• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đây, hai mắt Trần Lạc cũng trở nên sáng ngời, lập tức hỏi: “Ba năm trước đây ở Bằng Thành có xảy ra chuyện lớn gì không?”

Bản thân Trần Lạc cũng nhớ lại một chút, nhưng ba năm trước hắn vẫn đang là học sinh cấp ba, căn bản không thể biết được ở Bằng Thành đã từng xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì.

“Ba năm trước… Chỉ có một chuyện!”

Giọng điệu Dịch Thắng Thiên cũng không tự chủ được trở nên kích động, khiến cho Trần Lạc cũng không khỏi căng thẳng.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Có lẽ ông ta đang nói đến chuyện đại tiểu thư nhà họ Chu- Chu Thính Tuyết mất tích.”

Lần này là sát thủ đột nhiên mở miệng trong đầu.

Trần Lạc sửng sốt một chút, không nhịn được hỏi ở trong đầu: “Ngay cả cậu cũng biết chuyện này?”

“Chu Thính Tuyết không phải là người bình thường, cô ta cháu gái trưởng của tập đoàn Chu thị, cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”

Trần Lạc nghe vậy nhất thời kinh ngạc, trong khoảnh khắc nghe đến tập đoàn Chu thị, hắn đã hiểu sát thủ có ý gì.

Không chỉ riêng những người sinh sống và làm việc ở Bằng Thành, mà chỉ cần là người đã ở lại Bằng Thành mấy ngày đều biết đến tập đoàn Chu thị, nguyên nhân chính là vì nhà họ Chu quá lớn mạnh.

Tập đoàn Chu thị không chỉ nằm trong top ba doanh nghiệp tư nhân hàng đầu ở Bằng Thành, mà còn nằm trong top 5 doanh nghiệp hàng đầu của toàn tỉnh Đông Hoa, các ngành kinh doanh chủ yếu bao gồm tài chính, bất động sản, khách sạn, mỹ phẩm, thực phẩm chức năng và dược phẩm…

Trụ sở chính của tập đoàn nằm ở Bằng Thành, nhưng lãnh thổ thương mại lại lấy tỉnh Đông Hoa làm trung tâm, lan toả ra phía nam sông Trường Giang, có thể nói là trải dài hơn một nửa đất nước.

Việc mới mua một toà nhà lớn ở Thượng Hải trong năm nay đã tạo tiền đề cho tập đoàn Chu thị mở rộng về phía Bắc.

Căn cứ vào báo cáo tài chính, tổng tài sản của tập đoàn hiện tại đã vượt quá 300 tỷ, doanh thu hàng năm đạt mức 70 tỷ nhân dân tệ, số lượng nhân viên của công ty đã vượt quá 200 ngàn người.

Trần Lạc không biết cụ thể rốt cuộc tập đoàn Chu thị lớn mạnh như thế nào, nhưng dựa vào những gì hắn có thể nhìn thấy được mà nói là có thể cảm nhận bằng trực giá tập đoàn Chu thị cường đại cỡ nào.

Mỗi lần Trần Lạc đi từ trường học về nhà, trên tuyến số 1 hắn đi tổng cộng có 25 trạm dừng thì những toà nhà bên ngoài tám ga tàu điện ngầm thuộc về tập đoàn Chu thị.

Bởi vì các toà nhà bất động sản của Chu thị được đặt tên nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, cái gì mà “Ngự Long Hoa Phủ”, “Vạn Gia Hoa Phủ”, “Chí Trăn Hoa Phủ”, v.v…

Đây thực chất là sự quảng cáo lớn nhất của nhà họ Chu, để người khác biết được năng lực của bọn họ lớn mạnh như thế nào.

Hơn nữa điều này thực sự đã phát huy tác dụng, chỉ cần là bất động sản do bọn họ đầu tư phát triển, một khi tung ra thị trường, nó sẽ được bán hết chỉ trong vòng vài ngày, nếu muốn vào đó ở thì chỉ có thể mua với giá cao hơn.

