Trần Lạc im lặng trong chốc lát rồi lại mở miệng hỏi: “Có phải chỉ cần cậu giết Hà Tường thì chuyện này sẽ kết thúc không?”
“Trong danh sách của tôi còn có ba người nữa.”
Trong lòng Trần Lạc thở dài một tiếng, cái người trong cơ thể mình lại rõ ràng còn có một danh sách nhất định phải giết.
Từ những gì mà hắn đã nói trước đó, “Hà Tường nhất định phải chết”, “Lê Toa nhất định phải chết” thì đã đoán ra được ý tưởng muốn giết người của hắn vô cùng kiên định, không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản được.
“Ba người kia đã làm ra những chuyện điên rồ gì vậy?”
“Cậu chỉ cần biết bọn họ đều đáng chết, và nhất định phải chết là được.”
Trần Lạc không tiếp tục truy hỏi nữa, nếu người này không muốn nói thì cho dù hắn hỏi cũng vô dụng.
“Tôi còn có một chuyện không thể hiểu được.”
Trần Lạc nghi hoặc hỏi lại: “Cậu cố ý báo cảnh sát, dẫn dụ cảnh sát đến đây là để ép Hà Tường rời khỏi nhà máy, sau đó tìm cơ hội giết gã. Cậu canh giữ ở nơi này là vì chắc chắn Hà Tường sẽ rời khỏi nơi này từ đây đúng không?”
“Đầu óc của cậu đã bắt đầu hoạt động tốt hơn rồi đấy.”
Giọng nói trong đầu lại nhàn nhạt vang lên: “Đúng như những gì tôi đã nói, vốn dĩ cậu rất thông minh, chỉ là chưa bị dồn đến đường cùng mà thôi. Tiềm năng của con người thường phải đối mặt với những cảm xúc cực đoan mới có thể bộc phát ra ngoài, ví dụ như đau khổ và tuyệt vọng, đều là những chất kích thích tốt nhất.”
Trần Lạc nghe vậy thì sửng sốt không thôi, “bản thân mình” vừa nói như vậy, hắn thực sự phát hiện trong khoảng thời gian này toàn bộ trí lực của mình đều đã được khởi động.
Mặc dù nhiều lúc hắn vẫn không biết mình nên làm gì bây giờ, nhưng đầu óc đã có thể so sánh được với người trong cơ thể mình này.
“Nhìn thấy đống cỏ khô phía trước không?”
Trần Lạc nhìn thấy tay mình đã chỉ vào một đống cỏ dại dưới bên dưới triền núi.
“Để đảm bảo an toàn, ngoài mặt nhà máy này là một khó chứa hàng hoá, bên trong cũng thực sự chứa một lượng lớn dầu thải trong đó, nhưng trên thực tế, Hà Tường đã cho đào một mật thất ở dưới lòng đất bên dưới nhà máy, nhốt toàn bộ “heo thịt” ở dưới đó. Trong căn mật thất đó còn có một con đường bí mật đi thẳng đến chỗ này, chính là dùng để đối phó với những tình huống đột ngột xảy ra.”
Nghe đến đây, Trần Lạc chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Chỉ cần cảnh sát đuổi theo đến nhà máy này, Hà Tường chắc chắn sẽ có tật giật mình, nghi ngờ liệu có phải đã có người để lộ bí mật hay không, phản ứng đầu tiên đương nhiên sẽ là chạy trốn rồi.
Mặc dù có sự tồn tại của căn mật thất dưới lòng đất, có lẽ Hà Tường cũng sẽ để lại một số người trong nhà máy để đối phó với cảnh sát, nhưng tuyệt đối sẽ không có lá gan đích thân ở lại.
Ngộ nhỡ cảnh sát thực sự đến để khám xét nhà máy cơ thể con người này, đến lúc đó gã ta chắc chắn sẽ không thể chạy thoát.
“Đống cỏ dại đó chính là lối ra của lối đi bí mật?”
“Đúng vậy.”
Trần Lạc không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao cậu có thể biết được những bí mật đó?”
Người bình thường chắc chắn sẽ không thể biết được lối đi bí mật kia, chỉ e chỉ có một vài thành viên chủ chốt của hội Triều Nam mới có thể biết được.
Hơn nữa người này đã sớm biết chỗ này có một con đường bí mật, nhưng không trực tiếp đi vào từ đây, mà cố ý báo cảnh sát.
Rõ ràng hắn không hài lòng với việc chỉ giết Hà Tường, mà đã sớm lên kế hoạch muốn dẫn dụ cảnh sát đến đây phá huỷ nhà máy cơ thể người này, nhân tiện chỉnh Lý Thành Bân một trận đến chết.
Rất có thể Lý Thành Bân cũng nằm trong danh sách của những người phải giết của tên này, dù sao gã mới là lão đại thực sự của hội Triều Nam.
Trần Lạc đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, rõ ràng đối phương không muốn trả lời.
Thực ra trong lòng Trần Lạc còn có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt là lai lịch của người trong cơ thể này, rốt cuộc hắn ta đến đây bằng cách nào, tại sao lại có thể kiểm soát bản thân mình.
Bất kể là hai nhân cách hay là tâm thần phân liệt, đều không thể giải thích được tại sao hắn lại biết nhiều chuyện như vậy, còn có sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế.
Nhưng cũng giống như trước đó, cho dù Trần Lạc hỏi gì đi nữa, đối phương cũng không trả lời.
Trần Lạc không còn cách nào khác, đành phải yên tĩnh lại.
Cứ thế chờ đợi chưa đầy mười phút đã nghe thấy một loạt tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên từ xa đến gần, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài nhà máy.
Trần Lạc cũng đứng dậy, lợi dụng độ cao của sườn núi nhỏ để nhìn vào con đường ở phía trước nhà máy.
Từ xa có thể nhìn thấy đèn cảnh sát màu đỏ và màu xanh lam giao nhau đang nhấp nháy từ xa, ít nhất có năm chiếc xe cảnh sát đang chạy như bay về phía này, ngừng lại ở trước cổng nhà máy.
Trần Lạc cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, bởi vì tên nhóc trong cơ thể mình đã chủ động để lại manh mối, cảnh sát đã có thể điều tra đến phạm vị của thôn Long Tân.
Hắn lại chủ động báo với cảnh sát về tung tích của mình, cảnh sát chắc chắn sẽ trực tiếp đi đến chỗ này.
Trần Lạc nhìn thấy “bản thân mình” đang cầm lấy một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh từ sau lưng, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động khác, chậm rãi bấm một dãy số gọi đi.
Trần Lạc sửng sốt, có lẽ bây giờ hắn ta nên chờ Hà Tường ra ngoài, một phát bắn chết gã, sau đó lập tức bỏ chạy mới đúng.
Hắn đang đích thân gọi điện thoại cho ai vậy?
Lúc này ở trước cổng nhà máy, mười mấy cánh sát bước xuống từ trên xe cảnh sát, bọn họ đang tập trung tinh thần cảnh giác, trong tay cầm súng.
Một nam cảnh sát đang ở trước cổng nhà máy, ra sức gõ vào cánh cửa sắt.
“Có ai không?”
“Mở cửa!”
Nhưng bên trong giống như không có người, không có bất cứ câu trả lời nào.
Lại đợi một lúc sâu nữa, một nữ cảnh sát tóc ngắn cầm đầu nhìn về người phía sau hỏi: “Đã điều tra ra được đây là nhà máy gì chưa?”
“Đội trưởng Nguỵ, chúng tôi đã điều tra ra được trên thông tin đăng ký là một kho hàng chứa dầu thải.”
“Đã liên lạc với người phụ trách của bọn họ chưa?”
Nguỵ Tòng Linh nhíu mày nhìn thoáng qua tình hình xung quanh nhà máy, vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra được có điều gì đó không đúng.
