“Đúng vậy, đối với những người cung cấp manh mối hữu hiệu và thành công bắt giữ nghi phạm, chúng tôi sẽ trao tặng hai trăm ngàn tệ tiền thưởng. Xin hỏi ngài nhìn thấy tên tội phạm truy nã này ở đâu?”
Giọng điệu của viên cảnh sát bắt máy cũng đã trở nên dồn dập.
“Tôi, tôi nhìn thấy hắn ở trong khu công nghiệp Long Tâm ở phía trên thôn Long Tân, hắn đã đi vào nhà máy gần chân núi. Nhà máy này không có tên, nhưng nó lại có tường cao, trên đó còn có hàng rào điện nữa, bên trong tối om, cũng không biết hắn đến đó làm gì, các anh mau phái người đến đây đi.”
Lúc Trần Lạc nghe đến đây thì cả người đã tê dại, lúc mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng người này đang muốn đánh lừa cảnh sát, nhưng hắn lại trực tiếp nói ra địa điểm thật.
Tên nhóc này không phải đang chơi với lửa, mà quả thực là đang nhảy vào trong hố lửa.
Hơn nữa người này còn cố ý hạ giọng xuống, đóng vai một người dân thị trấn nhỏ muốn nhận được tiền thưởng một cách sống động.
Ngay cả khi tìm được một diễn viên thực thụ đến đây, cũng khó có thể đạt được diễn xuất tốt như hắn.
“Vâng, mong ngài hãy chú ý đến điện thoại, sau đây cảnh sát phá án của chúng tôi sẽ liên lạc với ngài!”
“Vâng vâng!”
Sau khi cúp máy, Trần Lạc lại tháo chiếc điện thoại di động kia đi, bẻ gãy sim thẻ bên trong điện thoại, sau đó ném vào giữa đám cỏ dại phía dưới.
“Cậu thực sự đến đây để giết Hà Tường?”
Trần Lạc nghĩ đến nát óc cũng không thể nào hiểu được, hắn đến đây để giết Hà Tường, tại sao lại muốn báo cảnh sát.
Cho dù đến lúc đó thực sự giết được Hà Tường đi chăng nữa, một khi nơi này bị cảnh sát bao vây xung quanh, hắn cũng không thể nào trốn thoát được.
“Cậu biết bên trong nhà máy này là nhà máy gì không?”
Trong đầu loé lên một giọng nói khác.
Trần Lạc hơi sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Nhà máy gì?”
“Nhà máy cơ thể con người.”
Lúc mới bắt đầu, Trần Lạc vẫn chưa thể hiểu được, nhưng nghĩ đến việc “bản thân mình” tìm Hà Tường để mua thận lúc nãy, hắn ngay lập tức giật mình sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại.
“Trong đó là nơi buôn bán nội tạng con người?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói trong đầu tiếp tục nói: “Đây là một ổ chứa của hội Triệu Nam chuyên buôn bán nội tạng con người, đám người này có liên quan đến tất cả các loại tệ nạn mại dâm, cờ bạc, ma tuý, có thể nói là không có chuyện ác nào không làm. Bằng cách mở ra những sòng bạc ngầm, bọn họ đã lừa đảo khiến những con nghiện bài bạc kia táng gia bại sản, sau đó cho bọn họ vay nặng lãi, khiến bọn họ tiếp tục thua sạch sẽ. Ngay sau đó, bọn chúng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn, vừa đe doạ vừa dụ dỗ để buộc bọn họ bán vợ bán con đi, những người phụ nữ đường phố mà cậu nhìn thấy trong thôn Long Tân đó về cơ bản đều đã bị bọn chúng kiểm soát, những người đó chỉ là thành phần không có nhan sắc, những người có chút nhan sắc đều đã bị bọn chúng đưa đến làm gái mại dâm cho các câu lạc bộ đêm và khách sạn của bọn chúng, và người xinh đẹp nhất trong số đó sẽ được đưa cho những nhân vật lớn. Còn những con nghiện cờ bạc không có khả năng trả tiền sau những ván bài hoặc người vay nặng lãi sẽ bị bắt đến đây, bị ép bán nội tạng hoặc bán con bán cái. Ngoại trừ những khoản nợ chưa trả kia ra, còn có kẻ thù và những người dân mất tích v.v… bọn họ sẽ lấy tất cả những thứ mình có thể bán được, kể cả nội tạng, giác mạc, da, máu, thậm chí là tuỷ xương cũng có thể bán. Một số khách hàng không tương thích, bọn chúng thậm chí còn mua chuộc được bác sĩ của bệnh viện để lấy hồ sơ bệnh án trong hệ thống, trực tiếp đi bắt bớ những người tương thích với khách hàng. Nếu đối phương có thực lực và bối cảnh thì có lẽ vẫn được an toàn, nhưng những người bình thường và thế đơn lực mỏng sẽ không may mắn như vậy, hoặc là trực tiếp bị bắt cóc mang đi, hoặc là tạo ra đủ loại tai nạn bất ngờ để giết chết bọn họ, cung cấp nội tạng cho các khách hàng của bọn chúng.”
Nghe đến đây, Trần Lạc chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược lên, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán.
Trần Lạc chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, trước ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới xã hội đen này.
