“Cậu muốn đơn phương độc mã đối phó với Lý Thành Bân chắc chắn là chuyện vô cùng khó khăn, cho nên cậu mới nghĩ cách làm suy yếu thế lực của gã ta trước. Cậu xuống tay từ nhà máy cơ thể người, dựa vào lực lượng cảnh sát để triệt phá hang ổ của gã, chính là một trong những thủ đoạn để làm suy yếu gã. Bây giờ nhà máy kia đã bị cảnh sát kiểm soát, nhưng cậu vẫn muốn chạy đến lấy sổ sách này, chứng tỏ cậu cho rằng chuyện đó chỉ có thể ảnh hưởng Lý Thành Bân ở một mức độ nhất định, không thể nào hoàn toàn tiêu diệt gã.”
“Không tồi, không tồi, tiếp tục!”
Trần Lạc nhận được câu khẳng định, thì biết phản đoán của mình đã đúng.
“Sao cậu có thể chắc chắn rằng triệt phá nhà máy kia cũng không thể nào bắt được Lý Thành Bân?”
Trần Lạc không tiếp tục nói, mà đặt một câu hỏi trước.
“Con người Lý Thành Bân vô cùng cẩn thận, gã ta sẽ luôn giữ một khoảng cách an toàn với mỗi một công việc làm ăn của mình, chỉ chịu trách nhiệm điều khiển từ xa chứ không đích thân thực hiện những công việc bẩn thỉu. Ví dụ như nhà máy cơ thể người này, Lý Thành Bân chưa bao giờ đi đến chỗ này, ngay cả thanh toán cũng chỉ lấy tiền mặt, số tiền mặt đó cũng là do Hà Tường đưa đến một địa điểm do Lý Thành Bân chỉ định và sẽ do một thân tín khác của Lý Thành Bận nhận, từ đầu đến cuối Lý Thành Bân không hề nhúng tay vào. Bây giờ người chịu trách nhiệm của nhà máy là Hà Tường đã bị giết, manh mối cũng bị cắt đứt ở chỗ này, cho dù cảnh sát có điều tra ra được gã thì cũng khó có thể kết tội gã. Mấy công việc làm ăn khác của Lý Thành Bân cũng như thế, hoặc là giao cho tâm phúc quản lý, hoặc là các con cháu bên trong gia tộc của mình. Một khi xảy ra chuyện, gã ta có thể nhanh chóng phủi bỏ sạch sẽ mọi liên quan, đồng thời đổ hết mọi tội lỗi lên người những người này. Mặc dù nhà máy cơ thể người này không kiếm được nhiều tiền giống như mại dâm, cờ bạc, ma tuý, nhưng nó lại là một cầu nối quan trọng để Lý Thành Bân xây dựng mối quan hệ với những nhân vật lớn kia. Bây giờ bị cảnh sát dẹp bỏ, cũng đủ để gã đau đớn trong một thời gian dài.
Trần Lạc vờ như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nhìn thấy lúc này “bản thân mình” lại đóng cửa quần áo lại, đồng thời tắt hết đèn trong phòng đi, sau đó nằm trên giường ngủ trong phòng ngủ chính.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Lạc lập tức hiểu rõ người này có ý định qua đêm ở đây.
Trần Lạc cẩn thận suy nghĩ lại, hình như thực sự không có chỗ nào an toàn hơn chỗ này.
Hà Tường vốn dĩ đã mua căn nhà này rất bí mật, hơn nữa lúc đi vào đây, Trần Lạc đã quan sát cẩn thận dọc đường đi, khu dân cư này không có nhiều camera theo dõi, ngay cả trong thang máy cũng không có.
Cảnh sát sẽ không thể nào ngờ được rằng Trần Lạc sẽ chạy vào nhà của Hà Tường ở lại, cho dù nghĩ đến cũng không thể nào tìm được căn nhà mà Hà Tường đã mua này.
Nếu Hà Tường đã muốn dùng nơi này để làm căn cứ bí mật thì chắc chắn sẽ không dùng tên thật của mình để mua nhà.
“Tiếp tục đi!”
Khi nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình, Trần Lạc suy nghĩ một lúc rồi lập tức bổ sung thêm: “Nếu cảnh sát không thể nào tìm ra được cuốn sổ này để điều tra đến Lý Thành Bân, thì cuốn sổ này cũng không có nhiều tác dụng lắm, nhưng cậu vẫn muốn chạy đến đây lấy sổ sách này, chứng tỏ nó vẫn có thể phát huy một số tác dụng khác ảnh hưởng đến Lý Thành Bân… Nhưng trên này chỉ ghi lại thời gian và địa điểm, cũng như bộ phận cấy ghép nội tạng, hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng, làm sao có thể đả kích Lý Thành Bân được chứ?”
Trần Lạc trầm tư suy nghĩ một lát, ngay khi đang không thể nghĩ ra được thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
“Đôi khi muốn phá huỷ một người, không cần có chứng cứ rõ ràng, cho dù chỉ nắm được một số chuyện bắt gió bắt bóng thì cũng đã đủ để tạo thành một đả kích nặng nề.”
Trần Lạc nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau một lát ngẩn người ngắn ngủi, hắn nhất thời phản ứng lại.
Người này không phải đang nói đến Lý Thành Bân, mà là những người trong danh sách kia.
“Những người trong danh sách này không giàu thì cũng quý, một khi chuyện đám người này buôn bán nội tạng bị bại lộ, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn. Cho dù không có bằng chứng rõ ràng đi chăng nữa, nó cũng sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến thanh danh của bọn họ, những người này đều là những nhân vật có uy tín và danh dự, một thông tin tiêu cực nghiêm trọng như thế này chắc chắn sẽ gây ra một sự đả kích nhất định trong sự nghiệp của bọn họ. Đến lúc đó, mặc dù đám người kia chắc chắn sẽ rất hận người vạch trần danh sách này, nhưng sẽ càng hận Lý Thành Bân hơn, từ đó, cho dù bọn họ không đi đối phó với Lý Thành Bân, nhưng cũng không thể nào giúp gã ta, cậu sẽ đạt được mục đích làm suy yếu thế lực của gã.”
Lúc Trần Lạc suy đoán đến đây, hắn cũng không nhịn được muốn vỗ tay tán thưởng tên này.
Sự tàn nhẫn nhất của chiêu thức này chính là trực tiếp biến tất cả những người có chức có
quyền đã từng giao dịch mua bán nội tạng với Lý Thành Bân trở thành kẻ thù của gã.
“Không chỉ có như vậy, tiếp tục đi.”
Trần Lạc sửng sốt một chút, hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không thể hiểu được trong chuyện này còn có mưu ma chước quỷ gì khác.
“Với quyền lực mà những người trong danh sách này đang nắm giữa, cho dù chúng ta công bố danh sách này ở trên mạng hay gửi đến các phương tiện truyền thông đại chúng lớn thì cũng sẽ bị ép xuống. Có lẽ con đường này không thể thực hiện được, cho nên nhất định phải có phương án dự phòng.”
Trần Lạc đã quên mất chuyện này, hắn vờ như đang suy nghĩ mà gõ gõ vào đầu, bỗng nhiên cả người giật mình một chút.
“Cậu định đưa sổ sách này cho Nguỵ Tòng Linh?”
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, Trần Lạc nhất thời nổi cả da gà: “Cậu gọi điện thoại cho Nguỵ Tòng Linh không chỉ đơn thuần chỉ là nhắc nhở cô ấy về vị trí của nhà máy cơ thể người, mà còn muốn thành lập liên lạc với cô ấy. Cậu cố ý để lộ bí mật của Nguỵ Tòng Linh, mục đích chính là thể hiện sức mạnh của mình, để Nguỵ Tòng Linh không thể đoán ra được rốt cuộc cậu đã nghe nói đến chuyện này từ đâu. Khi cậu đưa danh sách này cho cô ấy, mặc dù cô ấy sẽ nghi ngờ tính chân thật của danh sách này, nhưng cũng sẽ không nghi ngờ liệu cậu có thể lấy được thứ này hay không? Tuy nhiên, nếu cô ấy mở sổ sách ra, nhìn thấy được nguyên nhân Nguỵ Đình tự sát được ghi chép trên đó, Nguỵ Tòng Linh chắc chắn sẽ chịu đả kích sâu sắc… Khoan đã, Nguỵ Tòng Linh không biết Nguỵ Đình vì thay tim cho bà xã nên mới tham ô và nhận hối lộ?”
“Đương nhiên cô ấy không biết.”
Giọng nói trong đầu nhàn nhạt vang lên: “Khi Vu Mẫn được chẩn đoán ra mắc bệnh tim và cần phải thay tim, Nguỵ Tòng Linh đang điều tra một vụ án lớn ở nơi khác, đã mấy tháng rồi không về nhà, hơn nữa vì lý do bảo mật, cô ấy cũng không thể liên lạc với người nhà. Nguỵ Đình cũng là cảnh sát, đương nhiên biết quy định trong đó, sau lần đầu tiên không liên lạc được, ông ấy cũng không còn liên lạc với Nguỵ Tòng Linh nữa, chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Nhưng thay tim chứ không phải thay phận, con người mất một quả thận vẫn có thể sống sót, tuy nhiên nếu không có tim, chắc chắn không thể sống sót được. Những ca phẫu thuật như thế này chỉ có thể chờ những người chết ký vào bản thoả thuận hiến xác, nhưng tình trạng của Vu Mẫn càng ngày càng tồi tệ, căn bản không thể chờ được. Cả đời Nguỵ Đình thanh liêm trong sạch, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm, nếu không cũng sẽ không dạy dỗ ra một đứa con gái như Nguỵ Tòng Linh. Nhưng khi sắp về hưu, bà xã- Người làm bạn với mình đã hơn ba mươi năm lại xảy ra chuyện như vậy, ông ta không có cách nào khác, điều này khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng đau khổ. Cuối cùng khi thực sự bị buộc bất đắc dĩ, ông ta mới tìm đến Lý Thành Bân, khi giao dịch với một người như Lý Thành Bân, cái giá phải trả là gì, không cần tôi nói cậu cũng có thể đoán được đúng không? Kết quả là Nguỵ Đình nhảy lầu tự tử, Vu Mẫn từ chối gặp lại Nguỵ Tòng Linh.”
Nghe đến đây, trong lòng Trần Lạc cũng không nhịn được thở dài một tiếng, lúc này hắn cũng không thể nào phán đoán được rốt cuộc cách làm của Nguỵ Đình đúng hay sai.
Nhưng nếu đổi lại vị trí, nếu cha mẹ gặp loại chuyện này, dưới tình huống thực sự đường cùng, có lẽ Trần Lạc cũng sẽ lựa chọn đi tìm một người như Lý Thành Bân.