“Gọi qua thì thấy đó là một dãy số không tồn tại.”
Trong mắt Nguỵ Tòng Linh chợt loé lên một tia sáng, quyết đoán nói: “Trực tiếp phá cửa!”
“Vâng!”
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Nguỵ Tòng Linh bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy một dãy số điện thoại xa lạ, cũng không nghĩ nhiều mà đưa tay ra bắt máy.
“Đội trưởng Nguỵ, chào cô.”
Nghe thấy giọng nói này, đôi đồng tử của Nguỵ Tòng Linh chợt co rút lại: “Trần Lạc?”
“Qủa không hổ là thần thám của phân cục Đông Dương, chỉ cần nghe thấy giọng nói đã có thể đoán ra được tôi là ai?”
Trong lòng Nguỵ Tòng Linh sửng sốt không thôi, cô thực sự không thể ngờ được rằng Trần Lạc cũng dám gọi điện thoại cho mình, hơn nữa từ giọng điệu của hắn có thể phán đoán được rằng hình như hắn đã biết mình chính là người chịu trách nhiệm vụ án này.
“Làm sao cậu lại biết số điện thoại của tôi?”
Sau khi hỏi xong, Nguỵ Tòng Linh nhanh chóng đưa điện thoại di động ra trước mặt, ấn xuống chức năng ghi âm cuộc gọi.
Trần Lạc nở nụ cười nói: “Tôi không chỉ biết số điện thoại của cô, mà còn biết một số bí mật của cô.”
“Vậy sao?”
Nguỵ Tòng Linh cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Tôi lại rất muốn biết, ngoại trừ tên và số điện thoại của tôi, anh còn biết gì nữa đấy?”
“Nguỵ Tòng Linh, sinh năm 1982, năm nay 30 tuổi, đến từ huyện Đinh Hoà, tỉnh Đông Hoa, lấy thành tích thủ khoa tốt nghiệp học viện cảnh sát Trung Châu. Sau khi nhận chức đã liên tục phá giải được rất nhiều vụ án lớn như vụ án giết người hàng loạt 1019, vụ án phanh thây ở đại học Bằng Thành, vụ án xác chết phụ nữ ở Đông Dương, cho nên chỉ mới hơn 30 tuổi, cô đã có thể bước lên chức vụ đại đội trưởng đội điều tra tội phạm của phân cục Đông Dương. Đương nhiên những thông tin này có thể điều tra được ở trên mạng, cũng không phải là bí mật gì to tát, bí mật thực sự là cha của đại đội trưởng Nguỵ- Nguỵ Đình tham ô nhận hối lộ, sau khi bị cô phát hiện, cô đã yêu cầu ông ta nên đầu thú trong thời hạn quy định, Nguỵ Đình thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô thả cho ông ta một con đường, nhưng lại bị cô kiên quyết từ chối. Sau thời hạn quy định, Nguỵ Đình vẫn chưa tự thú, cô không những không có cha mình cơ hội lần thứ hai mà còn chủ động báo cáo với bộ phận thanh tra kỷ luật, khiến Nguỵ Đình phải nhảy lầu tự tử. Chuyện này đã khiến cô và mẹ mình nảy sinh khúc mắc, đến nay vẫn không chịu để cô vào nhà.”
Khi Trần Lạc nói đến đây, sắc mặt của Nguỵ Linh đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Những chuyện này, thực ra đều không công khai với người ngoài, chỉ có một số ít người biết nội tình.
Nhưng Trần Lạc không những biết mà thậm chí còn biết rõ ràng chi tiết.
Ví dụ như chuyện Nguỵ Đình quỳ xuống cầu xin Nguỵ Tòng Linh, loại chuyện này, cả hai cha con Nguỵ Đình đều không công khai ra ngoài.
Nhưng một tên tội phạm sinh viên bỏ trốn chỉ mới 20 tuổi như Trần Lạc làm sao có thể biết được những bí mật này?