Những chuyện là “bản thân mình” nói, trước kia hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trên phim ảnh và TV, hoàn toàn không thể ngờ được rằng trong hiện thực thực sự sẽ có chuyện như vậy.
Trần Lạc cũng không nghi ngờ những gì “bản thân mình” nói, bởi vì trong giọng điệu của hắn lộ ra một tia lạnh lùng và căm thù.
Trần Lạc không cần nghĩ cũng có thể đoán được, hắn chắc chắn là người bị hại của hội Triều Nam, nếu không cũng sẽ không nói ra câu nói gì mà “Hà Tường nhất định phải chết” kia.
Hơn nữa những gì mà Thái Hạo Minh và Hà Tường nói chuyện với nhau cũng đã chứng thực những điều này.
“Đám người này căn bản không có nhân tính, làm xằng làm bậy lâu như vậy mà cũng không có người quan tâm sao?”
Trần Lạc cảm thấy giống như có cái gì đó chặn lại ở trong lồng ngực, khiến bản thân hắn vô cùng khó chịu.
“Phần lớn mục tiêu bọn họ lựa chọn đều là những kẻ nghiện cờ bạc và vay nặng lãi, nhóm người này về cơ bản đều có kết cục bị cô lập hoàn toàn, cho dù một ngày nào đó bọn họ biến mất cũng không có ai cảm thấy bất ngờ. Những người có thể bỏ ra một cái giá cao để mua bán nội tạng con người hầu hết đều là người có tiền có thế, để tránh chuyện mình mua bán nội tạng con người bị lộ tẩy, bọn họ cũng sẽ sử dụng những tài nguyên trong tay để làm bùa hộ mệnh cho bọn họ. Lý Thành Bân- Lão đại của đám người Triều Nam cũng sử dụng những thủ đoạn này, cộng thêm tiền bạc và phụ nữ để mượn lực rất nhiều nhà quyền quý, hình thành một thế lực khổng lồ.”
Trần Lạc im lặng, bởi vì hắn cũng đã hiểu được những đạo lý ở trong đó.
Những nhân vật lớn đó cũng sẽ bị bệnh giống như người bình thường, đặc biệt là cùng với tuổi tác già đi, các cơ quan chức năng khác nhau cũng sẽ bị lão hoá.
Có lẽ bọn họ sẽ không đăng ký xếp hàng chờ được hiến tạng giống như những người bình thường mà sẽ đi tìm những người giống như Lý Thành Bân.
Đám người này sẽ không quan tâm Lý Thành Bân có được nội tạng bằng cách nào, chỉ biết rằng mình có thể giữ được mạng sống là được rồi.
Mà một khi khoản giao dịch này được thoả thuận, chẳng khác nào nhược điểm của bọn họ đã nằm trong tay Lý Thành Bân.
“Cho nên cậu cố ý gọi điện thoại báo cảnh sát là muốn sau khi Hà Tường bị giết, cảnh sát sẽ phá huỷ nơi này, sau đó tìm hiểu nguồn gốc manh mối của đám người Triều Nam?”
Lúc này, Trần Lạc bỗng nhiên hiểu ra.
“Thực ra con người cậu rất thông minh, chỉ là đang tập trung sự chú ý của mình vào những chuyện sai lầm, chỉ cần gây một chút áp lực, tiềm lực trong người cậu sẽ được giải phóng ra ngoài.”
Âm thanh trong đầu không trả lời câu hỏi của Trần Lạc, lại nói ra một tràng mà hắn không thể hiểu được.
Trần Lạc sửng sốt một chút, nhanh chóng tức giận nói: “Cái gọi là áp lực của cậu chính là biến tôi thành tội phạm bị truy nã?”
“Tê Toa nhất định phải chết.”
Nghe vậy, Trần Lạc lập tức tức muốn hộc máu nói: “Chẳng lẽ cô ta cũng giết cả nhà cậu?”
“Ả khốn khiếp này là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện, chính cô ta đã gây ra một loạt các sự việc xảy ra sau đó, cho nên cách nói của cậu cũng không có gì sai cả.”
“Ý của cậu là gì?”
Trần Lạc hoàn toàn không thể hiểu được những lời của người này.
“Bây giờ cậu chỉ cần biết ả khốn khiếp này nhất định phải chết là được.”
Trần Lạc nhất thời không nói nên lời: “Được rồi, cho dù đám người Lê Toa và Thái Hạo Minh đều đáng chết, vậy còn cảnh sát thì sao?”
“Ngay cả cậu cũng biết hậu quả của việc giết cảnh sát, chẳng lẽ tôi không biết sao?”
Giọng nói trong đầu lạnh lùng hỏi lại một câu, lại tiếp tục nói: “Lúc đấy tôi vẫn chưa thể quen được với cơ thể hiện tại nên không thể kiểm soát được sức lực. Anh ta lại quấn lấy tôi không buông, trong lúc tức giận, tôi mới lỡ tay giết chết anh ta. Nếu tôi thực sự muốn giết bọn họ, thì không chỉ một người thôi đâu, mà cả năm người bọn họ đều phải chết.”
Trần Lạc cứng họng, với sức chiến đấu mà tên này thể hiện ra ngoài, những lời này thực sự không phải là nói giỡn.