“Bây giờ đừng đi đến sơn trang Long Hồ, cũng đừng về nhà, sau khi cúp máy hãy để tài xế quay trở lại sòng bạc bí mật của khách sạn, đồng thời phái người đi đón vợ con của cậu. Bây giờ Lý Thành Bân đã xác nhận rằng cậu trộm tiền của gã, đồng thời còn nghi ngờ chuyện nhà máy cơ thể người là do cậu làm, có lẽ cậu cũng hiểu rõ con người của Lý Thành Bân, trong lúc gã gọi cậu qua đó, gã cũng đã phái người đi bắt người nhà của cậu lại, đến lúc đó sẽ tiêu diệt cả nhà của cậu.”
Trong lòng Diêu An Phúc hoảng sợ không thôi, gã rất muốn chất vấn sát thủ ở trong điện thoại rằng, nếu cảnh sát các anh đã biết hết, tại sao lại không phái người đi bảo vệ vợ con gã.
Nhưng nghĩ đến chuyện trong xe có thiết bị nghe lén, gã lại không dám hé răng, chỉ có thể ừ một tiếng đáp lại.
“Sau khi trở lại sòng bạc, hãy để thuộc hạ của cậu chuyển toàn bộ số tiền mặt từ ba sòng bạc khác đến cho cậu, đồng thời cũng chuyển tiền trong tài khoản của sòng bạc sang tài khoản của cậu. Khoản tiền này không hề nhỏ chút nào, để lấy lại số tiền này, Lý Thành Bân sẽ không trực tiếp ra tay với cậu, đây là lợi thế đàm phán của cậu, cũng là cơ hội duy nhất giữ được mạng sống của cậu.”
Nói đến đây, sau khi dừng lại một chút, sát thủ lại mở miệng nói: “Trước tiên hãy đảm bảo hoàn thành những chuyện này trước, đồng thời điều tra xem bên trong sòng bạc có thiết bị theo dõi hay nghe lén nào không? Sau khi xác định không có vấn đề gì, hãy gọi điện thoại vào dãy số này.”
“Ừ.”
Sau khi sát thủ cúp máy, Diêu An Phúc đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, nhanh chóng nhập một hàng chữ vào tin nhắn điện thoại di động, sau đó vỗ vào bả vai tài xế, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt anh ta.
“Trong xe có thiết bị nghe lén, đừng lên tiếng, quay đầu lại trở về khách sạn, sau khi đến nơi, cậu hãy thả tôi xuống, sau đó tiếp tục chạy đến khách sạn Thế Kỷ kia, bảo bọn chúng đưa toàn bộ tiền mặt của sòng bạc tối hôm qua đến chỗ tôi.”
Tài xế đọc được hàng chữ cũng hoảng hốt không thôi, chẳng trách lúc nãy Diêu An Phúc vẫn luôn ừm ừ, hoá ra là đã biết chuyện này.
Tài xế không dám chậm trễ nữa, vội vàng gật đầu liên tục, quay đầu ở ngay phía trước.
“Báo Tử, bật nhạc nghe xem nào.”
Tài xế là người vô cùng nhanh nhạy, lập tức hiểu rõ Diêu An Phúc đang muốn dùng âm nhạc để lấn át máy nghe nhạc bên trong, cho nên lập tức mở nhạc ra, đồng thời vặn âm lượng rất lớn.
Lúc này Diêu An Phúc đã tìm kiếm khắp nơi trong xe.
Chẳng bao lâu sau, gã ta đã tìm ra được một thiết bị nghe lén ở phía sau thành ghế.
Thứ đồ này được giấu trong bao da, chỉ cần không mở ra tìm thì rất khó phát hiện.
Trong mắt Diêu An Phúc loé lên một chút tức giận nhàn nhạt, nhưng không chạm vào máy nghe lén kia mà trở về chỗ ngồi một lần nữa.
Lúc này chiếc xe đã quay trở lại khách sạn, Diêu An Phúc nhanh chóng xuống xe rồi bấm vào số điện thoại của vợ.
“Lập tức đi đón Tiểu Hào đến sân bay, anh sẽ mua cho hai người vé máy bay đến Mỹ!”
Nhưng bên kia lại vang lên tiếng xoa mạt chược, người phụ nữ hơi bất mãn nói: “Ông xã, em đang chơi mạt chược…”
“Đánh cái đầu cô ấy!”
Diêu An Phúc tức giận gào rống nói: “Có người đang muốn giết cả nhà chúng ta, bây giờ nếu không chạy thì sẽ không kịp nữa, người phụ nữ ngu ngốc này!”
“Hả?”
Người phụ nữ nghe vậy lập tức hoảng sợ không thôi, thậm chí còn không dám đánh rắm dù chỉ một cái, vội vàng nói: “Ông… Ông xã, anh đừng dọa em chứ?”
“Ông đây doạ cô thì có ích gì, mau đến trường đón Tiểu Hào đi!”
“Vâng vâng vang, bây giờ em đi ngay, em đi ngay!”
Sau khi nghe thấy tiếng hỗn loạn ở đầu dây bên kia, Diêu An Phúc đã biết bà xã đã nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Gã ta lập tức đi vào thang máy, lấy thẻ cảm ứng ra quét một cái, lập tức ấm xuống tầng cao nhất của khách sạn.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Diêu An Phúc lập tức nhận được một tệp tài liệu ghi âm, trên đó còn có ghi chú: “Đây là đoạn ghi âm mà cảnh sát nằm vùng của chúng tôi đã lấy được từ chỗ của Lý Thành Bân.”