So với những danh môn như nhà họ Chu, đám người Dịch Thắng Thiên và Lý Thành Bân chẳng khác nào những con chuột chui rúc ở trong cống ngầm.

Nếu Chu Thính Tuyết là cháu gái lớn của nhà họ Chu, chắc chắn cô ấy là một nhân vật giống như công chúa rồi.

“Ba năm trước, cháu gái lớn của Chu Triết Hải- Chu Thính Tuyết mất thích, đến nay vẫn không ai tìm thấy bất cứ manh mối nào!”

Quả nhiên, Dịch Thắng Thiên nói ra những gì mà sát thủ suy đoán.

Trần Lạc hơi ngạc nhiên nói: “Một tên cặn bã như Lý Tĩnh Minh không thể nào có quan hệ với Chu Thính Tuyết được đúng không?”

Dịch Thắng Thiên nhanh chóng nói: “Trong tình huống bình thường, đương nhiên không thể nào rồi, nhưng con người Lý Thành Bân từ mấy năm trước đã muốn rửa tay gác kiếm tẩy trắng lên bờ, cho nên mới đánh chủ ý lên trên người nhà họ Chu. Tám năm trước, nghe nói Chu Thính Tuyết đang du học ở Cambridge, Lý Thành Bân đã tiêu tốn một số tiền lớn để gửi Lý Tĩnh Minh qua đó, hơn nữa còn cho người đi nghe ngóng sở thích của Chu Thính Tuyết trước, để Lý Tĩnh Minh cố ý tiếp cận cô ta, muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Mặc dù Lý Tĩnh Minh là một tiểu bạch kiểm, ngoại hình cũng không tồi, nhưng trong bụng lại chẳng có gì cả, cậu ta sang Anh du học, nhưng ngay cả tiếng Anh cũng không biết vài câu. Một người như vậy vừa mới tiếp xúc với Chu Thính Tuyết- Một người có năng lực học tập thực sự, đương nhiên sẽ bộc lộ bản tính, ngay trong lần đầu tiên gặp nhau, Chu Thính Tuyết đã có thể nhìn thấu bản tính của Lý Tĩnh Minh, nên cô ta lúc nào cũng giữ khoảng cách với cậu ta. Nhưng tên ngu ngốc Lý Tĩnh Minh này, sau khi không thể trực diện tiếp cận với Chu Thính Tuyết lại tự cho là đúng giở một số thủ đoạn đê hèn, cậu ta thuê một số xã hội đen da trắng để quấy rối Chu Thính Tuyết, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ở thời điểm quan trọng nhất. Kết quả cậu ta không thể ngờ được rằng, mặc dù Chu Thính Tuyết đang đi du học, nhưng trong tối ngoài sáng vẫn sẽ có một lượng lớn vệ sĩ bảo vệ. Những tên lưu manh da trắng đó còn chưa kịp đến gần Chu Thính Tuyết thì đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lập tức bán đứng luôn cả Lý Tĩnh Minh, chẳng bao lâu sau, Lý Tĩnh Minh đã bị người khác đánh hôn mê bất tỉnh, cởi sạch quần áo rồi ném ở trên đường cái, nhanh chóng bị trường Cambridge đuổi học. Mà Lý Thành Bân ở Bằng Thành cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên đường về nhà, gã ta bị hai chiếc xe ben tấn công trực diện, nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, đối phương lại tha cho cái mạng chó của gã, không thực sự giết chết gã. Ngay sau đó, các cơ sở kinh doanh dưới tay Lý Thành Bân đều bị cảnh sát điều tra, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, lúc đó Lý Thành Bân sợ đến mức muốn tè ra quần, cũng đoán được là ai đang đối phó với gã nên hoảng hốt lập tức tìm người trung gian cầu xin tha thứ với nhà trọ Chu. Chẳng qua là Chu Triết Hải lười quan tâm đến Lý Thành Bân, chỉ để gã ta đánh gãy một chân Lý Tĩnh Minh, chuyện này cứ thế coi như xong. Lý Thành Bân thực sự đích thân đánh gãy một chân Lý Tĩnh Minh, cho đến bây giờ chân phải của cậu ta vẫn bị què.”

