• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi muốn mua chó.”

Trần Lạc lại nghe giọng nói của ‘mình’ vang lên. Nhưng ngay câu đầu tiên hắn đã chẳng hiểu mô tê gì, có nghĩ sao cũng không hiểu từ chơi đĩ rồi chuyển qua mua cho là cái quái gì.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: “Cậu gọi nhầm rồi, chỗ tôi không bán chó.”

“Tôi còn muốn mua ống nước và thức ăn cho chó.”

“Mẹ nó, vừa bảo không bán rồi, có phải mày nghe không hiểu tiếng người hay không?”

Rõ ràng người đầu dây bên kia bắt đầu tức giânhj.

“Thái Hạo Minh, đừng kiểu cho mặt mũi rồi mà không cần.”

Trần Lạc nghe được ‘bản thân’ lạnh lùng nói ra câu này, thì đầu óc lại giật thót một cái.

Bởi vì cách nói chuyện, hay lời nói đều không hề toả ra chút nhiệt độ nào. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân minh có ngày nói ra giọng nói lãnh khốc vô tình đến vậy.

“Mày là ai?”

Thái Hạo Minh nghe được Trần Lạc gọi tên mình, thì giật mình không thôi.

“Tao không chỉ biết mày, mà tao còn biết mày là thuộc hạ của Hà Tường, đang sống ở căn phòng số 906 toà nhà 45 thuộc thôn Long Tân.

Mày chơi ma tuý, nên tiền trong tay sớm đã bị đốt sạch, bây giờ chỉ đành bán chó trên mạng để kiếm tiền.

Bây giờ, cầm mấy đồ vật kia đến phòng 204 nhà trọ Tuỳ Duyên khu Lai Long tìm tao.

Nơi này là địa bàn của đám Triều Nam bọn mày, không đến mức mày sợ tao đấy chứ.”

Thái Hạo Minh nghe xong lời này thì im lặng. Lúc này, trong lòng gã cảm thấy kinh dị đến cùng cực, bởi không biết ai ở đầu dây bên kia lại có thể hiểu gã rõ ràng đến vậy.

“Rốt cuộc, mày là ai?”

“Nếu tao là cảnh sát hay kẻ thù của mày, thì đến thẳng nhà mày cho xong, cần phải lắm lời từ này đến giờ sao?”

Trần Lạc lạnh lùng nói: “Tao chỉ muốn mua chó của mày, mày đưa tới, tao đưa tiền, giao dịch kết thúc, đơn giản vậy thôi.”

Thái Hạo Minh nghe vậy càng giật mình, nhưng cảm thấy lời của Trần Lạc nói cũng có lý.

“5 nghìn, mà chỗ tao chỉ còn linh kiện, làm thế nào là việc của mày.”

“Được.”

Trần Lạc nghe xong lập tức cúp điện thoại.

Mặc dù, Trần Lạc đã nghe hết cuộc trò chuyện, hắn biết ‘mình’ và người kia đạt thành giao dịch, còn giao dịch đồ vật gì thì chịu, nên bản thân giống như đi trong sương mù.

Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa, ‘hắn’ không chỉ sở hữu năng lực mạnh, mà mạng lưới bên ngoài cũng vô cùng rộng.

Hiện tại, Trần Lạc có cảm giác mình hoá thân thành một nhân vật game, bản thân đang bước theo cốt truyện có sẵn của nhà phát hành.

Trần Lạc cứ ngớ người ra thật lâu, nhưng có nghĩ thế nào cũng không hiểu tính huống quỷ dị này là gì.

Hắn…

Là đa nhân cách hay là tinh thần phân liệt?

Trần Lạc cứ thế suy nghĩ, bỗng hắn giật mình một cái, rồi như đang tự hỏi chính mình.

“Chuyện của Lê Toa và ở công viên Đông Hoa là do ‘ngươi’ làm?”

Không hề có câu trả lời nào.

Trong lòng Trần Lạc càng thêm hoảng sợ, mà càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

Hắn có thể khẳng định, bản thân mình tuyệt đối không làm chuyện này với Lê Toa, chứ đừng nói gì đến việc giết người sau đó.

Còn việc ở công viên Đông Hoa, chắc hẳn người nào đó chiến đấu với năm người kia, rồi năm người kia mới bị đánh ngã.

Trần Lạc rất rõ ràng, bản thân hắn đánh nhau một một với người khác không thành vấn đề. Nhưng hắn muốn đồng thời đánh nhau với cả năm người, lại có thể đánh gục cả năm người đó là điều không thể.

Những chuyện này nếu không phải hắn làm, như vậy khả năng duy nhất là ‘tồn tại’ đang khống chế thân thể của hắn làm.

Có điều, Trần Lạc nghĩ mãi không ra, tình huống thân thể của mình hiện tại là thế nào?

Thời điểm, Trần Lạc đang đau đầu suy nghĩ, hay chờ ‘mình’ cho một câu trả lời, thì hắn lại thấy ‘bản thân’ lại bắt đầu cầm điện thoại lên nhân số. Mà dãy số hết sức quen thuộc, chính là của cha mình, Trần Đông Hưng.

Tâm trí Trần Lạc giật thọt một cái, vậy mà ‘mình’ biết cả số điện thoại của cha. Qua đó chứng minh, thứ tồn tại kia hiểu rất rõ về hắn.

“Aloo?”

Trần Lạc nghe rất rõ giọng nói của cha có phẩn yếu ớt, mệt mỏi ở đầu dây bên kia, khiến trong lòng hắn bỗng khó chịu vô cùng.

Hiện tại, cho dù Trần Lạc không cần đọc tin tức, hắn cũng có thể biết được chắc chắn bản thân đang bị truy nã.

Đồng thời, hắn cũng hiểu tâm trạng cha mẹ mình hiện tại như thế nào.

Một đứa con mà hai người lấy làm kiêu ngạo bỗng trở thành tội phạm giết người. Dù là tinh thần hay thể xác đang cực độ đau khổ, vẫn phải đối mặt với sự chỉ trò cùng đàm tiếu của mọi người xung quanh.

Cả cuộc đời, cha mẹ hắn là người thành thật, cần cù chăm chỉ làm việc, sao có thể chịu được những điều này chứ.

Nhưng Trần Lạc có thể khẳng định, những chuyện đó không phải hắn làm.

“Cha, là con.”

Mặc kệ cảm xúc trong đầu Trần Lạc đang quay cuồng hỗn loạn, thì hắn cũng rất muốn nói chuyễn. Nhưng không ngờ thứ đang khống chế cơ thể mình lại mở miệng gọi tiếng ‘cha’ trước.

Trần Lạc giống như người trong mộng, cái quái gì vậy?

“Tiểu Lạc???”

Trần Đông Hưng nghe được giọng nói của Trần Lạc, thì lập tức la thất thanh.

“Tiểu Lạc, con ở đâu? Con không sao chứ?”

Chưa đợi Trần Lạc nói chuyện, Trần Đông Hưng đã vội vàng hỏi liên tiếp hai vấn đề.

“Cha, con, con…”

Lần này, chính Trần Lạc lên tiếng trả lời, thế nhưng giọng nói của hắn nghẹn ngào, chỉ lắp bắp được hai chữ, còn chẳng biết nên nói gì tiếp theo.

“Có khả năng, cảnh sát theo dõi số điện thoại của cha, nên chỉ có thể nói chuyện dưới một phút thôi.”

Lúc này, trong đầu Trần Lạc bỗng hiện ra một suy đoán.

Trần Lạc nghĩ đến đây, bỗng trong lòng giật mình một cái, bởi hắn biết suy đoán này cực kỳ có khả năng.

Bởi hắn vốn dĩ đang bị thẩm vấn ở cục cảnh sát, mặc dù sau đó hắn không biết tại sao lại chạy tới công viên Đông Hoa, nhưng hắn có thể khẳng định bản thân chạy trốn từ cục cảnh sát ra.

Không những hắn trốn khỏi cục cảnh sát, mà tên cảnh sát bị chết kia cũng liên quan đến hắn. Chuyện này là chuyện lớn tày trời.

Hiện tại, sợ rằng toàn bộ cảnh sát của Bằng Thành đang điên cuồng truy đuổi hắn. Chắc chắn sẽ có cảnh sát theo sát cha mẹ hắn, nên việc nghe lén điện thoại lại quá bình thường.

“Cha, chuyện Lê Toa và việc ở công viên Đông Hoa không phải còn làm. Con, con không biết phải giải thích với người thế nào…Nhưng xin cha mẹ hãy tin tưởng con.”

Trần Lạc muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình không biết phải giải thích thế nào.

“Tiểu Lạc, con, con đi tự thú đi.”

Trần Lạc nghe thấy Trần Đông Hưng nói, thì cảm xúc trong lòng bỗng rơi bịch một cái.

Giọng nói và thái độ của cha rõ ràng có vấn đề, hiển nhiên ông ấy không tin mình.

Ngày đó, thời điểm hắn đang bị cảnh sát tra hỏi, thì tên cảnh sát trung niên có nói cha mẹ đến cục cảnh sát muốn gặp mình. Nhưng sau đó, bản thân bỗng mất đi ý thức.

Nếu lúc đó, hắn trốn khỏi cục cảnh sát, chắc chắn cha mẹ ở đó sẽ nhìn thấy quá trình mình trốn đi thế nào.

Dưới tình huống đó, cha mẹ dù có tin tưởng mình thế nào chỉ sợ cũng dao động.

Chẳng trách, giọng nói của cha sẽ mệt mỏi như vậy. Rõ ràng, bọn họ không cách nào tiếp thu nổi chuyện này và nó tạo thành cú đấm cực kỳ nặng nề.

Tay Trần Lạc nắm thật chặt chiếc điện thoại di động, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên. Hắn có cảm giác bất lực đến cùng cực, lại tủi thân vô cùng.

“Cha, trước khi con biết chuyện gì đang xảy ra, con sẽ không tự thú.”

Trần Lạc nói xong, bèn chủ động cúp điện thoại.

Trần Lạc rất rõ mình đang rơi vào tình huống nào. Kể cả hắn đi tự thú, thì bản án nhận phải cũng là tử hình, ngoài ra không còn khả năng nào khác.

Nếu bản thân ngồi trong nhà tù chờ chết, không bằng ở bên ngoài tìm hiểu rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra.

Trần Lạc mới chỉ 20 tuổi, hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được cuộc sống của mình chấm dứt tại đây.

Thời điểm, Trần Lạc hạ quyết tâm, thì ‘thân thể hắn’ chủ động mở điện thoại gì động ra, moi sim điện thoại ra, rôi bẻ cái sim ra làm đôi.

Sau đó, hắn bước vào nhà vệ sinh, ném cả điện thoại lẫn sim vào trong bồn cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK