Trần Lạc hơi ngẩn ra một chút, hình ảnh này thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình, bình thường đều là để tránh sự truy sát của cảnh sát.
“Rốt cuộc ‘mình’ là người hay ma?”
Trần Lạc không nhịn được mở miệng chất vấn một lần nữa.
Nhưng “bản thân mình” vẫn không có bất cứ câu trả lời nào, giống như căn bản không thể nghe được những lời hắn nói.
Lúc nãy Trần Lạc đã từng tận mắt nhìn thấy “bản thân mình” nói chuyện, nếu hắn có thể nghe thấy người khác nói chuyện, không có lý do gì mà không nghe thấy mình nói được.
Bây giờ đối phương không quan tâm, rõ ràng là không để ý đến.
Trong lòng Trần Lạc vừa tức giận vừa gấp gáp, nhưng cũng không thể làm gì khác với “bản thân mình”, hắn cũng không thể đánh “chính mình” một trận rồi nghiêm hình bức cung được.
“Tại sao cậu lại muốn hại tôi?”
Không có câu trả lời.
“Cậu đến đây làm gì?”
Vẫn không có câu trả lời.
“Có phải cậu đến đây để giao dịch với một người tên là Thái Hạo Minh dưới danh nghĩa mại dâm đúng không?”
“Cậu cứ trực tiếp vào ở là được rồi, tại sao lại muốn đi tìm gái, sau khi tiến vào còn đánh ngất cô ấy?”
Bất kể Trần Lạc hỏi gì đi chăng nữa, “bản thân mình” từ đầu đến cuối vẫn không hề đáp lại, trong đầu cũng không có bất cứ suy nghĩ nào xuất hiện.
Bây giờ hắn giống như một kẻ ngốc, một mình ngồi ở trên giường lẩm bẩm lầu bầu, mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, Trần Lạc lại thấy “bản thân mình” đứng dậy, đi về phía cửa.
Chỉ là trước khi mở cửa, “bản thân mình” còn đặt cô gái đang nằm trên giường thành dáng vẻ giống như đang ngủ, sau đó đắp lên người cô ấy một cái chăn, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Ba người đàn ông xuất hiện ngoài cửa, gã cầm đầu là một người đàn ông cao gầy, trên tay gã còn xách theo một cái túi, theo sau còn có hai người đàn ông cao lớn.
Vẻ mặt của ba người này có vẻ hung ác dữ dằn, vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện gì.
Đặc biệt là người đàn ông cao gầy kia, trong đôi mắt hình tam giác ngược phủ đầy tơ máu, giống như mắc căn bệnh đau mắt hột nghiêm trọng, gây cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, khiến lòng người không nhịn được muốn giữ một khoảng cách an toàn.
“Họ của cậu là gì?”
Sau khi tiến vào, Thái Hạo Minh nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nằm trên giường, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
“Vương.”
Lúc này Trần Lạc vẫn còn đội mũ và đeo khẩu trang, khiến người khác khó có thể nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng đôi mắt lại sắc bén như dao, cũng nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.
Đám người Thái Hạo Minh bị nhìn đến rùng mình, ánh mắt Trần Lạc vô cùng sắc bén, khiến bọn họ có một cảm giác giống như mình đang bị một con thú thời hông hoang theo dõi, trong lòng trào dâng một cảm giác nguy hiểm khác thường.
Mặc dù bọn họ không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của Trần Lạc, nhưng chỉ cần dựa vào khí thế này phán đoán, thì biết không phải người thường.
Hơn nữa nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, nói không chừng còn liên quan đến không ít tính mạng con người.
Đám người Thái Hạo Minh cũng bày ra phản ứng chân thật nhất, người nào người nấy đưa tay ấn vào sau lưng, rõ ràng nơi đó đang cất giấu loại vũ khí nào đó.
Nhưng bọn họ cũng không hề hay biết rằng trong lòng Trần Lạc cũng hoảng hốt không thôi, không phải bởi vì đám người Thái Hạo Minh, mà là trong đầu hắn vừa mới hiện ra một suy nghĩ.
“Bên hông Thái Hạo Minh đang giấu một khẩu súng, ngoài ra bên hông của hai người còn lại cũng có một con dao găm, dựa vào thể lực bây giờ, có lẽ hắn sẽ bị xử lý chỉ trong vòng năm giây.”
Khi suy nghĩ này nảy ra ở trong đầu Trần Lạc, mục tiêu của ánh mắt đúng là đám người Thái Hạo Minh, hơn nữa hắn còn tập trung nhìn chằm chằm vào những bộ phận trí mạng như cổ và trái tim của mấy người này.
Trong lòng Trần Lạc giật thót, hắn có thể cảm nhận rõ ràng suy nghĩ này của “bản thân mình” không phải chỉ mơ hồ, mà là thực sự có ý định động thủ.
Trần Lạc sắp phát điên lên rồi, chuyện giữa Lê Toa và công viên Đông Hoa vẫn còn chưa được giải quyết, sao người này lại muốn giết người ở chỗ này chứ.
“Chẳng phải mày muốn giao dịch với anh ta sao?”
Trong đầu Trần Lạc ngạc nhiên thốt lên.
Suy nghĩ này của Trần Lạc vừa mới xuất hiện, hắn đã nhận ra được có gì đó không đúng lắm.
Bởi vì Thái Hạo Minh đã nói rằng gã sẽ bán nó với giá năm ngàn tệ, nhưng bây giờ trên người hắn căn bản không có năm ngàn tệ, cho nên, ngay từ đầu, “bản thân mình” đã có ý định không thực sự giao dịch, mà chuẩn bị trực tiếp giết người cướp của sao!
Trần Lạc suy nghĩ cẩn thận, rất muốn mở miệng nhắc nhở đám người Thái Hạo Minh.
Nhưng sau khi nghĩ lại, ba người này trông có vẻ hung dữ.
Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ không những không chạy mà nói không chừng còn giết chết hắn trước tiên.
Huống chi, lúc nãy Trần Lạc đã nghe được những gì “bản thân mình” nói, nơi này là địa bản của hội Triều Nam.
Hắn chưa bao giờ nghe nói đến hội Triều Nam, nhưng có thể đoán được chỉ e đó chính là thế lực của những bang phái đó.
Chỉ cần một trong số những người này bỏ chạy, đến lúc đó người phiền phức sẽ là hắn.
Ngộ nhỡ thu hút cả cảnh sát đến đây, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn xong đời.
“Đồ ở bên trong, anh Vương có thể kiểm tra hàng hoá trước một chút.”
Ngay khi trong lòng Trần Lạc đang rối rắm không thôi thì Thái Hạo Minh bỗng nhiên mở miệng, cảnh giác đưa chiếc túi ở trong tay cho Trần Lạc.
Trần Lạc nhìn thấy “bản thân mình” không nói một lời, lập tức duỗi tay ra cầm lấy cái túi kia, sau đó đổ toàn bộ đồ đạc bên trong xuống giường.
Lúc Trần Lạc nhìn thấy rõ một đống linh kiện trên giường, đầu tiên hắn sửng sốt không thôi.
Chờ đến khi Trần Lạc nhìn kỹ lại vài lần, trong lòng hắn lập tức hoảng hốt, bởi vì hắn đã nhận ra được, đó rõ ràng là linh kiện của một khẩu súng lục.
Cuối cùng Trần Lạc cũng hoàn toàn hiểu rõ, cái gì là mua chó, chính là ám hiệu của mua súng!
Mục đích của người này khi đến đây là để mua súng.
Trần Lạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lúc người này không có súng, hắn cũng có thể kiểm soát được cơ thể mình chạy thoát khỏi cục cảnh sát.
Nếu người này bắt được súng, hệ số nguy hiểm sẽ trực tiếp tăng cao, đến lúc đó sẽ không biết hại chết bao nhiêu người nữa.
Ngay khi Trần Lạc đang ngây người thì “bản thân mình” đã duỗi tay ra cầm lấy đống linh kiện kia ở trong tay, bắt đầu nhanh chóng lắp ráp.
Hành động của “bản thân mình” cực kỳ nhanh chóng và trôi chảy, giống như đã từng lắp ráp vô số lần vậy, để lộ một sự quyến rũ nước chảy mây trôi.
Chỉ chưa đầy mười giây sau, những linh kiện đó đã biến thành một khẩu súng lục hoàn chỉnh.
Không chỉ Trần Lạc nhìn đến choáng váng, mà ngay cả đám người Thái Hạo Minh cũng nhìn đến sửng sốt.
“Tuyệt thật, quả nhiên là người trong nghề!”
Thái Hạo Minh cũng không nhịn được tán thưởng, bình thường thực chất gã ta buôn bán súng trên các nền tảng trực tuyến.
Khách hàng mua sắm các vật phẩm khác ở trong cửa hàng trực tuyến, ví dụ như dụng cụ câu cá gì đó, nhưng trên thực tế, Thái Hạo Minh lại gửi các bộ phận của súng ống đi, sau khi các khách hàng nhận được vật phẩm, bọn họ sẽ lắp ráp chúng thành một khẩu súng lục hoàn chỉnh.
Ngay cả khi đưa số linh kiện này cho những cảnh sát vũ trang- Những người ngày ngày tiếp xúc với súng ống lắp ráp, bọn họ ít nhất cũng mất khoảng chừng mười lăm giây.
Nhưng Trần Lạc lại chỉ cần mười giây ngắn ngủn, người này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
Thực ra trong tay Thái Hạo Minh cũng có một khẩu súng đã được lắp ráp sẵn, gã cố ý nói không có thành phẩm, thực chất chỉ muốn xem xem Trần Lạc có thể lắp ráp súng được không, có phải là người mua thực thụ hay không?
Dù sao người này biết được nhiều thông tin của mình như vậy, xác xuất làm cảnh sát cũng không thấp.
“Còn thức ăn cho chó thì sao?”
Trần Lạc thưởng thức khẩu súng này vài cái, nhìn Thái Hạo Minh nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Hàng hoá đã được trải nghiệm xong, cứ trả tiền trước đi đã.”
Chó là súng lục, thức ăn cho chó đương nhiên chính là đạn.
Lúc này có lẽ Thái Hạo Minh đã nhìn ra được Trần Lạc không phải là cảnh sát, nhưng chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm nào đó, làm sao có thể dễ dàng giao đạn cho Trần Lạc trước như vậy.
“Có lý.”
Trần Lạc hơi gật đầu, sau đó đi về phía trước một bước, nhàn nhạt nói: “Tiền ở dưới đầu gối, tôi sẽ đưa cho các anh.”