Trần Lạc cảm nhận được trong đầu suy nghĩ này, hắn lập tức muốn hộc máu nói: “Hắn ta giết cả nhà cậu, hay là…”
“Không sai.”
Trong đầu Trần Lạc nảy sinh một ý nghĩ lạnh lùng đến cực điểm, trực tiếp cắt ngang câu nói tiếp theo của hắn.
Trần Lạc lập tức cứng họng, hắn chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo và căm hận trong lòng, thì ngay lập tức biết người này không phải đang nói giỡn.
Nếu Hà Tường thực sự giết cả nhà hắn ta, vậy thì hắn ta muốn báo thù thực sự cũng không có gì sai cả.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Trần Lạc cũng là dùng ý niệm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, cậu và tôi là một thể thống nhất.”
Trần Lạc ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời hắn không thể hiểu được câu nói này là có ý gì. “Bây giờ cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác, hoặc là để tôi đi giết Hà Tường, hoặc là cậu đi ra ngoài và bị cảnh sát bắt. Lúc nãy cậu lại giết chết ba người, nếu bị bắt lại, chắc chắn 100% là tử hình. Với năng lực hiện tại của cậu không có cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, cũng không có cách nào để tẩy trắng tội danh. Nói một cách đơn giản, nếu không có tôi, cậu khó có thể mà đi đến bất cứ đâu trên thế giới này, chỉ cần cậu để tôi làm xong tất cả những gì muốn làm, tôi sẽ tìm cách đưa chúng ta ra nước ngoài, ít nhất chúng ta cũng có thể sống sót.”
Nghe vậy, Trần Lạc nhất thời ngạc nhiên tức giận đan xen với nhau: “Cái rắm! Rõ ràng ba người kia là do cậu giết!”
“Cậu xác định mình sẽ kiên trì cách nói này cho đến khi lên toà án sao?”
Khi nghe được suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, Trần Lạc suýt chút nữa đã tức đến hộc máu.
Những lời này chính là những gì cảnh sát đã thẩm vấn hắn trong tối hôm đó, rõ ràng người này cũng đã nghe thấy được.
Trần Lạc vô cùng tức giận, nhưng lại không có cách nào phản bác, bởi vì căn bản sẽ không có người tin tưởng những gì hắn nói.
“Nếu cậu còn tiếp tục lãng phí thời gian thì lát nữa sẽ không còn biện pháp thoát thân.”
Trong lòng Trần Lạc lập tức xuất hiện một cảm giác vô lực, rõ ràng người này đang bày mưu tính kế, chắc chắn hắn sẽ không cam tâm tình nguyện đội nồi tìm chết như vậy.
“Tôi có thể giao quyền kiểm soát cơ thể cho cậu, nhưng cậu chỉ có thể giết Hà Tường!”
Trong đầu Trần Lạc lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu đã giết nhiều người như vậy, bây giờ lại muốn cầm súng đi giết Hà Tường, một khi động đến súng, mọi chuyện sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Dưới sự ép buộc và áp lực, cảnh sát sẽ càng huy động nhiều nhân lực và vật lực hơn nữa, cho dù phải đào sâu ba mét cũng muốn tìm được tôi. Cho dù cậu lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào mọc cánh bay lên đúng không? Cậu càng giết nhiều người, tình cảnh của cha mẹ tôi lại càng gian nan hơn nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ phải chịu áp lực đến mức nào đây? Cho dù ở Bằng Thành hay về quê, bọn họ cũng không thể ở lại lâu hơn nữa!”
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu vang lên một câu trả lời ngắn gọn.
“Tôi đồng ý với cậu, chỉ giết Hà Tường.”
“Tôi sẽ không tin vào những lời nói suông của cậu, chỉ cần tôi phát hiện cậu còn có ý định giết thêm người nào ngoài Hà Tường, tôi sẽ đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể.”
Trần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao cậu cũng đã ép tôi vào đường cùng, cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi, ít nhất sẽ không gây thêm rắc rối cho cha mẹ tôi.”
Trần Lạc thực sự đã bị dồn vào đường cùng, phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra để uy hiếp người này cũng chỉ có một.
“Qủa không hổ là tôi.”
Trong đầu truyền đến một tiếng thở dài sâu kín.
“Tôi đã tiếp nhận lời cảnh cáo của cậu, tôi sẽ tuân thủ lời hứa, bây giờ phải tranh thủ thời gian giao quyền kiểm soát cơ thể cho tôi đi.”
Trong lòng Trần Lạc vô cùng bất đắc dĩ, sau khi buông bỏ quyền kiểm soát cơ thể của mình, hắn nhìn thấy “bản thân mình” quay đầu lại chạy vào sâu bên trong thôn Long Tân.
Chỉ là trên đường đi, Trần Lạc phát hiện con đường hành động của “bản thân mình” hoặc là những con hẻm đen tối, hoặc là những nơi có ánh đèn lờ mờ, hơn nữa tất cả đều không có camera theo dõi.
