sẽ trực tiếp xử lý tên cấp dưới mà cậu muốn hãm hại.”
“Ha ha, dù sao tôi cũng là tôi, cho dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thông suốt nhưng đã có thể nghĩ đến mức độ như thế này rồi.”
Đây là lần đầu tiên Trần Lạc nghe thấy tiếng cười của tên nhóc trong cơ thể mình kia, lúc trước hắn ta lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh như băng, gần như không thể cảm nhận được những cảm xúc khác.
“Suy đoán của cậu gần như đang chính xác, chỉ cần hoàn thiện một số chi tiết là được. Ví dụ như người gọi điện thoại cho Lý Thành Bân này không thể là chúng ta được, Lý Thành Bân có thể sống được đến tận bây giờ, ngoại trừ cẩn thận và trận trọng ra, còn có tính đa nghi trời sinh, có một số chuyện, ngay cả con trai ruột thịt của mình gã ta cũng không tin. Nếu có một cuộc điện thoại xa lạ gọi điện thoạt đến nói với gã ta rằng trong hội Triều Nam có gián điệp, hơn nữa còn biết được thân phận của gián điệp, cậu cảm thấy Lý Thành Bân sẽ nghĩ như thế nào?”
Trần Lạc ngay lập tức nhận ra: “Gã ta chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ, cho rằng có người đang hãm hại cấp dưới của mình.”
“Không tồi, cho nên chúng ta phải để Lý Thành Bân đích thân điều tra ra được chuyện này, như vậy gã ta sẽ không nghi ngờ nữa.”
Trần Lạc hơi suy tư một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cậu có ý định làm như thế nào?”
“Chẳng phải lúc nãy cậu đã nói ra đáp án rồi sao?”
Trần Lạc giật mình, nghĩ đến hai phương pháp mà mình đã nói lúc nãy: “Cậu đang nói đến gửi email?”
“Chúng ta chỉ cần gửi một email cho Nguỵ Tòng Linh ở trong ngôi nhà của người kia, cảnh sát có thể tìm được địa chỉ IP thông qua email đó. Nguỵ Tòng Linh đã biết được thật về cái chết của Nguỵ Đình, cậu nói xem cô ấy có đi tìm người kia không?”
Trần Lạc quả thực không nói nên lời, người này rõ ràng đã lợi dùng Nguỵ Tòng Linh đến cực điểm.
Nếu Nguỵ Tòng Linh nhìn thấy cuốn sổ đó, chỉ cần xác nhận với mẹ ruột Vu Mẫn về chuyện thay tim, làm sao có thể không đoán ra được những gì ghi chép trên cuốn sổ chính là sự thật.
Nguỵ Tòng Linh chắc chắn sẽ đi điều tra xem rốt cuộc là người nào đã gửi cuốn sổ này đến cho cô, hơn nữa còn có mục đích gì.
Chỉ cần Nguỵ Tòng Linh có tiếp xúc với người kia, nói không chừng Lý Thành Bân sẽ biết chuyện.
Với những tài nguyên Lý Thành Bân đang nắm trong tay, nếu muốn hỏi xem Nguỵ Tòng Linh đã điều tra ra được cái gì cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Dù sau Nguỵ Tòng Linh cũng phải sử dụng nguồn tài nguyên của cảnh sát để đi điều tra địa chỉ IP của email, vì thế khả năng chuyện này được giữ bí mật cũng không lớn lắm.
Mặc dù quá trình này sẽ vô cùng khó khăn, nhưng càng khó khăn, Lý Thành Bân sẽ càng tin vào những gì mình điều tra ra được.
Trần Lạc thở dài một tiếng, không khỏi cảm thấy có chút thương hại cho người xui xẻo bị hãm hại kia, mặc dù tình cảnh bây giờ của hắn cũng không khá hơn là mấy.
“Cho nên, kẻ xui xẻo mà cậu muốn hãm hại kia là ai?”