Lúc này Trần Lạc đã trở lại khu dân cư nơi Hà Tường đang ở kia, trước khi trở về, hắn còn đi siêu thị một chuyến, mua không ít đồ ăn mà vật dụng hàng ngày.
Sau khi vào nhà, vừa mới đặt đồ xuống, Trần Lạc đã phát hiện trong túi không biết có thêm một chiếc điện thoại di động từ lúc nào.
“Chẳng phải cậu là sát thủ sao, học cách trộm đồ này từ đâu vậy?”
“Cậu cho rằng thủ pháp này rất cao minh sao?”
Sát thủ nhàn nhạt hỏi lại một câu, sau đó tiếp tục nói: “Hành động này của tôi chỉ có thể coi là nhập môn mà thôi, còn kém xa so với một thần trộm thực sự. Đừng nói nhiều nữa, gửi cho cha một tin nhắn, bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi Bằng Thành, trở về quê làm hộ chiếu đi.”
Nghe đến đây, Trần Lạc lập tức hoảng hốt: “Cậu cảm thấy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Sau hai mối làm ăn liên tục bị thất bại, cho dù Lý Thành Bân ngu ngốc như thế nào đi chăng nữa cũng có thể đoán được có người đang âm thầm chơi gã. Đối tượng Lý Thành Bân nghi ngờ đầu tiên chính là kẻ thù Dịch Thắng Thiên, nhưng khi nhà máy cơ thể người bị bắt quả tang, lại có bóng dáng của chúng ta trong đó, Lý Thành Bân cũng sẽ nghi ngờ chúng ta, nhưng lại biết giữa chúng ta với gã lại không thù không oán, cậu cảm thấy gã sẽ nghĩ như thế nào?”
Sắc mặt Trần Lạc hơi thay đổi: “Lý Thành Bân sẽ nghi ngờ là Dịch Thắng Thiên thuê chúng ta đi đối phó với gã, nhưng gã không tìm thấy chúng ta nên sẽ tính khoản nợ này ở trên người cha mẹ.”
Nghĩ đến đây, Trần Lạc suýt chút nữa đã không nhịn được chửi sát thủ ầm lên, người này thế mà lại đẩy cha mẹ vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng thử tưởng tượng đến cảnh cha mẹ có thể cũng sẽ bị một tên súc sinh trẻ không tha già không thương giống như Lý Thành Bân bắt cóc, hắn cũng không còn tâm tư đi mắng sát thủ nữa, mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha mình- Trần Đông Hưng.
Sau khi tiếng chuông vang lên một lúc, điện thoại đã được kết nối.
“Cha, con là Trần Lạc, cha và mẹ hãy mua vé rời khỏi Bằng Thành ngay lập tức, bây giờ con đã đắc tội với người của hội Triều Nam, bọn họ rất có thể sẽ tìm cha mẹ gây rắc rối!”
Trần Đông Hưng ở đầu dây bên kia điện thoại sửng sốt một chút, ông bắt đầu lo lắng sốt ruột nói: “Tiểu Lạc, rốt cuộc con đang làm gì vậy? Con định chạy trốn đến lúc nào nữa?”
“Cha, bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, cha mẹ thực sự đang gặp nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Bằng Thành!”
“Tiểu Lạc, con cảm thấy cha mẹ ở Bằng Thành hay ở một nơi nào khác cũng có gì khác nhau sao?”
Trong giọng nói của Trần Đông Hưng lộ rõ sự thất vọng và mệt mỏi sâu sắc: “Mẹ con và cha lo lắng suốt cả đêm không thể ngủ được, đã mấy ngày rồi mẹ con không ăn uống được gì, chỉ ngồi khóc thầm một mình, bây giờ hai mắt đã sưng lên rồi.”
Trái tim Trần Lạc run lên, mấy ngày nay hắn cố gắng hết sức không nghĩ đến tình hình của cha mẹ.
Nhưng khi nghe cha nói như vậy, hắn lập tức biết trong khoảng thời gian này bọn họ đã phải chịu dày vò nhiều như thế nào?
Trong lòng Trần Lạc trào dâng một cảm giác áy náy mãnh liệt, vội vàng mở miệng nói: “Cha, con thực sự không làm ra những chuyện đó, con biết bây giờ con nói gì cũng không có tác dụng, nhưng mong cha mẹ nhất định phải tin con, lập tức rời khỏi Bằng Thành đi, chỉ cần hai người rời khỏi Bằng Thành ngay bây giờ, con sẽ đi tự thú!”
Lúc này Trần Lạc cũng không để ý được nhiều như vậy, chỉ muốn cha mẹ nhanh chóng rời khỏi Bằng Thành.
“Con không thể nói nữa, bây giờ chắc chắn cảnh sát đang theo dõi tín hiệu của con, con cúp máy đây!”
Không đợi Trần Lạc phản ứng lại, sát thủ đã trực tiếp cướp đoạt quyền kiểm soát cơ thể, cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.
“Cha, cha mẹ về quê làm hộ chiếu trước đi, con sẽ nghĩ cách liên lạc với hai người sau.”
Sau khi gửi tin nhắn này xong, sát thủ trực tiếp rút thẻ sim điện thoại di động ra, bẻ thành hai đoạn rồi ném vào trong bồn cầu, xả nước.
“Nếu cậu đã sớm biết chuyện này sẽ gây nguy hiểm đến hai người bọn họ, tại sao còn làm như vậy?”
