“Nếu Nguỵ Đình thực sự che giấu chuyện Chu Thính Tuyết mất tích vào năm đó, vậy thì chưa chắc ông ta đã tự sát.”
Sau khi cúp máy, Trần Lạc bỗng nhiên nói ở trong đầu.
Sát thủ nhàn nhạt nhớ lại, nói: “Không thể nào, Nguỵ Đình hiểu rất rõ nếu để nhà họ Chu điều tra ra được chuyện này thì sẽ có hậu quả như thế nào, đến lúc đó người xui xẻo không có chỉ ông ta mà ngay cả bà xã Vu Mẫn và Nguỵ Tòng Linh cũng gặp phải tai ương. Vốn dĩ ông ta đã bị chuyện thay tim cho bà xã mà chịu lương tâm dày vò, đồng thời phải chịu ấm ức vì chuyện này, bị buộc phải giúp đỡ Lý Thành Bân che giấu chân tướng sự thật. Ông ta lo lắng chuyện này bị bại lộ sẽ bị nhà họ Chu và nhà họ Trịnh trả thù. Dưới loại áp lực tinh thần nặng gấp đôi này, Nguỵ Đình không thể chịu nổi mà tự sát cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì. Hơn nữa năm đó cũng không có ai có động cơ đi giết Nguỵ Đình, nếu nhà họ Chu và nhà họ Trình biết Nguỵ Đình có liên quan đến sự mất tích của Chu Thính Tuyết, thì bọn họ chắc chắn không chỉ giết chết Nguỵ Đình, mà còn có gia đình Lý Thành Bân. Lý Thành Bân càng không ngu ngốc đến mức đi giết một lãnh đạo đang nhậm chức ở phân cục Bắc Long, càng quan trọng hơn nữa là lúc đó hai người đó đã cùng hội cùng thuyền, việc Nguỵ Đình còn sống có ích hơn nhiều so với việc để ông ta chết.”
Trần Lạc khẽ gật đầu: “Nếu năm đó Nguỵ Đình thực sự giúp Lý Thành Bân che giấu chuyện gì đó, cậu cảm thấy đó sẽ là cái gì đây?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là camera.”
Nghe đến đây, đầu tiên là Trần Lạc sửng sốt một chút, nhưng chẳng bao lâu sau hắn đã phản ứng lại: “Ý của cậu là, trong camera theo dõi của quận Bắc Long đã ghi lại hình ảnh của Chu Thính Tuyết, hơn nữa Lý Tĩnh Minh còn xuất hiện ở trong đó. Sau khi biết chuyện, Lý Thành Bân đã lập tức liên lạc với Nguỵ Đình, yêu cầu ông ta giúp đỡ xoá bỏ đoạn video kia, lúc này mới khiến cảnh sát và hai nhà Trịnh Chu không thể tìm thấy manh mối gì.”
Sát thủ nhàn nhạt nói: “Năm đó Lý Tĩnh Minh chỉ mới giở một chút thủ đoạn, còn chưa kịp làm gì Chu Thính Tuyết thì đã bị đánh gãy một chân, đối với bất cứ một người bình thường nào, rất khó có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cho dù Lý Tĩnh Minh biết nhà họ Chu không thể trêu chọc vào, nhưng cũng sẽ ghi hận trong lòng, có lẽ năm đó sau khi nghe thấy tin Chu Thính Tuyết đính hôn, trong lòng Lý Tĩnh Minh khó có thể kìm nén được cảm giác phẫn nộ, nên đi đến hiện trường tổ chức lễ đính hôn, đúng lúc nhìn thấy một mình Chu Thính Tuyết lái xe rời đi, anh ta cho người lái xe đi theo. Sau khi đi theo được một khoảng thời gian, Lý Tĩnh Minh bình tĩnh lại, biết Chu Thính Tuyết không phải là người anh ta có thể chạm vào, nên lựa chọn từ bỏ, nhưng hình ảnh anh ta theo dõi Chu Thính Tuyết đã bị camera ghi lại. Vốn dĩ cũng không có chuyện gì, nhưng sau khi tin tức Chu Thính Tuyết mất tích bị truyền ra ngoài, Lý Tĩnh Minh làm sao có thể không đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cho dù anh ta chưa làm bất cứ điều gì cả, tuy nhiên nhà họ Trịnh và nhà họ Chu chắc chắn sẽ cho rằng là do hội Triều Nam làm, đến lúc đó hội Triêu Nam sẽ phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu, hậu quả này là thứ bọn họ căn bản không thể gánh vác được. Cho nên Lý Tĩnh Minh đã đến tìm gặp Lý Thành Bân, thành thật nói rõ chuyện đến đó cho cha mình nghe, có lẽ lúc đó bản thân Lý Thành Bân cũng bị doạ đến đái trong quần, gã ta hiểu rất rõ hậu quả của chuyện này, cho nên hỏi Lý Tĩnh Minh đã đi đâu, sau đó lập tức liên lạc với Nguỵ Đình để xử lý đoạn video đó đi. Mặc dù không biết Nguỵ Đình đã dùng thủ đoạn gì, nhưng với chức vị của ông ấy vào thời điểm đó, muốn tiến hành gian lận đối với camera theo dõi là chuyện quá đơn giản.
Hơn nữa cảnh sát và hai nhà Chu Trinh cũng sẽ không nghi ngờ, bọn họ không thể ngờ được rằng bên trong nội bộ cảnh sát lại xảy ra vấn đề. Rõ ràng Nguỵ Đình đã dùng một cách thức hợp lý nào đó, không để người ta phát hiện ra điểm đáng ngờ.”
Trần Lạc không nhịn được liên tục gật đầu: “Có lý, nếu thực sự là Nguỵ Đình làm, vậy có lẽ chân tướng sự việc năm xưa chính là vậy.”
“Đợi đến khi chúng ta quét sạch được toàn bộ tụ điểm mối giới mại dâm và ma tuý của hội Triều Nam, đồng thời lấy được thứ đồ kia giao cho nhà họ Chu là có thể mượn đao của bọn họ, diệt sạch hoàn toàn hội Triều Nam.”
Nói đến đây, sát thủ hỏi lại: “Vậy thì, nếu Nguỵ Đình để lại chứng cứ, cậu cảm thấy ông ta sẽ đặt nó ở đâu?”
Trần Lạc suy nghĩ một lát: “Đầu tiên có thể loại trừ Nguỵ Tòng Linh, chuyện này liên quan đến hai danh môn thế gia và cả hội Triều Nam, để bảo vệ con gái, Nguỵ Đình chắc chắn sẽ không đưa thứ này cho con gái. Tiếp theo, Vu Mẫn và các đồng nghiệp cục cảnh sát cũng có thể loại trừ, nguyên nhân cũng giống như Nguỵ Tòng Linh. Điều này chứng tỏ rằng thứ đồ kia không thể giấu ở trong cục cảnh sát hoặc trong nhà, rất có thể sẽ đặt ở một nơi ông ấy thường qua lại, nhưng nếu muốn tìm ra thì sẽ rất phiền phức.”
Nói đến đây, Trần Lạc không nhịn được rơi vào trầm tư, toàn bộ trí lực đều được huy động trong khoảnh khắc này.
“Nếu tôi là Nguỵ Đình, tâm lý trước khi tự sát có lẽ là… Vừa hy vọng chứng cứ này được phát hiện, vừa không muốn bị phát hiện. Ông ấy hy vọng nó bị phát hiện, là bởi vì tinh thần trượng nghĩa và lương tâm của ông ấy vẫn còn đó, không hy vọng bị phát hiện, là bởi vì ông ấy biết chuyện này rất có thể sẽ mang đến rắc rối cho Nguỵ Tòng Linh và Vu Mẫn. Với tâm lý mâu thuẫn này, Nguỵ Đình sẽ lựa chọn…”
“Lá thư tuyệt mệnh!”
Ngay lúc này, sát thủ đột nhiên mở miệng, bổ sung câu nói tiếp theo của Trần Lạc.
Trần Lạc cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi sát thủ có thể có cùng suy nghĩ với hắn, dù sao bọn họ vốn dĩ là cùng một người.
“Không sai, dưới cảm giác dày vò, trước khi tự sát, Nguỵ Đình chắc chắn đã tự sám hối tội lỗi của mình thông qua bức thư tuyệt mệnh. Có lẽ ông ta chỉ viết chuyện mình nhận hối lộ, nhưng trên thực tế, điều ông ta muốn sám hối chính là chuyện mua bán nội tạng và che giấu manh mối liên quan đến sự bất tích của Chú Thính Tuyết, cho nên, dưới tâm lý mâu thuẫn này, Nguỵ Đình có lẽ sẽ để lại manh mối nơi dấu chứng cứ thông qua tiếng lóng hoặc phương thức ám chỉ!”
Lúc này, sát thủ lại không nhịn được nở nụ cười: “Cậu trưởng thành nhanh hơn so với những gì tôi nghĩ.”
Trần Lạc không thèm để ý đến những lời khen ngợi của sát thủ, mà lập tức hỏi: “Cậu đã đọc được tư liệu của Nguỵ Đình, ông ấy có để lại di thư không?”
“Mấy thứ này sẽ không được ghi chép lại bên trong tư liệu!”
Sau khi nói xong, sát thủ lại cười nói: “Chúng ta không biết, nhưng chắc chắn có người biết.”
“Vu Mẫn và Nguỵ Tòng Linh.”
Không đợi sát thủ nói xong, Trần Lạc đã ngay lập tức đoán ra được câu trả lời.
“Xuống tay từ Vu Mẫn có lẽ sẽ đơn giản hơn một chút.”
Sát thủ lại nhàn nhạt nói: “Không vội, trước hãy chờ Dịch Thắng Thiên xác nhận xem người đàn ông kia có phải là Nguỵ Đình hay không đã. Tất cả những chuyện vừa rồi đều là do chúng ta suy luận ra, ngộ nhỡ người đàn ông kia không phải là Nguỵ Đình, thì lúc nãy chỉ là phỏng đoán của chúng ta thôi.”
“Tôi cảm thấy khả năng lên đến 90%.”
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Trần Lạc bỗng nhiên vang lên.
Hắn cầm lấy điện thoại di động lên xem, đúng là Dịch Thắng Thiên gọi đến.
“Trần huynh đệ, cậu đúng là liệu sự như thần, người đàn ông kia thực sự là Nguỵ Đình.”
Điện thoại vừa mới được kết nối, Dịch Thắng Thiên đã không nhịn được tán thưởng.
Nghe đến đây, Trần Lạc cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là nhanh chóng mở miệng nói: “Có một việc cần Dịch đại ca giúp đỡ.”
“Trần huynh đệ không biết chứng cứ đang được cất giấu ở đâu đúng không?”
Dịch Thắng Thiên cũng không ngốc, gần như có thể ngay lập tức nhận ra, chỉ là trong giọng nói của ông ta tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”
Trần Lạc nhanh chóng mở miệng nói: “Có thể Nguỵ Đình đã để lại manh mối ở trong di thư, bây giờ tôi không tiện ra mặt, ông phái người đi đến nhà Nguỵ Đình hỏi bà xã của ông ta xem thử.”
Trong lòng Dịch Thắng Thiên đã ngạc nhiên đến cực điểm, không ngờ Trần Lạc thực sự biết chứng cứ được giấu ở đâu, hơn nữa còn trong khoảng thời gian ông ta gửi ảnh chụp cho người phụ nữ kia xác nhận mà thôi.”