• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, tôi lập tức sắp xếp người đi làm.”

Trần Lạc bỗng nhiên mở miệng nói thêm: “Dịch đại ca, có lẽ Vu Mẫn không biết được chứng cứ nằm ở đâu, người của ông chỉ cần hỏi xem di thư ở đâu là được, không cần phải tổn thương đến bà ấy.”

Nghe vậy, Dịch Thắng Thiên không khỏi có chút kinh ngạc, Trần Lạc hoàn toàn không giống với người sẽ nhân tư nương tay, bây giờ trong tay hắn đã có hơn bảy tám mạng người rồi.

Một người như vậy lại để ý đến sự sống chết của bà xã Nguỵ Đình?

“Mặc dù Vu Mẫn đã đoạn tuyệt quan hệ với Nguỵ Tòng Linh, nhưng bà ta đã phải chịu tổn thương, chắc chắn cô ta sẽ không cam lòng. Đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ điều tra đến cuối cùng, tìm hiểu xem rốt cuộc tại sao có người lại quan tâm đến bức thư tuyệt mệnh của Nguỵ Đình sau hai năm qua đời. Nguỵ Tòng Linh hiểu rõ Nguỵ Đình hơn so với chúng ta, ngộ nhỡ cô ta tìm được chứng cứ trước, vậy chúng ta coi như mất công toi.”

Nghe thấy những lời Trần Lạc bổ sung thêm, Dịch Thắng Thiên cũng bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng cũng bình thường trở lại.

“Trần huynh đệ yên tâm, tôi sẽ dặn dò tốt.”

Trần Lạc lại mở miệng nói: “Dịch đại ca cứ cho người của ông giả mạo thành người của Lý Thành Bân là được. Vu Mẫn biết chuyện Nguỵ Đình nhận hối lộ, nhưng lại không biết tại sao ông ta lại nhận hối lộ, chỉ cần người của ông nói là do Lý Thành Bân phái đến, tỏ vẻ Nguỵ Đình đã giấu một số thứ của bọn họ, manh mối có lẽ nằm trong bức thư tuyệt mệnh, bảo bà ta hãy giao bức thư kia ra đây. Dưới tình huống không biết rõ chân tướng sự việc, bà ta chắc chắn sẽ không vì một bức thư tuyệt mệnh vô dụng mà mạo hiểu phải bị tổn thương. Hơn nữa sau khi người của ông rời đi, Vu Mẫn cũng sẽ không vì chuyện này mà báo cảnh sát hoặc thông báo với Nguỵ Tòng Tinh, bây giờ có lẽ bà ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị, một khi báo cảnh sát, bà ta chắc chắn sẽ phải đến cục cảnh sát ghi lời khai, chịu đựng những ánh mắt kỳ dị của cảnh sát cũng sẽ khiến bà ta nhớ đến Nguỵ Đình và những gì ông ta đã làm. Đối với Vu Mẫn mà nói, đây là sự tổn thương lần thứ hai, có lẽ bà ta sẽ không đi báo cảnh sát.”

Dịch Thắng Thiên không nhin được lại tán thưởng một lần nữa: “Vẫn là Trần huynh đệ cao minh, cứ thế chuyện này sẽ không để lại bất cứ hậu quả gì.”

Lúc này Dịch Thắng Thiên đã có ấn tượng quá sâu sắc về đầu óc và mưu trí của Trần Lạc, đặc biệt là sau chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Hắn đã sớm nghe nói tối hôm qua Trần Lạc đã làm những gì.

Lúc mới bắt đầu, Dịch Thắng Thiên vẫn còn tò mò xem Trần Lạc định dùng phương pháp gì để đưa thành viên trong biệt thự số ba đi ra khỏi hội sở.

Bởi vì trước đó ông ta đã biết từ người nằm vùng trong hội sở rằng, hội sở Chí Tôn đã tăng số lượng người canh giữ lên gấp ba lần, tuần tra 24/24 không ngừng nghỉ, đồng thời cũng đã nhắc nhở Trần Lạc.

Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt như vậy, Dịch Thắng Thiên không cảm thấy Trần Lạc sẽ có cơ hội đưa Hoàng Tử Thành rời đi.

Nhưng Dịch Thắng Thiên có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được rằng lá gan của Trần Lạc lại lớn đến thế, thế mà lại cố ý báo cảnh sát, sau đó cướp đoạt xe cảnh sát, giả mạo cảnh sát xông vào hội sở, nghênh ngang đưa Hoàng Tử Thành rời đi, đùa giỡn cảnh sát và Lý Thành Bân trong lòng bàn tay mình.

Đây là lần đầu tiên Dịch Thắng Thiên gặp được một người vừa to gan lớn mật vừa mưu kế hơn người như vậy đấy.

Trần Lạc không để ý đến những lời khen ngợi của Dịch Thắng Thiên, mà nhàn nhạt nói: “Chuyện tôi dặn dò vào tối hôm qua, Dịch đại ca đã có người sắp xếp ổn thoả chưa?”

“Đương nhiên rồi, chuyện này cũng không phải việc khó gì, Trần huynh đệ cứ yên tâm, đã ổn thoả.”

“Rất tốt, vậy nếu nhận được di thư, Dịch đại ca hãy liên lạc với tôi trước.”

“Được.”

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, điện thoại của Dịch Thắng Thiên lại vang lên một lần nữa.

“Trần huynh đệ, những người dưới trướng của tôi không nhận được đồ.”

Ánh mắt của Trần Lạc hơi loé lên: “Có thư tuyệt mệnh, nhưng không thể lấy được… Nó nằm trong tay Nguỵ Tòng Linh?”

Dịch Thắng Thiên sửng sốt một chút, không ngờ Trần Lạc lại phản ứng nhanh như vậy, trực tiếp đoán ra được đáp án.

“Đúng vậy.”

Dịch Thắng Thiên nhanh chóng mở miệng nói: “Sau khi người của tôi giả mạo người của hội Triều Nam đến nhà, Vu Mẫn cũng không phản kháng hoặc báo cảnh sát giống như những gì cậu suy đoán, mà trực tiếp hỏi mục đích của bọn họ là gì. Sau khi biết bọn họ muốn lá thư tuyệt mệnh của Nguỵ Đình, bà ta nói nó đã bị Nguỵ Tòng Linh cầm đi rồi. Vu Mẫn nói mấy ngày hôm trước Nguỵ Tòng Linh đến tận nhà hỏi thăm bà ta về ca phẫu thuật ghép tim vào vài năm trước, cũng không giải thích nguyên nhân, sau đó cảm xúc đột nhiên trở nên có chút kích động, cũng trong ngày hôm đó, cô ta đã cầm đi một số thứ đồ của Nguỵ Đình, bao gồm cả lá thư tuyệt mệnh kia.”

Sát thủ và Trần Lạc ngay lập tức im lặng, lúc này bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác không nói nên lời.

Chuyện Nguỵ Tòng Linh phát hiện ra chân tướng sự thật của ca phẫu thuật ghép tim là do một tay sát thủ đạo diễn, kết quả bây giờ bọn họ lại vác đá nện vào chân mình, trong lúc vô tình, Nguỵ Tòng Linh đã vô tình lấy bức di thư đi mất.

Trần Lạc không biết tâm trạng của Nguỵ Tòng Linh lúc đó, nhưng chắc chắn là có cảm xúc áy náy ở bên trong, cô lấy đi đồ đạc của Nguỵ Đình, có lẽ cũng là vì nhớ nhung.

Đặc biệt là bức thư tuyệt mệnh do Nguỵ Đình để lại, càng có thể cảm nhận được cảm xúc của ông ấy vào thời điểm đó một cách chuẩn xác.

“Vu Mẫn nói trong bức thư tuyệt mệnh đó có hai trang, hơn đã hơn hai năm trôi qua, bà ta cũng không nhớ rõ nội dung đại khái, nếu chúng ta khăng khăng phải có lá thư kia, bà ta có thể gọi điện thoại cho Nguỵ Tòng Linh, bảo cô ta trả lá thư lại.”

Trong lòng Trần Lạc lộp bộp một chút, lập tức nói: “Dịch đại ca, không phải người của ông đã đồng ý rồi đấy chứ?”

“Hả? Như vậy không được sao?”

Cuối cùng Trần Lạc cũng đã hiểu cái gì gọi là đồng đội ngu như heo, hắn bất đắc dĩ nói: “Dịch đại ca, nếu ông là Nguỵ Tòng Linh, đột nhiên nhận được điện thoại của người mẹ đã cắt đứt liên lạc, bảo cô ta trả lá thư kia về, ông có cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì không?”

Dịch Thắng Thiên sửng sốt một chút: “Mặc dù tôi sẽ nghi ngờ, nhưng có lẽ cũng sẽ không nghĩ nhiều.”

“Được, cho dù Nguỵ Tòng Linh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng chờ đến khi cô ta trả lá thư kia lại, chẳng lẽ sẽ không để ý đến phản ứng của Vu Mẫn sao?”

Trần Lạc thở dài: “Cho dù Vu Mẫn đã cắt đứt liên lạc với Nguỵ Tòng Linh, nhưng máu mủ tình thâm, dù sao Nguỵ Tòng Linh cũng là con gái ruột thịt của bà ta. Bà ta sẽ cho rằng, trong tình huống các ông không nhận được lá thư tuyệt mệnh, chắc chắn sẽ đi tìm Nguỵ Tòng Linh, thân là một người mẹ, khi nhận ra có lẽ Nguỵ Tòng Linh có thể sẽ gặp nguy hiểm, ông sẽ không làm bất cứ chuyện gì sao?”

Nghe đến đây, Dịch Thắng Thiên cũng trợn tròn mắt: “Vu Mẫn cố ý nói như vậy là muốn khi Nguỵ Tòng Linh về nhà, bà ta sẽ nhắc nhở cô ta!”

“Đúng vậy!”

Trong lòng Trần Lạc thở dài một tiếng, một nhà ba người này thực sự không phải là đèn cạn dầu.

“Cũng may bọn họ đã xin chỉ thị của tôi, không gọi điện thoại cho Vu Mẫn.”

Nghe đến đây, Trần Lạc cũng hơi yên lòng, nhanh chóng mở miệng nói: “Bảo người của ông cảnh cáo với Vu Mẫn, nói rằng bọn họ đã nhìn thấu ý đồ của bà ta, nói thêm với bà ta rằng, bức thư tuyệt mệnh kia cũng không phải là thứ đồ gì quan trọng, bọn họ chỉ muốn nhìn xem có thể tìm được manh mối ở trong đó không thôi, tìm được thì tốt, nếu không tìm thấy cũng không sao cả, nếu không bọn họ cũng không cần chờ đến hai năm sau mới tìm đến nhà. Bọn họ không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn vì chuyện này mà làm kinh động đến đội trưởng của đội điều tra tội phạm. Bảo bà ta không cần liên lạc với Nguỵ Tòng Linh, càng không cần phải chủ động tìm lá thư tuyệt mệnh về.”

Dịch Thắng Thiên vội vàng nói: “Hiểu rồi.”

Sau khi cúp máy, Trần Lạc khẽ nhíu mày.

“Khoan đã, hình như chúng ta cũng không cần phải có được lá thư tuyệt mệnh kia.”

Trần Lạc nhanh chóng nói: “Chỉ cần nói với Nguỵ Tòng Linh rằng bên trong lá thư tuyệt mệnh kia có manh mối phạm tội của Lý Thành Bân, với sự hiểu biết của cô ta với Nguỵ Đình, nói không chừng cô ta có thể nhanh chóng tìm được manh mối. Một khi Nguỵ Tòng Linh đã cương trực công chính như vậy, ngay cả cha ruột phạm pháp cũng không ngồi yên, chỉ cần tìm được đoạn video kia, cô ta chắc chắn sẽ báo cáo lên. Lúc đó, Lý Thành Bân cũng chỉ có một con đường chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK