Đám người Hổ Tử mang theo bảy tám chiếc xe, chỉ nửa tiếng sau đã chạy đến cổng sơn trang Long Hồ.
Khi đến cổng, bọn họ cũng không thèm quan tâm đến chiếc cổng sắt cao lớn, trực tiếp đụng vào nó xông vào
Rầm!
Mấy chiếc xe thay phiên nhau tăng tốc điên cuồng đâm vào, sau khi liên tục bị va chạm hơn chục lần, chiếc xe kia làm sao có thể chịu được lực này, trực tiếp bị đâm sập trên mặt đất.
Đoàn xe lập tức tăng tốc lao về phía căn biệt thự chính lớn nhất trong sơn trang Long Hồ.
Ngay sau đó, toàn bộ sơn trang Long Hồ đều trở nên hỗn loạn.
Những người giúp việc sợ hãi bỏ chạy, trong khi những vệ sĩ đều đồng loạt lấy dùi cui điện và các vũ khí khác, bắt đầu nghênh chiến với đám lưu manh cầm theo ống tuýp sắt và dao rựa này.
Trên đỉnh biệt thự chính, Lý Thành Bân đứng trước thư phòng nhìn xuống tình hình dưới lầu, gã không hề hoảng loạn chút nào, lạnh lùng nhìn xuống đám lưu manh dưới lầu kia.
Phía sau Lý Thành Bân còn có không ít người đang đứng, bọn họ nhìn theo bóng lưng Lý Thành Bân, người nào người nấy đều bày ra vẻ mặt hoảng sợ, rõ ràng không phải đang sợ hãi đám lưu manh dưới lầu, mà là người trước mắt.
Lý Thành Bân xoay người lại lạnh lùng nhìn đám người phía sau, trong mắt lộ rõ sát khí: “Những người này đến từ đâu vậy?”
“Ông chủ, người cầm đầu chính là Nghiêm Hổ, thủ hạ dưới trướng của Diêu An Phúc.”
Một người đàn ông trung niên mồ hôi lạnh đầm đìa nói.
Tất cả bọn họ đều đã nhận ra được lúc này Lý Thành Bân đang ở trong cơn thịnh nộ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Mặc dù đám người Nghiêm Hổ nhiều người, nhưng tất cả chỉ là một đám ô hợp, không thể nào chém giết đến tận đây được, cho nên bọn họ không mấy lo lắng.
Nhưng chuyện này đối với Lý Thành Bân mà nói lại là điều vô cùng nhục nhã, bởi vì lần cuối bị người ta đuổi giết đến cửa ít nhất cũng là chuyện của mười năm trước.
“Diêu An Phúc cũng có gan liều mạng với tôi sao? Huống chi vợ con gã còn đang ở trong tay chúng ta!”
Lý Thành Bân và Diêu An Phúc là người cùng thôn, đã quen biết với nhau mấy chục năm trời nên gã biết rõ về đối phương giống như lòng bàn tay.
Có lẽ Diêu An Phúc sẽ đến cò kè mặc cả, có lẽ sẽ bỏ mặc vợ con, trực tiếp chạy trốn, nhưng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức yêu cầu thủ hạ chạy đến sơn trang Long Hồ giết gã.
Những người có mặt ở đây đều không dám hé răng, lúc này ai lên tiếng trước có thể sẽ gặp xúi quẩy.
“Đầu tiên là nhà máy cơ thể người, bây giờ là sòng bạc.”
Lý Thành Bân tự lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên thâm trầm nói: “Cảm giác có gì đó không đúng lắm, rõ ràng có người nào đó đang chơi mình.”
Những người ở đây đưa mắt nhìn nhau, vẫn không ai dám nói chuyện.
“Trạch n, khoảng thời gian này phía bên Dịch Thắng Thiên có động tĩnh gì không?”
Lưu Trạch n nhanh chóng mở miệng nói: “Không có bất cứ động tĩnh gì, vô cùng yên ắng.”
“Đi điều tra xem, ngoại trừ tên khốn này ra, ở Bằng Thành này còn có ai dám trêu chọc chúng ta nữa chứ?”
“Vâng.”
Sau khi nhận lệnh, Lưu Trạch n do dự một chút lại mở miệng nói: “Anh Bân, em cảm thấy phân tích của cô ả Nguỵ Tòng Linh kia thực sự rất có lý, có lẽ Dịch Thắng Thiên đang cấu kết cùng với tên tội phạm truy nã Trần Lạc kia, biến hắn thành một quả bom hẹn giờ di động, chuyên môn đánh bom chúng ta, đồng thời mua chuộc Diêu An Phúc, tiến hành tấn công từ nội bộ.”
Trong mắt Lý Thành Bân chợt loé lên một tia sáng lạnh lẽo, khẽ gật đầu: “Tao cũng cho là vậy, nhưng hiệu quả của chiêu thức này lại rất rõ ràng, hôm nay khi người phụ nữ Nguỵ Tòng Linh kia đến tìm những khách hàng có tên trong cuốn sổ kia chưa được bao lâu thì tao đã nhận được mười mấy cuộc điện thoại, lũ khốn khiếp vong ân phụ nghĩa kia mắng tao xối xả, bảo tao sao mày đừng liên lạc với bọn họ nữa. Bây giờ sòng bác trong một khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thể nào mở cửa, tiếp theo, Dịch Thắng Thiên chắc chắn sẽ theo dõi chuyện mua bán ma tuý và câu lạc bộ đêm của chúng ta.”
“Em sẽ phái thêm người đi nhìn chằm chằm vào mấy địa bàn.”