Trần Lạc vừa nhìn thấy điều này đã lập tức hiểu rõ, người trong cơ thể mình tuyệt đối không phải là lần đầu tiên đến đây, hắn ta vô cùng quen thuộc với địa hình ở chỗ này.
Cứ thế sau khi chạy khoảng chừng mười phút, trước mắt hắn đã xuất hiện một sườn núi cao chừng hai mươi đến ba mươi mét.
Trần Lạc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sườn núi này thực sự rất dốc.
Lấy nó làm ranh giới, phía dưới là khu dân cư trong thôn, bên trên là một nhà máy nằm sừng sững.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì “nhà máy” của Hà Tường có lẽ nằm ở khu vực đó.
Quả nhiên, Trần Lạc nhìn thấy bản thân mình thả chậm bước chân chậm rãi đi về phía sườn núi kia.
Khi Trần Lạc đi đến trên đỉnh sườn núi, lại nhìn thấy trên đó còn có hai sườn núi nối tiếp nhau về phía trước, vẫn luôn kéo dài đến một ngọn núi cao khoảng chừng 100 mét cách đó không xa.
Nơi này rõ ràng là một khu công nghiệp được xây dựng dựa vào sườn núi.
Chỉ là đường đi gồ ghề lồi lõm, ánh đèn hai bên đường hoặc là đã bị hỏng, hoặc là ánh đèn mờ ảo, vừa nhìn đã biết là một khu công nghiệp cũ đã có tuổi đời nhất định.
Những nơi như thế này đương nhiên sẽ không có camera theo dõi, nhưng “Bản thân mình” đương nhiên sẽ đi vào chỗ tối, sợ bị người khác chú ý đến.
Sau khi đi về phía trước được bảy tám phút, Trần Lạc nhìn thấy một nhà máy bên dưới chân núi.
Thực ra lúc chưa đi đến nơi, Trần Lạc đã đoán được đó có lẽ là đích đến của “bản thân mình”.
Bởi vì chỉ riêng bức tường của nhà máy này thôi đã cao khoảng chừng năm sáu mét, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong của nhà máy.
Hơn nữa trên toàn bộ bức tường bên ngoài nhà máy đều được lắp đặt hàng rào điện, trên vách tường còn có biển cảnh báo nguy hiểm trên tường có điện áp cao.
Phía trên cổng lớn và hai bên trái phải thỉnh thoảng còn có ánh sáng màu đỏ nhấp nháy.
Trần Lạc mượn ánh đèn đường nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhận ra được đó là camera hồng ngoại có chức năng quan sát cả vào ban đêm.
Ba góc độ này vừa khéo có thể ghi hình được toàn bộ phương hướng ở trước cổng lớn, đủ để người đang ngồi trước màn hình giám sát không có góc chết nào.
Với mức độ bảo mật như thế này, ngoại trừ “nhà máy” của Hà Tường ra, những nhà máy bình thường khác có lẽ không cần thiết phải làm như thế này.
Trần Lạc đang muốn xem “bản thân mình” có thể đi vào bằng cách nào, bởi vì với độ cao của vách tường này, người bình thường khó có thể leo lên được.
Ngay cả khi có thể dùng để công cụ hỗ trợ để leo lên thì vẫn còn một hàng rào điện trên đó, căn bản không thể nào vượt qua được.
Hơn nữa trước cổng lớn còn có camera theo dõi, một khi đến gần, hắn sẽ bị phát hiện.
Ngay khi trong lòng Trần Lạc đang tò mò thì lại nhìn thấy “bản thân mình” xoay người đi về phía sau nhà máy, đó cũng chính là địa điểm gần núi nhất.
Nơi này không có đèn đường, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường đi trên mặt đất.
“Bản thân mình” lại leo lên một con đường, ngừng lại ở trên một sườn núi khác, sau đó lấy chiếc điện thoại di động của Thái Hạo Minh ra bắt đầu gọi vào một số điện thoại.
Khi Trần Lạc nhìn thấy dãy số mà “bản thân mình” gọi vào, hắn lại trợn tròn mắt.
Bởi vì người này chỉ bấm ba số, đó chính là “110”.
Ngay khi Trần Lạc vẫn còn đang ngạc nhiên không thôi thì điện thoại đã được kết nối.
“Xin chào, đây là 110 Bằng Thành, xin vui lòng cho tôi biết!”
“Lúc nãy tôi nhìn thấy trên tin tức có nhắc đến các anh đang truy nã tội phạm Trần Lạc, xin hỏi hai trăm ngàn nhân dân tệ của các anh là thật sao?”
Trần Lạc nghe thấy “bản thân mình” dùng giọng điệu vừa kích động vừa cẩn thận hỏi những câu này, cả người đều hoảng loạn.
Con mẹ nó?
Rốt cuộc người này đang làm cái quái gì vậy?
Bây giờ hắn trốn tránh cảnh sát còn không kịp, thế mà hắn lại gọi điện thoại tự đầu thú, chẳng lẽ hắn còn muốn đi nhận hai trăm ngàn tiền thưởng kia sao?