Chỗ này đúng thật là biệt thự của Hoàng Tử Thành, cũng chính là nơi hắn ta đang bao dưỡng một ngôi sao nhỏ.
Cũng chính là địa chỉ mà Hoàng Tử Thành nói cho Trần Lạc, còn có két sắt giấu ở chỗ nào, và mật mã mở khóa.
Lúc Trần Lạc đến nơi, cũng liếc mắt một cái đã nhận ra ngôi sao nhỏ này, dù sao cô gái này cũng đã từng diễn không ít vai nữ phụ, vẫn là có chút danh tiếng nhất định.
Nhưng mà người đàn ông kia, Trần Lạc lại không biết là ai.
Có điều Trần Lạc dùng đầu ngón chân cũng đoán được, chắc là tình nhân của ngôi sao nhỏ rồi.
Ngôi sao nhỏ này chắc chắn là biết Hoàng Tử Thành đã bị hắn bắt cóc, nếu không cũng không dám quang minh chính đại mang theo tình nhân về nhà lăn giường.
Trong lòng Trần Lạc cũng nhịn không được mà cảm thán, đám người này thật là biết cách chơi.
Ngôi sao nhỏ biết Hoàng Tử Thành bị bắt cóc, không chỉ không có chút đau lòng khổ sở nào, ngược lại còn chơi rất vui vẻ.
Ngược lại cũng ứng nghiệm với câu nói kia, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Sau khi Trần Lạc mở khóa két sắt, tìm được một cái USB ở bên trong, sau đó liền nhanh chân đi đến ngồi xuống trước máy tính trong căn phòng.
Sau khi hắn mở máy tính lên, liền cắm USB vào, kiểm tra các văn kiện bên trong một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì, lúc này liền mở một hòm thư ra bắt đầu tải văn kiện lên.
Lúc đang đợi văn kiện tải lên, giọng nói của Ngụy Tòng Linh truyền tới từ trong điện thoại.
"Ý anh là Hoàng Tử Thành sao?"
Ngụy Tòng Linh phản ứng cực nhanh, vừa nghe thấy Trần Lạc nói về vụ án rửa tiền phi pháp, cô liền nghĩ đến con tin Hoàng Tử Thành mới bị bắt đi.
Bọn họ sớm đã nghe được một ít tin đồn, tập đoàn Bằng Trình của Hoàng Tử Thành bị nghi có dính líu đến việc rửa tiền, nhưng cảnh sát đã điều tra qua, cũng không có tìm được chứng cứ gì.
"Không hổ là thám tử tài ba, nhanh như vậy đã đoán được điều tôi muốn nói là gì rồi."
Trần Lạc nhìn thoáng qua tốc độ tải lên của văn kiện, hắn cười đứng dậy đi tới bên cửa sổ, "Những năm này Hoàng Tử Thành đã giúp Lý Thành Bân rửa tiền tổng cộng hơn 5 trăm triệu tiền bẩn rồi, mà hắn ta cũng đã nhận được gần 2 trăm triệu tiền phí thủ tục rồi, có thể nói là đối tác thân cận nhất của hắn ta.
A, quên giải thích cho các thính giả của đài phát thanh, Lý Thành Bân là ai."
Sau khi Trần Lạc nói đến đây, lúc này những thính giả đang nghe Bằng Thành Voice đã sớm bùng nổ.
Bọn họ căn bản không ngờ tới, Trần Lạc phách lối đến như vậy, lúc đang phỏng vấn cảnh sát lại dám, gọi điện thoại tới khiêu khích.
Tin tức này đã truyền đi với một tốc độ nhanh như chớp, bắt đầu điên cuồng lan truyền trong vòng bạn bè và mạng xã hội.
Trong nhà có đài thì bật đài, có xe thì bật đài trong xe của mình, có người bật chức năng nghe đài trên điện thoại di động, nghe Bằng Thành Voice.
Điều này trực tiếp khiến tỉ lệ người nghe Bằng Thành Voice bắt đầu tăng vọt một cách điên cuồng, ngắn ngủi chưa đến vài phút đồng hồ, đã tăng vọt mười phần trăm, đạt đến con số đáng kinh ngạc 25%, trực tiếp phá vỡ kỷ lục tỉ lệ người nghe cao nhất trước đó của Bằng Thành Voice.
Lãnh đạo và nhân viên công tác của đài phát thanh nhìn lấy số liệu đều choáng váng, mặc dù vào khoảnh khắc bọn họ nhận được điện thoại của Trần Lạc, đã đoán được tỉ lệ người nghe đài sẽ tăng, nhưng cũng không ngờ lại kinh người đến vậy.
Phải biết hiện tại có 40 chương trình phát thanh đang được phát cùng lúc, Bằng Thành Voice là chương trình khoa trương chiếm tới một phần tư.
Hơn nữa điều càng kỳ lạ hơn chính là, cứ như vậy một lúc, tỉ lệ người nghe đài lại tăng thêm 1%.
Dựa vào xu hướng này, chỉ sợ sẽ lập tức tạo ra kỷ lục người nghe đài của đài phát thanh Bằng Thành.
Không chỉ người của đài phát thanh, những người quen biết Trần Lạc toàn bộ đều choáng váng.
Lúc những người bạn học và giáo sư ở trường đại học của Trần Lạc, nghe thấy giọng nói của Trần Lạc, thì đã biết, đây quả thật là giọng nói của hắn.
Chỉ là bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, Trần Lạc đã biến thành tội phạm bị truy nã nhiều ngày như vậy, không chỉ không có bị bắt được, lại còn chủ động gọi điện thoại cho cảnh sát khiêu khích.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Trần Lạc hẳn là đang trốn đông trốn tây, hoảng sợ không chịu nổi một ngày mới đúng.
