• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỉnh lại đi!”

Ngay khi Trần Lạc đang chìm đắm trong cơn ác mộng này thì bỗng nhiên cảm nhận được trong đầu vang lên tiếng hét giận dữ giống như tiếng sấm, lập tức khiến hắn bừng tỉnh thức dậy.

Trần Lạc đột nhiên mở mắt ra, nhìn căn phòng chỉ một mảnh tối om, đầu óc hắn mơ mơ màng màng, trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng tiếng gào rống đánh thức hắn lúc nãy là của sát thủ.

Trần Lạc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại thì cơ thể trực tiếp bị sát thủ kiểm soát.

Hắn ta chộp lấy khẩu súng được trang bị ống giảm thanh ở bên cạnh, đi chân trần đến bên cạnh cửa phòng, yên tĩnh chờ đợi.

“Có người xông vào sao?”

Chỉ cần nhìn thấy động tác của sát thủ là Trần Lạc đã nhanh chóng phán đoán ra được nguyên nhân.

Cùng lúc đó, hắn cũng nghe thấy một loạt tiếng bước chân khe khẽ vang lên ở bên ngoài.

Từ âm thanh vang lên mà phán đoán, ít nhất cũng có hai người.

“Là cảnh sát?”

Sát thủ nhàn nhạt nói: “Không phải.”

Trần Lạc nghe vậy cũng ngẩn người ra, nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại.

Nếu là cảnh sát, động tĩnh chắc chắn sẽ không nhỏ như vậy, hơn nữa cũng không chỉ có hai người đến.

Đúng vào lúc này, cánh cửa bị người khác đẩy ra, một gã đàn ông mặc đồ đen che mặt đưa tay ra nhẹ nhàng vặn mở cánh cửa phòng, sau đó mang theo một con dao xông vào.

Bằng!

Hai tay sát thủ vốn dĩ đã cầm khẩu súng nhắm thẳng về phía cửa, sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của người vừa vào cửa, hắn ta không chút nghĩ ngợi trực tiếp bóp cò.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Lạc không nhịn được thở dài một tiếng, rõ ràng sát thủ đã nhìn thấy dáng vẻ lén lút của đối phương, hơn nữa còn cầm dao nên đoán rằng đối phương chắc chắn không phải là người tốt đẹp gì, cho nên quyết đoán nổ súng.

Người thứ hai còn chưa tiền vào cửa đã nhìn thấy đồng nghiệp của mình đột nhiên ngã xuống, gã cũng hoảng hốt không thôi, căn bản không ngờ lại có biến cố như vậy.

Sau khi sửng sốt một lúc, gã ta gần như theo phản xạ có điều kiện xoay người bỏ chạy.

Lúc này, ánh đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên.

Bằng!

Lại một tiếng súng khác vang lên.

Viên đạn tạo thành một lỗ nhỏ ở ngay trước người đàn ông kia, khiến gã sợ tới mức hoàn toàn không dám nhúc nhích.

“Có lẽ mày biết trong tay tao đang cầm cái gì?”

Sát thủ nhàn nhạt mở miệng nói: “Bây giờ tao hỏi mày trả lời, nếu có bất cứ do dự gì, mày sẽ chết ngay lập tức, hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu hiểu rồi!”

Người đàn ông che mặt kia sợ tới mức cả người run rẩy, không ngừng vội vàng gật đầu.

Hai chân hắn run lên dữ dội, cũng không dám quay đầu lại, sợ sẽ nhìn thấy dáng vẻ của sát thủ.

Đối phương không chút do dự đã bắn một phát súng khiến đồng nghiệp của mình mất mạng, nếu giết thêm một người nữa cũng sẽ không có bất cứ gánh nặng nào.

“Ai phái hai người đến?”

“Lưu Tâm Di!”

“Có phải là một người phụ nữ rất béo và vô cùng kiêu ngạo không?”

“Đúng vậy, chính là cô ta!”

Sát thủ hơi nhíu mày: “Có phải các ngươi đến để giết người phụ nữ phòng 1003 kia không?”

Nghe đến đây, Trần Lạc ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Giữa ban ngày hôm nay có một người phụ nữ béo mập dẫn theo một đám đàn ông mặc tây trang màu đen đến gây chuyện với người phụ nữ hàng xóm bên cạnh ở trước cửa thang máy.

Nhìn dáng vẻ hùng hổ kia, chắc chắn hai bên có thâm cừu đại hận gì đó.

Người phụ nữ béo mập kia chắc chắn là Lưu Tâm Di, cô ta nói người phụ nữ phòng 1003 là kẻ lừa đảo đáng chết, còn nói hắn và người phụ nữ kia cùng hội cùng thuyền, có lẽ đã bị lừa không ít tiền.

Dựa theo tình hình hiện tại, có lẽ là ban ngày Lưu Tâm Di không đạt được mục đích nên buổi tối trực tiếp phái sát thủ đến tiêu diệt người phụ nữ bên cạnh.

Nhưng hai tên sát thủ này sao lại ngu ngốc đến thế chứ, ngay cả 1002 và 1003 cũng không thể phân biệt được?

Hoặc là bởi vì ban ngày sát thủ đá cô ta một cước nên Lưu Di Tâm cũng đã ghi hận trong lòng, vì thế mới tìm sát thủ để cùng xử lý luôn cả hắn.

“Đúng, đúng vậy.”

Sau khi nói xong, gã bịt mặt kia bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại cuống quýt mở miệng: “Đại… Đại ca, đây không phải là phòng 1003 sao?”

Trần Lạc cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, rõ ràng hai tên sát thủ trước mắt đã nhầm phòng 1002 thành 1003.

Tên sát thủ trước mắt hiểu rất rõ mục tiêu của bọn họ là phòng 1003, cho dù nhầm phòng nhưng hai mắt cũng không mù đến mức ngay cả 1002 và 1003 cũng không thể phân biệt rõ đấy chứ?

Trần Lạc nhớ rất rõ, trên vách tường phía trên cửa lớn, số nhà đều được khắc rõ ràng trên một tấm biển bằng đồng mà.

Lúc này, sát thủ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tại sao cô ta lại muốn giết người phụ nữ bên cạnh kia.”

“Người phụ nữ tên Dư Thư kia lấy danh nghĩa đầu tư để lừa gạt Lưu Tâm Di 35 triệu tệ, mặc dù sau khi xong việc, cô ta đã thu lại được hai mươi triệu tệ, nhưng vẫn không thể nuốt trôi cơn tức giận này nên đã tiêu tốn 5 triệu tệ để thuê chúng tôi đến giết Dư Thư.”

Sau khi run rẩy nói xong, kẻ bịt mặt lại cầu xin nói: “Đại ca, chúng tôi có mắt không tròng đi nhầm phòng, thực sự không phải đến để giết ngài, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả tôi đi đi!”

“Lưu Tâm Di có thân phận như thế nào?”

Sát thủ không nói gì, mà đi hỏi một câu khiến ngay cả Trần Lạc cũng cảm thấy kỳ quái.

“Là tổng giám đốc của Trí Viễn Thời Đại!”

Đồng tử sát thủ chợt co rút lại: “Cha của cô ta là Lưu Trí Viễn?”

“Vâng, đúng vậy.”

Mặc dù Trần Lạc cảm nhận được cảm xúc của sát thủ có gì đó không đúng lắm, nhưng từ giọng điệu khác thường của hắn ta, hắn lập tức biết thân phận của Lưu Trí Viễn này chỉ e không hề đơn giản.

“Tên Lưu Trí Viễn này là ai vậy?”

“Lát nữa sẽ nói cho cậu biết.”

Sau khi nói xong, sát thủ lập tức giơ tay lên nã một phát súng vào sau gáy người đàn ông bịt mặt kia.

Bằng!

Khả năng thiện xạ của sát thủ cực chuẩn, trực tiếp tạo thành một lỗ máu ở sau gáy gã.

Người đàn ông mặc áo đen kia thậm chí còn không kịp rên rỉ một tiếng đã trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

Sát thủ cũng không thèm liếc mắt nhìn thi thể một cái, mà bước ra bên ngoài cửa, nhìn lên số nhà trên vách tường.

Liếc mắt nhìn một cái, cả Trần Lạc và hắn ta đều hiểu rõ tại sao sát thủ lại tìm nhầm cửa.

Căn phòng 1002 ban đầu không biết đã bị đổi thành phòng 1003 từ lúc nào, sát thủ lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện số nhà của cô ta đã đổi thành 1002.

Người phụ nữ tên Dư Thư này không biết đã lén lút đổi số nhà của hai bên từ lúc nào.

Điều này cũng chứng tỏ rằng Dư Thư có lẽ đã đoán trước được rằng Lưu Tâm Di sẽ ra tay với cô ta nên mới tìm cơ hội tháo biển số hai nhà xuống rồi tráo đổi.

“Có chút thú vị rồi đây.”

Sát thủ cười lạnh một tiếng, hắn ta xoay người trở lại phòng.

Hắn ta sờ soạng trên thi thể hai người bịt mặt một lát, chẳng mấy chốc đã tìm ra được hai công cụ giống như cái nhíp, sau đó lại đi ra ngoài một lần nữa.

Sát thủ cầm hai công cụ kia cắm vào trong lỗ khoá, nhanh chóng xoay vặn vài cái, lập tức nghe thấy một tiếng cạch, cửa phòng đã được mở khoá.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Lạc cũng không nói nên lời, kỹ năng mở khoá của sát thủ đương nhiên đã đạt đến trình độ cao, chỉ mới xoay vài cái đã có thể mở được cánh cửa phòng đang khoá trái.

Hơn nữa hắn ta cũng đã đoán được hai người bịt mặt kia có mang theo công cụ mở khoá, nên trực tiếp lấy dụng cụ ngay tại chỗ, dùng nó để mở cửa.

Mặc dù cánh cửa khoá trái đã được mở, lúc sát thủ mở cửa ra, lại phát hiện cánh cửa không hề nhúc nhích.

Sát thủ ngó qua kẹt cửa vài lần, lập tức đoán được người phụ nữ này đã lắp thêm mấy ổ khoá ở bên trong, hơn nữa còn là kiểu chỉ có thể từ bên trong mở.

Bây giờ ngoại trừ dùng sức mạnh phá cửa ra, hắn không thể nào mở được cửa.

Nhưng nếu làm theo cách đó thì động tĩnh gây ra sẽ quá lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến hàng xóm xung quanh, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.

Sát thủ thu hồi tầm mắt, xoay người đi quay trở vào trong phòng, đi đến ban công rồi nhìn về phía ban công phòng 1003 ở bên cạnh.

Ngay khi phát hiện ra phòng 1003 được lắp đặt lưới chống trộm, sát thủ cũng không nhịn được nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK