“Diêu An Phúc, vợ mày và con mày đều đang ở trong tay chúng tao, nếu không muốn nhìn thấy bọn họ bị chém thành ngàn mảnh thì mày biết phải làm như thế nào rồi đấy. Còn nữa, bọn tao cũng đã phái người đến quê quán của mày ở Triều Nam rồi, hai ông bà già nhà mày cũng không thể chạy thoát được đâu.”
Lúc nghe thấy giọng nói này, Trần Lạc cảm thấy có chút quen tai.
Chỉ một lát sau, hắn đã nhận ra được đó là ai.
Giọng nói này chính là người đã đến nhà của Diêu An Phúc, mang tiền và sổ sách của nhà máy cơ thể người đi.
Quả nhiên đúng như dự đoán của sát thủ, trong lúc gọi điện thoại đến, gã ta không chỉ phái người đến nhà Diêu An Phúc lục lọi đồ đạc mà còn phái người đến bắt con cái vợ gã ta.
Bây giờ Diêu An Phúc muốn chạy cũng rất khó, không chỉ có vợ con bị bắt mà ngay cả cha mẹ cũng đã bị liên luỵ.
Trong lòng Trần Lạc cũng không khỏi trở nên lạnh lẽo, con người Lý Thành Bân này thực sự quá tàn nhẫn, gã ta thực sự có ý định giết sạch cả nhà Diêu An Phúc.
“Lục Trạch n, mày, mày đừng làm xằng bậy!”
Giọng nói sợ hãi của Diêu An Phúc lập tức vang lên: “Tao đưa cho mày, tao đưa cho mày hết! Mày tuyệt đối không được động đến vợ và con của tao!”
“Tốt lắm, bây giờ một mình mày, mang theo tiền và sổ sách đến sơn trang Long Hồ.”
“Nếu tao đi, không chỉ bọn họ không sống được mà tao cũng không thể sống được.”
Diêu An Phúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao sẽ có người đưa tiền mà sổ sách đến, mày thả vợ con của tao ra trước, sau đó tao lại chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng, chúng mày phải thả cha mẹ của tao ở quê ra.”
“Ở đây không có chỗ cho mày cò kè mặc cả đâu.”
Lưu Trạch n lạnh lùng nói: “Chặt một ngón tay của vợ nó trước.”
“Vâng.”
Một tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại: “Chồng à, chồng à, cứu em! Hu hu hu, em và Tiểu Hào đều đang ở đây, anh mau đến cứu chúng em đi.”
“Cha, cha, cha đang ở đâu vậy! Con rất sợ!”
Trong giọng nói của người phụ nữ và đứa nhỏ đều tràn ngập sự hoảng sợ, rõ ràng sự sợ hãi trong lòng đã đạt đến cực điểm.
“Đừng mà, đừng mà… A!”
Chẳng bao lâu sau, phía bên kia đã vang lên tiếng gào thét thảm thiết và đau đớn đến tột cùng của người phụ nữ!
“Lưu Trạch n, tên khốn khiếp này! Mày dừng tay lại cho tao, tao sẽ đến đó ngay bây giờ, mày đừng động vào bọn họ!”
Diêu An Phúc vô cùng phẫn nộ và đau đớn rít gào lên.
“Hãy nhớ, mày chỉ có nửa tiếng đồng hồ, nếu đến trễ một phút, tao sẽ chặt đứt một ngón tay của vợ mày, chém hết của cô ta rồi sẽ đến lượt con trai của mày.”
Lưu Trạch n lạnh lùng đưa ra tối hậu thư.
“Con mẹ mày Lưu Trạch n, cho dù ông đây có chết thì cũng sẽ kéo mày làm đệm lưng!”
“Ha ha, vậy mày còn chần chờ gì nữa, mau lại đây đi chứ.”
Lưu Trạch n cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Khi nghe đến đây, trong lòng Trần Lạc cũng có chút không đành lòng.
Gã Diêu An Phúc này chết cũng không đáng tiếc, nhưng vợ con gã và cả cha mẹ già trong nhà đều là người vô tội.
Bởi vì sự điều khiển của sát thủ nên mới khiến những người này đều chết một cách oan uổng, Trần Lạc vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Mặc dù tất cả những chuyện này đều là do sát thủ làm, nhưng dù sao hắn ta cũng đang sử dụng cơ thể của mình.
Trần Lạc vẫn cảm thấy không đành lòng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Có cách nào để cứu vợ con gã không?”
“Ngay cả bản thân Diêu An Phúc cũng không muốn cứu, cậu muốn đi làm người tốt vớ vẩn gì chứ?”
Nghe vậy, Trần Lạc nhất thời cả kinh, hắn không nhịn được kinh ngạc nói: “Cậu có ý gì? Chẳng phải lúc nãy Diêu An Phúc đã nói sẽ đưa tiền và sổ sách đến cứu vợ con mình sao?”
Sát thủ mở phần mềm theo dõi ra, click vào trên đó vài cái, chẳng mấy chốc đã xuất hiện một giao diện.
Trên đó có một điểm đỏ đang di chuyển, chấm đỏ này đang nhanh chóng đi về phía cuối màn hình điện thoại di động.
“Phần mềm này có thể định vị được vị trí của Diêu An Phúc, sơn trang Long Hồ nằm ở phía bắc khách sạn Thế Kỷ, mà bây giờ Diêu An Phúc lại đang di chuyển về phía Nam. Cậu biết phía Nam ở đâu không?”
Sát thủ nhàn nhạt nói đến đây, lại mở giao diện màn hình điện thoại di động ra, đưa một đoạn ghi âm của cuộc nói chuyện điện thoại đến trước mặt Trần Lạc.
“Trước khi Lưu n Trạch gọi điện thoại đến, Diêu An Phúc còn gọi một cuộc điện thoại, đó là số điện thoại đặt vé của hãng hàng không Phương Đông, nếu tôi đoán không nhầm thì gã ta đã đặt một vé máy bay quốc tế, hơn một nửa là đến Mỹ. Bây giờ Diêu An Phúc không đi về phía sơn trang Long Hồ, mà đi đến sân bay ở phía Nam.”
Cả người Trần Lạc đều choáng váng không thôi, hắn cảm thấy tam quan của mình đã hoàn toàn đổi mới.
Trần Lạc thực sự rất khó có thể tưởng tượng được rằng, toàn bộ người thân của Diêu An Phúc đều đã bị bắt, nhưng gã lại không muốn cứu người, mà trực tiếp bỏ mặc bọn họ để chạy trốn một mình.
“Sao trên đời này lại có một hạng người ghê tởm như vậy chứ?”
“Lòng người còn hiểm ác hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cậu, sau này cậu sẽ dần dần quen với chuyện này thôi.”
Sát thủ nhàn nhạt nói: “Chẳng phải lúc nãy Diêu An Phúc đã nói, cho dù gã đi hay không đi đến sơn trang Long Hồ thì toàn bộ người nhà của gã cũng sẽ chết sao? Một người có thể lăn lộn trong giới này giống như Diêu An Phúc, cậu cho rằng trình độ đạo đức của gã có thể cao như thế nào? Đối với loại người như gã mà nói, dù sao cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, chết sớm siêu sinh sớm, vợ con càng không quan trọng, chỉ cần gã có thể sống sót, trong tay cầm một đống tiền, tìm một người phụ nữ khách sinh thêm con là được rồi. Những chuyện mà cậu cảm thấy khó có thể chấp nhận được, đối với những tên cặn bã như vậy hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.”
“Súc sinh!”
Trần Lạc nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ, đây là lần đầu tiên hắn căm ghét một người như vậy.
Đinh!
Tiếng thang máy đã đến vang lên.
“Đi thôi, từ chỗ chúng ta đến sân bay tương đối gần, có thể chặn gã ở trên đường đi.”
Khi sát thủ nói đến đây, hắn ta đang định đi vào thang máy thì bỗng nhiên phát hiện bên trong thang máy đã chật kín người.
Người cầm đầu là một phụ nữ có thân hình mập mạp, thoạt nhìn ít nhất cũng phải 160-170* cân.
(Một 1kg ở Trung Quốc = ½ kg Việt Nam.)
Dung mạo cô ta cũng bình thường, nhưng lại trang điểm đậm, trên người còn toả ra mùi nước hoa nồng nặc.
Phía sau người phụ nữ béo kia là một nhóm người mặc áo vest đen, dáng người cao lớn, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ hay gì đó.
Khi cửa thang máy mở ra, người phụ nữ che mặt kín mít kia hoảng hốt không thôi, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người lại chạy vào nhà.
“Ả tiện nhân, mày còn muốn chạy.”
Người phụ nữ béo kia đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã nhận ra được điều gì đó, lập tức chỉ vào người phụ nữ kia hét toáng lên.
“Còn không bắt lấy cô ta cho tôi!”
Sau khi người phụ nữ béo kia dẫn đầu lao ra thang máy, đám vệ sĩ mặc áo đen phía sau cũng đồng loạt đuổi theo, muốn bắt lấy người phụ nữ kia.
Nhưng người phụ nữ kia phản ứng rất nhanh, mở cửa phòng ra rồi đóng sầm lại một tiếng, nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Lúc đám người kia lao ra khỏi thang máy, sát thủ bèn đứng sang một bên, né tránh dòng người kia.
Chờ đến khi bọn họ đi phá cửa, sát thủ mới chậm rãi đi vào thang máy, ấn vào nút đi xuống bãi đậu xe ngầm, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Mặc dù Trần Lạc cũng nhìn ra được có gì đó không thích hợp, nhưng bây giờ hắn cũng đang là tội phạm bị truy nã, làm sao có tâm tư nhàn rỗi xem vào chuyện của người khác.
Nhưng trong khoảnh khắc cửa thang máy muốn đóng lại thì một bàn tay béo mập đột nhiên duỗi vào, chặn cửa thang máy lại.
Sát thủ nhíu mày nhìn ra ngoài, người phụ nữ béo mập kia căm tức nhìn hắn nói: “Nhóc con, có phải mày cũng một hội với ả tiện nhân kia không?”
Sau khi phát hiện không thể mở được cửa, người phụ nữ béo mập kia lập tức nhận định bọn họ cùng hội cùng thuyền.