Trần Lạc lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Không nguy hiểm giống như những gì cậu nghĩ đâu, bây giờ chắc chắn cảnh sát đang canh giữ bên cạnh cha mẹ 24/24, Lý Thành Bân sẽ không ngu ngốc đến mức thực sự làm gì bọn họ, tôi để cha mẹ rời khỏi Bằng Thành chỉ là để trong trừ ngộ nhỡ mà thôi.”
Trần Lạc sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời sốt ruột, hắn đã quên mất chuyện này.
“Vậy cậu đã bao giờ nghĩ đến, một khi cậu dồn ép Lý Thành Bân đến đường cùng, ngộ nhỡ gã ta nổi điên, quyết định cá chết lưới rách, tìm người giết chết cha mẹ thì phải làm sao bây giờ?”
“Cậu cho rằng tôi lấy số tiền kia của Diêu An Phúc để làm gì?”
Sát thủ nhàn nhạt nói: “Số tiền đó có thể thuê những công ty vệ sĩ nổi tiếng để bọn họ âm thầm bảo vệ một khoảng thời gian, cho đến khi chúng ta hoàn thành xong chuyện này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Ở Bằng Thành có một công ty vệ sĩ thậm chí còn có danh tiếng nhất định ở trên thế giới, tên là Trung Châu Quốc Tế. Công ty này được thành lập vào năm 2000, là một trong những công ty vệ sĩ tư nhân chuyên nghiệp sớm nhất ở Trung Quốc, cũng là công ty vệ sĩ đặc biệt nhất.”
Trần Lạc cứng họng, rõ ràng sát thủ đã nghĩ sâu xa hơn so với hắn, cân nhắc tất cả các tính huống có thể xảy ra.
“Bây giờ tôi đang là tội phạm bị truy nã, một khi biết người mà cậu thuê bảo vệ là ai, bọn họ sao có thể không đoán ra được là tôi, đến lúc đó sao bọn họ có thể chấp nhận được sự uỷ thác từ một tên tội phạm bị truy nã?”
“Cho nên chúng ta cần phải để một người khác giúp chúng ta làm chuyện này.”
Trần Lạc ngẩn ra: “Ai sẽ mạo hiểm làm việc giúp tội phạm truy nã chứ?”
“Đừng quá quan tâm, sẽ bị loạn đấy, sử dụng đầu óc của cậu đi.”
Trần Lạc nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ xem ai sẽ mạo hiểu có thể mắc phải tội danh bao che tội phạm để giúp mình.
Không quan tâm đến việc sẽ phạm tội, hơn nữa còn bằng lòng giúp hắn, chỉ e cũng chỉ có những người vốn dĩ đã là tội phạm mà thôi.
Mà những chuyện bọn họ đang làm hiện tại chính là đối phó với Lý Thành Bân, kẻ thù của gã ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy Lý Thành Bân sống không bằng chết, bằng lòng ra tay giúp bọn họ đạt được mục đích.
Người đồng thời phù hợp với hai điều kiện này, Trần Lạc chỉ có thể nghĩ đến một người.
“Ý của cậu là Dịch Thắng Thiên.”
“Không sai.”
Khi sát thủ đưa ra câu trả lời khẳng định, hắn lập tức bước vào phòng, lấy một chiếc điện thoại khác mà Hà Tường đã chuẩn bị ra.
Trần Lạc xem như đã bị thuyết phục hoàn toàn, có lẽ ngay cả chuyện này sát thủ cũng đã lên kế hoạch xong xuôi.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hơn nữa năng lực của Dịch Thắng Thiên cũng không nhỏ, có thể đối đầu trực diện với Lý Thành Bân, một người như vậy nếu không lợi dụng thì thực sự quá lãng phí.
Sát thủ nhập một dãy số điện thoại trên màn hình, nhưng lại không gọi đi.
“Cuộc gọi này cậu nên gọi thì hơn.”
Trần Lạc lập tức trợn tròn mắt, hắn không ngờ sát thủ lại để mình thực hiện cuộc gọi này.
Nhưng hắn ngay lập tức nhận ra rằng, sát thủ đang muốn rèn luyện mình.
Nhưng Trần Lạc vẫn có chút nhát gan, cho dù trong mấy ngày ngắn ngủn này, hắn đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao cũng chỉ là một sinh viên 20 tuổi.
Để hắn đột nhiên nói chuyện điện thoại với một đại ca xã hội đen thì hắn thực sự hơi e ngại.
“Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không dám gọi, cậu định sau này dừng chân lại thế giới này như thế nào đây?”
Nghe thấy giọng nói của sát thủ, Trần Lạc im lặng, bởi vì những gì sát thủ nói chính là sự thật.
Một lát sau, Trần Lạc mở miệng nói: “Để tôi suy nghĩ một chút.”
Sát thủ cũng không thúc giục, mà im lặng để Trần Lạc có đủ thời gian suy nghĩ.
Trần Lạc nhanh chóng điểm qua những chuyện đã xảy ra một lần trong đầu, đồng thời nhớ lại những cuộc trò chuyện mà sát thủ điều khiển Diêu An Phúc, hắn nhanh chóng tìm được cảm giác.
Trần Lạc hít một hơi thật sâu, sau khi tiếp nhận quyền kiểm soát cơ thể, hắn trực tiếp ấn xuống nút gọi điện thoại.
Sau một hồi chuông vang lên, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“A lô?”
Phía bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nghi hoặc.
Trần Lạc không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi là Trần Lạc, có lẽ Dịch đại ca cũng biết tôi là ai nhỉ?”