Lý Thành Bân xua tay, lạnh lùng nói: “Cho dù có nhiều người nhìn chằm chằm cũng vô dụng, bây giờ gã tội phạm bị truy nã kia chính là một quả bom hẹn giờ, đi đến đâu cũng sẽ dẫn theo cảnh sát đến đó, tên khốn Dịch Thắng Thiên này làm sao có thể nghĩ ra được một thủ đoạn xấu xa như vậy chứ?”
Lý Thành Bân nhíu mày, đột nhiên nói: “Chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề này từ gốc rễ, Trạch n, mày tìm người đi tiếp cận cha mẹ của tên tội phạm truy nã kia rồi tạo ra một trận cọ xát, khiến bọn họ bị thương một chút rồi chụp vài bức ảnh, hắn ta không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng lại quan tâm đến sự sống chết của cha mẹ mình. Nhớ, phải làm tự nhiên một chút, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cha mẹ hắn, đừng thu hút sự chú ý của bọn họ.”
“Vâng, em sẽ đi làm ngay bây giờ.”
Sau khi cung kính nhận mệnh, Lưu Trạch n nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Ông chủ, có muốn xử lý toàn bộ đám lưu manh này không?”
Người đàn ông trung niên trả lời trước đó cẩn thận hỏi.
“Mày là kẻ ngốc sao?”
Lý Thành Bân lạnh lùng hỏi lại một câu: “Đây là nhà tao, mày giết mấy chục người ở đây rồi định giải thích với phía cảnh sát như thế nào đây?”
Người đàn ông trung niên kia sợ tới mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán đã chảy xuống dưới, lập tức không dám nói gì nữa.
“Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật, khi gặp những trường hợp xâm phạm bất hợp pháp như thế này, đương nhiên phải nhờ cảnh sát bảo vệ rồi.”
Sau khi Lý Thành Bân nói xong, những người ở đây đều bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng chẳng bao lâu sau, người đàn ông trung niên kia đã không ngừng khen ngợi: “Vẫn là ông chủ thông minh, đám người bọn họ tự ý xông vào nhà dân, dùng vũ khí làm bị thương người khác, nếu bị bắt thì chắc chắn sẽ bị kết án, chỉ cần tống vào ngục thì có vô số cách có thể giết chết đám rác rưởi này.”
Lý Thành Bân hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt gã chỉ có tăng chứ không giảm.
Theo phong cách làm việc trước đây của gã, nhóm người này dám đến tận cửa khiêu khích, chắc chắn sẽ không còn một người sống sót trở về.
Nhưng nay đã khác xưa, nhóm người này lại dám quang minh chính đại giữa ban ngày ban mặt xông vào, nếu tất cả đều chết ở trong nhà của gã, gã căn bản không thể nào che giấu được.
Bây giờ Lý Thành Bân bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể báo cảnh sát đến xử lý nhóm người này, sau khi xong việc sẽ tính sổ sau.
Nhưng nếu báo cảnh sát đến để đối phó với đám tép riu này, chỉ sợ sẽ bị những ông trùm khác, ví dụ như Dịch Thắng Thiên cười nhạo đến rụng răng.
Tâm trạng của Lý Thành Bân lúc này hết sức tồi tệ, gã lạnh lùng nhìn về phía những thủ hạ đó: “Đi tìm Diêu An Phúc, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, còn nữa, xử lý người nhà của gã sạch sẽ một chút.”
“Vâng, ông chủ.”
Những người đó nào dám chậm trễ, cuống quýt lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi thủ hạ của Lý Thành Bân báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau đã có một lượng lớn xe cảnh sát gào thét kéo đến, áp giải toàn bộ đám người Nghiêm Hổ rời đi.
Camera giám sát đã ghi lại hành vi của đám người Nghiêm Hổ từ đầu đến cuối, hơn nữa bọn chúng còn chém chết và làm bị thương rất nhiều vệ sĩ, có thể nói là bằng chứng như núi, căn bản không có gì có thể giảo biện, trực tiếp đưa toàn bộ đến đội hình sự.
Mà chuyện này cũng giống như dự đoán của Lý Thành Bân, gây ra động tĩnh không nhỏ, chẳng bao lâu sau đã làm chấn động thế giới ngầm ở Bằng Thành, gã bị không ít người cười chê.
Bây giờ ai nấy đều biết rằng Lý Thành Bân liên tiếp bị thủ hạ phản bội, còn lệnh cho các anh em bên dưới đến tận nhà chém giết ông chủ thực sự là gã.
Cho dù bọn họ không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhà máy cơ thể người và sòng bạc lần lượt xảy ra chuyện, chắc chắn đã khiến sức mạnh của Lý Thành Bân suy yếu rất nhiều, lần này gã lại mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
Chuyện này còn dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, đầu tiên là các khách hàng quan trọng của nhà máy cơ thể người của Lý Thành Bân đều phải bội gã.
Tiếp theo các nhân lực trong sòng bạc đều chạy đến chém giết Lý Thành Bân, điều này khiến cho những khách quen của sòng bạc cũng không dám đến chỗ của bọn họ chơi nữa.
Tất cả những người kia đều biết đó là địa bàn của Lý Thành Bân, nhưng người phụ trách sòng bạc và anh em của gã ta có thể ngang nhiên cầm dao đến chém giết Lý Thành Ban vào giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ làm sao còn dám tin tưởng vào sự an toàn của sòng bạc nữa.
Đặc biệt lúc này bọn họ đã nghe nói, cảnh sát nhận được thông báo và tiến thành tịch thu bốn sòng bạc ngầm kia.
Bây giờ cho dù thuộc hạ của Lý Thành Bân lại liên lạc với những khách hàng đánh bạc đó, chỉ e cũng không có ai dám đến địa bàn của gã.
Hai khoản tổn thất này khiến Lý Thành Bân tức giận đến hộc máu.