“Trần Lạc? Trần Lạc là ai? Tại sao tôi lại phải quen biết cậu?”
Đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói nghi hoặc, còn lộ ra một chút khinh thường từ trên cao nhìn xuống.
Trần Lạc vốn dĩ đã chuẩn bị tốt những gì mình sẽ nói, ngay lập tức nghẹn họng.
Gọi nhầm số rồi sao?
Trong đầu Trần Lạc vừa mới loé lên suy nghĩ này, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy không thể nào.
Với tâm tư kín đáo của sát thủ, không thể nào nhớ nhầm số điện thoại được.
Nếu hắn ta đã rút điện thoại ra, vậy có thể chắc chắn rằng dãy số này có lẽ là của Dịch Thắng Thiên.
Nếu không phải nhầm số, vậy thì câu trả lời kia của Dịch Thắng Thiên có vẻ không thích hợp lắm.
Ánh mắt Trần Lạc loé lên, nhanh chóng nghĩ đến một đáp án, Dịch Thắng Thiên đang diễn kịch.
Bây giờ Trần Lạc đang bị toàn bộ thành phố truy nã, có lẽ tin tức của hắn đã được đưa lên bản tin.
Đừng nói là một ông trùm xã hội đen giống như Dịch Thắng Thiên, mà ngay cả một người bình thường ở Bằng Thành cũng biết diện mạo và tên tuổi của hắn.
Sau khi nghe thấy mình nói ra tên tuổi, người ở đầu dây bên kia điện thoại rõ ràng tạm dừng một chút, điều này chứng tỏ Dịch Thắng Thiên có lẽ đã biết hắn là ai chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng Dịch Thắng Thiên lại giả vờ như không quen biết mình, còn dùng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống này, chỉ có thể chứng minh rằng đối phương đang cố ý.
Người này muốn nắm giữ quyền chủ động.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Lạc cũng không nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào, trực tiếp cúp máy.
“Có lẽ Dịch Thắng Thiên sẽ gọi lại nhanh thôi, tôi sẽ nói cho cậu biết ân oán giữa ông ta và Lý Thành Bân trước.”
Hình như sát thủ rất hài lòng với phản ứng lúc nãy của Trần Lạc, nhanh chóng giải thích đơn giản quá trình kết thù giữa Thắng Minh và Triều Nam một lần.
“Mặc dù mấy năm nay hai người kia vẫn luôn duy trì kiềm chế, nhưng mối thù giết con là mối thù không đội trời chung, không ngừng thuê sát thủ đi ám sát đối phương, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến mấy năm nay Lý Thành Bân rất ít khi rời khỏi sơn trang Long Hồ, bởi vì đó là nơi an toàn nhất, nếu trên đời này có người nào muốn giết chết Lý Thành Bân hơn cả tôi, đó chắc chắn là Dịch Thắng Thiên.”
Sau khi Trần Lạc biết rõ ân oán giữa hai người, quả nhiên đúng như dự đoán của sát thủ, điện thoại nhanh chóng vang lên.
Trần Lạc nhìn dãy số hiện trên màn hình, là Dịch Thắng Thiên gọi đến.
Trần Lạc không có bất cứ do dự nào, lại cúp máy một lần nữa.
Điện thoại lại vang lên.
Trần Lạc lại cúp máy.
Cứ thế sau khi lặp đi lặp lại ba lần, một tin nhắn đã được gửi đến đây.
“Trần huynh đệ, lúc nãy chỉ là đùa giỡn một chút, xin cậu hãy bớt giận, đương nhiên tôi biết được danh tiếng lừng lẫy của cậu rồi. Cậu gọi điện thoại cho tôi chắc chắn là có chuyện muốn tìm tôi giúp đỡ, chi bằng chúng ta tâm sự vui vẻ nhé?”
Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Lạc lập tức biết Dịch Thắng Thiên thực sự hy vọng có thể giết chết được Lý Thành Bân, cũng nhận ra được giá trị của hắn.
Nếu không cũng không thể nào gửi tin nhắn đến đầu hàng sau khi bị từ chối điện thoại hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, Dịch Thắng Thiên lại gọi điện thoại đến đây.
Trần Lạc chờ cho đến khi tiếng chuông sắp hết mới không chút hoang mang bắt máy.
“Trần huynh đệ, xin lỗi, lúc nãy thực sự chỉ là đùa giỡn một chút, anh đây xin lỗi với cậu!”
Trong giọng nói của Dịch Thắng Thiên tràn ngập sự chân thành.
Lúc nãy Trần Lạc đã được nhìn thấy kỹ năng diễn xuất của người này, đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương đang thực sự xin lỗi.
“Dịch đại ca, có lẽ ông đã biết được tình hình của tôi hiện giờ rồi, không cần thiết phải xã giao và thăm dò vô nghĩa đâu, tôi cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa. Mục đích của tôi khi gọi điện thoại cho ông rất đơn giản, tôi muốn một số địa điểm mua bán ma tuý và mại dâm của hội Triều Nam, còn về phần làm gì, có lẽ ông cũng biết rõ. Tôi không phải đang yêu cầu ông giúp đỡ, cùng lắm chỉ có thể coi là giúp đỡ lẫn nhau.”
Nghe vậy, Dịch Thắng Thiên lập tức nở nụ cười: “Trần huynh đệ đây quả nhiên rất thú vị, nhưng mà, tại sao cậu có thể chắc chắn rằng tôi sẽ biết địa điểm mua bán ma tuý và mại dâm của hội Triều Nam?”
“Người hiểu bạn nhất thường là kẻ thù của bạn.”
Trần Lạc nhàn nhạt nói: “Thắng Minh và hội Triệu Nam đã công khai tranh đấu với nhau hơn mười mấy năm trời, nếu Dịch đại ca đây không biết thì chắc có lẽ không ai có thể biết được.”
“Ha ha, cuối cùng tôi cũng đã biết tại sao Trần huynh đệ đây có thể đùa giỡn cảnh sát và hội Triều Nam quay vòng như vậy rồi.”
Dịch Thắng Thiên cười ha ha, bỗng nhiên mở miệng nói: “Trần huynh đệ, cậu có hứng thú làm việc giúp tôi không, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cậu, bất kể là tiền hay là phụ nữ, cậu chỉ cần đưa ra điều kiện.”
Trần Lạc khẽ nhíu mày, hắn thực sự không thể ngờ được rằng con người Dịch Thắng Thiên này lại mặc kệ chuyện của Lý Thành Bân, chạy tới chào mời hắn.
Trần Lạc hơi suy nghĩ một chút, nhưng lại nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi là một tội phạm bị truy nã, Dịch đại ca không sợ liên lụy đến mình sao?”
Dịch Thắng Thiên cười nói: “Cái gọi là nợ nhiều cũng không lo, số người tôi giết và công việc làm ăn buôn bán, cho dù phán mười án tử hình cũng đủ rồi, chứa chấp thêm một tội phạm bị truy nã cũng chẳng sao cả.”
“Không giống nhau, trong tay toi còn có mạng sống của cảnh sát, nếu không bắt được tôi, cảnh sát Bằng Thành chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Dịch Thắng Thiên không hề để ý nói: “Chuyện này thì có gì khó chứ, tôi quen biết với một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ không tồi, đảm bảo có thể thay hình đổi dạng cho Trần huynh đệ đây, cho dù ngang nhiên đi trên đường cũng không ai có thể nhận ra cậu.”
Trần Lạc bỗng nhiên nở nụ cười: “Có lẽ Dịch đại ca đây đã biết chuyện Diêu An Phúc đã bị xử lý, cũng đoán được chuyện này là do tôi làm rồi đúng không? Sau khi nhìn ra được giá trị lợi dụng của tôi nên mới mượn sức tôi như vậy.”
Dịch Thắng Thiên cũng không nhịn được bật cười ha ha một lần nữa, vô cùng dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, đúng là tôi đã nhận được tin tức, Diêu An Phúc bị giết chết trong bãi đậu xe ở sân bay, căn cứ vào điều tra của cảnh sát thì thần thám Nguỵ Tòng Linh của phân cục Đông Dương đã đoán là do cậu làm. Nếu tôi đoán không sai thì việc Diêu An Phúc làm phản và đám người Nghiêm Hổ cầm vũ khí xông vào sơn trang Long Hồ chém Lý Thành Bân giống như những kẻ ngốc đó đều là bút tích của Trần huynh đệ đây, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trần Lạc cũng vô cùng thẳng thắn thừa nhận, dù sao sát thủ cũng dùng chính cơ thể hắn để làm, cho dù hắn phủ nhận cũng không có tác dụng gì cả.
Thực ra lúc nãy Trần Lạc cũng đã đoán được, có lẽ Dịch Thắng Thiên đã biết chuyện của sòng bạc là do hắn, chính xác mà nói là do một tay sát thủ điều khiển, cho nên mới nảy sinh ý định muốn mượn sức.
Dịch Thắng Thiên quả không hổ là lão đại, sau khi phát hiện ra bản lĩnh của sát thủ, lập tức muốn thu nạp người này vào dưới trướng của mình.
“Trần huynh đệ đây thực sự đã làm rất tốt, đầu tiên là nhà máy cơ thể người, sau đó là sòng bạc, trực tiếp chặt đứt hai cánh tay của Lý Thành Bân.”
Dịch Thắng Thiên không nhịn được tán thưởng: “Rất khó có thể tưởng tượng được rằng cậu chỉ mới 20 tuổi.”
Nói đến đây, Dịch Thắng Thiên lại bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu và Lý Thành Bân có thù oán gì mà khiến cậu chỉnh gã như vậy? Tôi cũng đã điều tra rồi, cậu và Lý Thành Bân không có bất cứ mối thù không đội trời chung gì.”
Nghe đến đây, Trần Lạc đã biết đại sự sắp đến rồi, đối với một người như Dịch Thắng Thiên mà nói, nếu không có một động cơ hợp lý, chỉ e ông ta rất khó tin tưởng vào mình.
Trần Lạc biết cho dù mình ăn ngay nói thật đi chăng nữa thì Dịch Thắng Thiên cũng không tin, cho nên hắn cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Đối với Dịch đại ca mà nói, chuyện này quan trọng lắm sao? Quan trọng hơn cả là chúng ta có cùng một mục tiêu, chính là muốn Lý Thành Bân sống không bằng chết.”
“Ha ha, Trần huynh đệ nói rất có lý, chỉ cần khiến tên chó chết Lý Thành Bân này sống không bằng chết, còn có gì quan trọng hơn nữa chứ?”