Diêu An Phúc cũng không ngốc, mặc dù gã chưa nghe thấy đoạn ghi âm, nhưng cũng biết ghi âm lại chứng cứ gã tham ô.
Gã ta nghiến chặt răng, sau khi cửa thang máy đóng lại, bèn click mở đoạn ghi âm kia ra nghe thử.
“Phúc ca, tất cả số tiền chuyển từ sòng bạc của ngày hôm nay đều ở đây.”
“Ừ, sổ sách đã chuẩn bị hết chưa?”
“Đương nhiên rồi ạ, cho dù có người đến điều tra đi nữa cũng không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.”
“Nhất định phải cẩn thận tuyệt đối, ngộ nhỡ để lão đại phát hiện thì tao và mày chết chắc.”
“Phúc ca, hay là chúng ta làm một mình đi, người kia rõ ràng chẳng làm bất cứ điều gì cả, toàn bộ việc nặng việc dơ bẩn đều là do anh làm, ngài ấy lại ăn chơi thoải mái nhận tiền, ngay cả em cũng cảm thấy không đáng thay cho ngài!”
“Câm miệng! Mày ngài mạng mày quá dài rồi đúng không?”
“Phúc ca…”
“Cầm lấy hai trăm ngàn ở trong đó rồi tự chút đi.”
“Cảm ơn Phúc ca!”
Nghe đến đây, sắc mặt của Diêu An Phúc ngay lập tức trở nên xanh mét.
Gã ta đã biết đến chuyện lắp đặt thiết bị nghe lén này, cho dù là Lý Thành Bân hay cảnh sát lắp đặt thì không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì bây giờ gã ta đã không còn đường lui nữa rồi, hiện tại nếu muốn sống sót, chỉ có thể hợp tác cùng với phía bên cảnh sát.
Sau khi đến sòng bạc bí mật ở trên tầng cao nhất của khách sạn, dựa theo lời dặn dò của sát thủ, gã lập tức gọi điện thoại đến cho người phụ trách của ba sòng bạc khác chuyển toàn bộ số tiền mặt đến khách sạn này.
Ngay sau đó, gã ta lại gọi điện thoại cho bộ phận tài chính, chuyển toàn bộ số tiền vốn dĩ phải chuyển cho Lý Thành Tài đến tài khoản của mình.
Lúc này, ở trong nhà Hà Tường, Trần Lạc đang nghe lén động tĩnh trong nhà Diêu An Phúc ở dưới lầu thông qua máy nghe lén.
Chưa đầy mười lăm phút sau khi sát thủ kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Diêu An Phúc, một đám người đã xông vào nhà của gã ta.
Trần Lạc vừa nghe thấy động tĩnh đã biết đối phương đang lục lọi đồ đạc ở bên trong.
Cho dù Trần Lạc không thể nhìn ra được là ai, nhưng cũng có thể đoán được có lẽ đám người này chính là người do Lý Thành Bân phái đến giống như suy đoán của sát thủ.
Trong lúc gọi Diêu An Phúc đi, Lý Thành Bân thực sự đã phái người đến nhà gã ta tìm chứng cứ.
Trong lòng Trần Lạc không khỏi bội phục, tên sát thủ này đúng là suy đoán bỏ sót thứ gì, ngay cả Lý Thành Bân sẽ làm gì cũng có thể tính toán ra được.
Đám người kia lục tung nhà tìm kiếm chưa đầy mười phút thì Trần Lạc lại nghe thấy bên trong tai nghe truyền đến một giọng nói:
“Bân ca, trong nhà Diêu An Phúc tìm được một cuốn sổ sách nhà máy, còn có khoảng năm triệu tiền mặt, có lẽ là trộm được từ sòng bạc.”
Trong lúc nói chuyện, giọng nói kia không mang theo chút cảm xúc nào, vô cùng lạnh lùng.
“Vâng, em biết rồi.”
Hình như người đang nói chuyện điện thoại đã nhận được chỉ thị gì đó, nhanh chóng đáp lời rồi cúp máy.
“Đưa tiền về.”
“Vâng!”
Lại là một loạt tiếng đóng gói và niêm phong hộp vang lên, rõ ràng là thủ hạ của Lý Thành Bân đang đóng gói tiền ở dưới lầu.
Khoảng hơn mười phút sau, tiếng bước chân dần dần đi xa, dưới lầu cũng trở nên yên tĩnh, sau đó là tiếng khoá cửa.
Nghe đến đây, Trần Lạc đã biết bước thứ hai trong kế hoạch của sát thủ về cơ bản đã thực hiện được.
Bây giờ Lý Thành Bân đã biết Diêu An Phúc chính là kẻ phản bội, đương nhiên bước tiếp theo sẽ là chặt gã thành từng mảnh, nói không chừng thực sự là giết cả nhà gã.
Một bên là để thanh lý môn hộ, một bên là để bảo vệ tính mạng.
Chỉ cần sát thủ lại ở sau lưng quạt gió thêm củi, hai người kia chắc chắn sẽ chém giết nhau đến máu chảy thành sông.
Một khi hai người kia đánh nhau, sòng bạc của Lý Thành Bân sẽ bị phế bỏ, đừng hòng mở cửa trong một thời gian ngắn, tương đương với việc chặt đứt một cái đùi của Lý Thành Bân.
Mà hội Triều Nam lại xảy ra nội đấu, Lý Thành Bân sẽ tổn thất một lượng lớn nhân thủ.
Chiêu thức này thực sự quá tàn nhẫn, thực sự quá tuyệt.