Nhưng bây giờ khi nghe thấy giọng điệu và giọng nói của Trần Lạc, tuyệt đối không giống như một tên tội phạm bị truy nã đang cùng đường bí lối, ngược lại lộ ra một loại tư vị thong thả ung dung và rỗi rãi thảnh thơi.
Điều này khiến bọn họ có chút không xác định được, người hiện giờ đang đối thoại với Ngụy Tòng Linh kia, có phải là người bạn học mang theo sự nhút nhát trong sự hướng nội mà bọn họ quen biết kia hay không.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả vợ chồng Trần Đông Hưng khi nghe thấy giọng nói của Trần Lạc, và nội dung mà hắn nói, bọn họ cũng có chút không xác định được, người bên trong đài kia rốt cuộc có phải con của mình hay không.
Mặc dù giọng nói nghe giống như đúc, nhưng mà bọn họ lại có một loại cảm giác vô cùng không chân thật.
Mà Dịch Thắng Thiên lúc này nghe được giọng nói của Trần Lạc bên trong đài phát thanh, anh ta cũng sửng sốt nửa ngày, bởi vì Trần Lạc cũng chưa từng nói với anh ta về việc này.
Cho nên lúc Dịch Thắng Thiên nghe bọn thuộc hạ báo cáo lại, đầu óc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Hiện giờ anh ta cảm thấy dùng câu to gan lớn mật cũng không đủ để hình dung Trần Lạc nữa, cái tên này đúng là coi trời bằng vung mà.
Có điều khi nghe thấy Trần Lạc muốn giới thiệu thân phận của Lý Thành Bân cho người nghe, Dịch Thắng Thiên bỗng dưng cười to lên, cả người đều cười nghiêng cười ngả.
Lúc này anh ta đương nhiên hiểu rõ mục đích của Trần Lạc, một chiêu này còn hung ác hơn cả việc đóng giả làm cảnh sát bắt Hoàng Tử Thành đi tối hôm qua.
Trước kia Lý Thành Bân luôn một mực duy trì sự kín đáo, thậm chí cũng rất ít khi đi ra ngoài, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với những doanh nghiệp kia.
Nhưng hiện giờ Trần Lạc lại đang đưa Lý Thành Bân ra ngoài ánh sáng ở trước mặt toàn thế giới, đến lúc đó các phương tiện truyền thông lớn chỉ sợ đều sẽ tranh nhau đưa tin, người dân Bằng Thành cũng sẽ thấy tò mò về Lý Thành Bân.
Khi đó, nếu như Lý Thành Bân vẫn còn muốn tiếp tục kín đáo, không khác nào đang nói điều viển vông.
"Ha ha ha, hay lắm, hay lắm, mau mang rượu tới đây cho ông!"
Lúc Dịch Thắng Thiên đang cười ha ha sai thuộc hạ của mình mang rượu tới, thì đồ đạc và đồ trang trí vừa mới được thay mới trong thư phòng của Lý Thành Bân, tất cả đều bị đập tan tành.
Dịch Thắng Thiên có thể nghĩ tới chuyện này, thì sao Lý Thành Bân có thể không nghĩ ra được chứ.
Trần Lạc đã mang Hoàng Tử Thành đi, hiện giờ chắc chắn đã hỏi rõ mọi chuyện cần biết về bọn họ từ chỗ Hoàng Tử Thành rồi, chắc hẳn cũng lấy được chứng cứ.
Nếu không Trần Lạc sẽ không ngang nhiên gọi điện thoại đến đài phát thanh, nói muốn cho Ngụy Tòng Linh một công lao.
Lý Thành Bân còn có không ít tiền ở chỗ của Hoàng Tử Thành, một khi những chuyện này được đưa ra ánh sáng, không chỉ bị cảnh sát điều tra, khoản tiền kia chắc chắn cũng sẽ mất.
Hiện giờ Lý Thành Bân thấy trong lồng ngực giống như bị nghẹn một cái gì đó, khiến cho hô hấp của gã cũng không thuận, có cảm giác như sắp nổ tung.
"Tên khốn kiếp!"
Trong mắt Lý Thành Bân cơ hồ đều muốn phun lửa, gã không ngờ được Trần Lạc sẽ từng bước từng bước, trực tiếp ép gã vào đường cùng.
Lý Thành Bân nghiến răng ken két, đột nhiên cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Lưu Trạch An, "Bắt được người rồi sao?"
Lưu Trạch An nghe thấy giọng nói âm trầm phảng phất như đến từ địa ngục kia của Lý Thành Bân truyền đến, hắn ta nhất thời cũng có chút giật mình.
"Anh Bân, hiện giờ đang có hai cảnh sát đang canh giữ ở dưới lầu, chúng ta không có cách nào ra tay được."
Lưu Trạch An nói xong lại liên tục không ngừng nói, "Đợi chút nữa em sẽ nghĩ cách, dụ bọn họ đi, sau đó sẽ ra tay."
"Hôm nay không bắt được người về, mày cũng không cần về nữa!"
"Vâng, vâng!"
Lúc này Lưu Trạch An đã hiểu, vào lúc này Lý Thành Bân đang trên bờ vực điên cuồng, lúc nào cũng có thể nổi điên mà giết người.
Nếu như hắn ta không bắt được vợ chồng Trần Đông Hưng về, chỉ sợ người bị giết kia chính là hắn ta.
Lúc Lưu Trạch An đang nghĩ cách để dụ cảnh sát đi, Trần Lạc đã bắt đầu chậm rãi giải thích về quá khứ của Lý Thành Bân rồi.