Nghe đến đây, cuối cùng Trần Lạc cũng đã hiểu Lý Tĩnh Minh và Chu Thính Tuyết có liên quan với nhau như thế nào, đồng thời cũng hiểu rõ nhà họ Chu bá đạo đến mức nào.

“Vậy ba năm trước, Chu Thính Tuyết mất tích như thế nào?”

“Ba năm trước, Chu Thính Tuyết và vị hôn phu Trịnh Phi Dương vừa mới tổ chức tiệc đính hôn xong, vào đêm kết thúc yến hội, Chu Thính Tuyết đã mất tích một cách ly kỳ. Bất kể là nhà họ Chu hay hào môn nhà họ Trịnh đều đã vận dụng toàn bộ tài nguyên, gần như muốn đào ba tấc đất Bằng Thành lên nhưng cũng không thể tìm thấy bất cứ tung tích gì của Chu Thính Tuyết.”

Nghe đến đây, Trần Lạc càng tò mò hơn nữa, gã không nhịn được hỏi: “Cho dù là mất tích đi nữa, có lẽ cũng sẽ có một thời gian và địa điểm cụ thể đúng không, hơn nữa bên cạnh Chu Thính Tuyết vẫn luôn có vệ sĩ đi theo cơ mà, không thể nào biến mất một cách không tung không tích ở trước mắt bao người được.”

“Nhà họ Chu không tiết lộ bất cứ tin tức nào ra bên ngoài, mặc dù giới thượng lưu ở Bằng Thành vô cùng hỗn loạn ầm ĩ, nhưng những tin tức mà người bình thường có thể biết được rất ít, đặc biệt là đủ loại phiên bản lời đồn đãi lan truyền khác nhau. Phiên bản mà tôi nghe được chính là sau khi kết thúc yến hội vào đêm hôm đó, Chu Thính Tuyết đã cố ý thoát khỏi các vệ sĩ, hơn nửa đêm một mình lái xe thể thao đi đến bên bờ biển. Các camera theo dõi vào ba năm trước ít hơn bây giờ rất nhiều, bên bờ biển càng không có camera, cho nên rất khó có thể truy tìm được tung tích của Chu Thính Tuyết.”

Trần Lạc khẽ híp mắt lại: “Liệu có phải là Lý Tĩnh Minh vẫn luôn ghi hận ở trong lòng, sau khi biết được Chu Thính Tuyết đính hôn, cậu ta nổi lên lòng căm phẫn, quyết định tìm người ra tay bắt cóc Chu Thính Tuyết. Vừa khéo nhìn thấy một mình Chu Thính Tuyết tách khỏi vệ sĩ, sau đó lặng lẽ đi đến bên bờ biển không người, vừa khéo có cơ hội ra tay.”

“Không phải là không có khả năng này.”

Dịch Thắng Thiên cảm thấy phân tích của Trần Lạc rất có lý, giọng điệu của ông ta có chút gấp gáp, nói: “Nếu có thể chứng minh sự mất tích của Chu Thính Tuyết có liên quan đến Lý Tĩnh Minh thì không chỉ Lý Thành Bân xong đời, mà toàn bộ hội Triệu Nam cũng sẽ bị xoá sổ. Phải biết rằng người gã ta chọc giận không chỉ có một mình nhà họ Chu, mà còn có hào môn nhà họ Trịnh.”

Trong mắt Trần Lạc chợt loé lên: “Có một cách, nói không chừng có thể tìm được manh mối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK